Nương Tử Mau Tới Bảo Vệ Ta

Chương 70



Đã không còn trở ngại, lúc này xe ngựa nhanh chóng chạy về hướng Vĩnh Định Hầu phủ.

Bởi vì trên đường đi bị chuyện kia cắt ngang, cho nên khi đã trở về viện của mình, do trong lòng có vướng mắc nên sắc mặt hai người không được tự nhiên lắm, Tử Oanh là một người vô tư, hoàn toàn không phát hiện ra, nhưng Ngô ma ma thận trọng thì lại khác, bà lập tức phái người gọi Lý thúc qua, hỏi rõ đầu đuôi mọi chuyện.

Đợi đến khi biết được tất cả mọi chuyện đã xảy ra, vẻ mặt Ngô ma ma có chút không thể tin nổi, có trời biết, ở trong Vĩnh Định Hầu phủ này, người ghét tam thiếu gia nhất không ai khác chính là Lý Dụ, ít nhất nhiều năm trôi qua bề ngoài là như thế, Cũng may mấy năm này hai người họ dần trưởng thành hơn, Lý Dụ cũng thu liễm lại một chút, nhớ năm đó, khi còn nhỏ Lý Lâm không ít lần bị Lý Dụ chỉnh đốn, có một lần suýt chút nữa hắn đã phá huỷ người, thế nhưng chính lúc này Lý lão hầu gia ra mặt nên mới có cục diện như ngày hôm nay. Tuy là như vậy, nguyên nhân có lẽ là Lý Dụ chẳng muốn để ý đến tam thiếu gia mà thôi, người trong phủ đều hiểu rất rõ, nếu hắn thật sự muốn chơi tới cùng thì dù là Lý Lão Hầu Gia hay Chiêu Nghi đại trưởng công chúa đều không ngăn được.

Cũng may Lý Lâm là người thức thời, sau khi hiểu chuyện biết được thân phận của mình và thấy thái độ của mọi người trong phủ y cũng không gây ra chuyện gì quá đáng, ngược lại còn giữ đúng khuôn phép, tự giác sống như một người ẩn cư, hơn nữa sau đó có một khoảng thời gian Lý Dụ bị Lý lão hầu gia đưa đến Bùi phủ, làm quen với Bùi công tử Bùi Hạo, thế là lòng của hắn không còn thiết tha gì chuyện trong phủ nữa, bởi vậy nên hai người này đã bình an vô sự rất nhiều năm.

Song hôm nay thiếu phu nhân vậy mà lại ra tay cứu Lý Lâm! Ai mà không biết Lý Dụ lúc nào cũng hận không thể đặt tân nương tử của mình trong tầm mắt, ngay cả Lý lão hầu gia và Chiêu Nghi đại trưởng công chúa chiếm cứ thiếu phu nhân lâu một chút hắn cũng không muốn, hôm nay thì tốt rồi, hai người vốn không nên có bất kỳ liên quan nào đột nhiên phát sinh ra chuyện, Ngô ma ma càng nghĩ càng nóng lòng lo lắng cho thiếu phu nhân vô tội, sợ phu thê hai người vì chuyện này mà cãi nhau, lại vừa lo Lý Dụ tức giận đi tìm Lý Lâm gây chuyện, dù sao gia hoà vạn sự hưng, trước đây có thể nói tuổi còn nhỏ không hiểu chuyện, nhưng bây giờ Lý Dụ đã ra làm quan, quan viên Đại Hạ chú trọng phẩm cách, hiện giờ diễn biến trên triều thay đổi liên tục, nếu bị người có lòng để tâm thì cái được không bù được cái mất.

Ngô ma ma trái lo phải nghĩ, suýt chút nữa đã không kiềm chế được bẩm báo chuyện này cho Chiêu Nghi đại trưởng công chú thì trùng hợp, Lý Dụ đã trở về.

"Thiếu gia, hôm nay người về sớm thế ạ?" Đột nhiên thấy Lý Dụ trở về, dù cho là người trầm tỉnh như Ngô ma ma cũng có chút bối rối, lời nói ra cũng theo đó mà lộn xộn, không thoả đáng lắm.

Có điều giờ khắc này Lý Dụ chẳng có lòng dạ nào để tâm đến mấy chuyện này, mặt hắn hầm hầm không thèm đáp lại lời thỉnh an của đám nha hoàn ma ma thân cận mà đi thẳng về phòng mình.

Nói đến Tô Nhược Tuyết, mặc dù lúc trở về ngoài mặt nàng không biểu hiện gì nhưng trong lòng cũng bất an, không phải nàng sợ hắn tức giận đả thương nàng, mà là nàng biết rõ, hắn rất chú ý đến Lý Lâm.

Chuyện năm đó, không thể nghi ngờ người chịu tổn thương nhiều nhất chính là hắn, nếu là trước đây Tô Nhược Tuyết còn có thể không đếm xỉa mà nói một câu Lý Lâm kia cũng đâu có tội gì, thế nhưng hiện tại mỗi lần nghĩ đến chuyện này, trong lòng Tô Nhược Tuyết lại tràn đầy thương xót với tiểu nam hài kia, giả sử từ nhỏ được hưởng tình yêu thương của phụ mẫu thì làm sao hắn lạnh nhạt thậm chí là vô tình như ngày hôm nay?

Dù sao con người cũng rất thiên vị, nàng xót xa cho hắn, thương tiếc hắn, nàng không cho phép bất cứ ai làm hắn bị tổn thương, càng không thể chịu nổi khi người làm hắn tổn thương chính là mình.

Tô Nhược Tuyết càng nghĩ càng tự trách, tự nhiên bây giờ nhìn thấy hắn trở về, giống như phản xạ tự nhiên, Tô Nhược Tuyết sợ hãi đứng bật dậy, "Chàng đã trở về..."

Lý Dụ đi tới rồi dừng lại cách Tô Nhược Tuyết ba bước chân, hắn không nói chuyện mà chỉ nhìn chằm chằm vào nàng, mắt sáng như đuốc.

Tô Nhược Tuyết đã làm sai chuyện cũng không trốn tránh, chỉ là từ khi ở chung đến nay đây là lần đầu hắn có thái độ như vậy với nàng, trong lòng Tô Nhược Tuyết cảm thấy xót xa khó nhịn, dù như thế nàng vẫn ngoan ngoãn lên tiếng trước, mấp máy môi, không đợi hắn ép hỏi, nàng liền thú nhận trước, "Vừa rồi trên đường hồi phủ ta cứu được..."

Về Lý Lâm, Tô Nhược Tuyết do dự cả buổi cũng không tìm ra một cách xưng hô nào cho thích hợp, Tam đệ? Nếu nói ra từ này không thể nghi ngờ là tự mình tìm chết, còn gọi thẳng tên Lý Lâm? Chắc hẳn hắn cũng không vui khi nghe đâu....

"Ồ." Khoé môi Lý Dụ cong lên, "Nương tử tốt của ta cứu được ai? Tại sao không nói ra cho vi phu nghe thử?"

Người này.... Hiện giờ Tô Nhược Tuyết đã biết được vì sao nha hoàn ma ma trong viện sợ hắn rồi, rõ ràng vẻ ngoài tốt đẹp như thế nhưng mỗi khi tâm trạng không tốt, hắn chỉ cần nhếch môi một cái là có thể làm nhục người ta không ngẩng đầu lên được, lần đầu tiên lĩnh giáo, trong lòng Tô Nhược Tuyết giống như bị cắm một vạn mũi tên.

Tô Nhược Tuyết cũng không nói chuyện nữa, nàng rũ mắt cúi đầu xuống, nhìn qua rất quật cường và đáng thương.

Thấy nàng như thế Lý Dụ làm sao có thể làm căng nữa? Nếu là người khác dám ngang nhiên chống đối với hắn như vậy thì hắn đã sớm chỉnh đốn cho không tìm ra phương hướng, hơn nữa với tính tình của hắn còn là trừng phạt rất nặng nữa, song khi hắn nghe ám vệ truyền tin nàng xuống xe ngựa cứu hai chủ tớ kia thì Lý Dụ chỉ âm thầm nội thương một chút, nếu không phải biết rõ đôi chủ tớ kia chẳng có mưu đồ gì mà mọi chuyện lần này có liên quan đến hắn thì bây giờ sợ rằng hắn không phải ở chỗ này rồi.

Nhưng mà nàng thì không thể tha thứ.

Một loại cảm giác bị phản bội đâm thẳng vào lòng, dưới cơn xúc động Lý Dụ chẳng thèm để ý đến đồng liêu mà vọt thẳng ra, lập tức trở về Hầu phủ.

Tuy nhiên lửa giận của hắn có lớn thế nào đi nữa thì khi nhìn thấy nàng đã tự động giảm hơn phân nữa, thở dài một hơi, Lý Dụ đi đến ngồi xuống mép giường, cánh tay dài duỗi ra không khách sáo kéo người ôm vào lòng, ngón tay thon dài nâng cằm Tô Nhược Tuyết lên, "Tại sao không nói chuyện? Không phải vừa rồi vẫn còn nói rất tốt à..."

Tuy động tác có phần thô lỗ một chút nhưng thái độ của hắn đã hoà hoãn hơn rất nhiều, giọng nói cũng không còn lãnh đạm và mỉa mai như lúc nãy, Tô Nhược Tuyết vô thức cắn cắn môi nhìn thoáng qua hắn, phát hiện ánh mắt của hắn đã khôi phục vài phần ấm áp, lúc này nàng mới tủi thân duỗi tay ra ôm eo của hắn, đầu tuỳ ý vùi vào lồng ngực hắn.

Thật lâu sau mới có một âm thanh nho nhỏ truyền tới, "Thật xin lỗi..."

Lý Dụ còn có thể nói cái gì? Tô nhị tiểu thư của hắn ngoan ngoãn nhận sai như thế, hắn còn có thể nói cái gì?

Có điều, tự nhiên dễ dàng tha thứ cho nàng như vậy, Lý Dụ có chút không cam lòng, nhìn cái đầu nhỏ đang vùi sâu trong hõm vai của mình, nhất là cái tai nhỏ trắng muốt lộ ra ngoài, ánh mắt Lý Dụ toé lửa, "Nàng đã còn sức đi lo chuyện bao đồng, vậy xem ra trong khoảng thời gian này người làm phu quân như ta thất trách quá..."

Vừa dứt lời, Tô Nhược Tuyết bỗng cảm thấy vành tai mình đau nhói, miệng không tự chủ được phát ra tiếng ngâm nhẹ, tuy nhiên không lâu lắm, tiếng ngâm nhẹ kia dần dần thay đổi mùi vị....

Nếu bản thân đã làm sai chuyện, trong lòng Tô Nhược Tuyết đã sớm chuẩn bị tâm lý chịu phạt, hơn nữa lúc trước trong lòng nàng cũng bắt đầu nảy sinh ý nghĩ kia, tuy rằng lần này Tô Nhược Tuyết vẫn cực kỳ thẹn thùng đối với sự thân mật của Lý Dụ, nhưng nàng lại không hề lui bước hay chống cự, thậm chí còn có mấy phần chủ động hiếm có.

Khi cảm nhận được bàn tay băng cơ ngọc cốt nhỏ bé đang lần vào vạt áo liên tục vuốt ve, phần kinh hỉ tựa như bay lên thiên đường nhất thời làm cho lửa tình trong người Lý Dụ dâng lên cuồn cuộn, bàn tay to vội vàng dời đến eo Tô Nhược Tuyết, không chút lưu tình giật phăng đai lưng rồi mạnh mẽ kéo tiết khố Tô Nhược Tuyết xuống đến đùi, ngay sau đó hai tay hắn nâng đôi chân ngọc thon dài thẳng tấp vòng chặt quanh eo mình, rồi ngay tập tức động thân hung hăng xông về phía trước, chính xác đi vào nơi đào nguyên động tiên.

Khác hẳn với vẻ bề ngoài phong hoa tuyết nguyệt của Lý Dụ, vật dưới thân hắn vừa to lại vừa dữ tợn, mỗi một lần Tô Nhược Tuyết đều mất thời gian rất lâu để hoàn toàn dung nạp, thế nhưng lần này hắn đột ngột xông vào, phía dưới Tô Nhược Tuyết vốn vẫn chưa ướt át, hơn nữa động tác của hắn vô cùng hung ác, thoáng một cái đã chạm tới hoa tâm, Tô Nhược Tuyết đau đến nỗi hóc mắt mờ hơi nước, muốn mở tiếng cầu xin nhưng lại nói không ra lời, thấy hắn không quan tâm đến cảm xúc của mình mà một bước đánh tới, không hiểu sao trong lòng nàng dâng lên một loại cảm giác vô cùng tủi thân, nàng chỉ có thể yếu ớt cắn môi tỏ vẻ không phục.

Lý Dụ một lòng hận không thể chết luôn trên người nàng, lúc mới bắt đầu hắn mang theo tâm lý trừng phạt, thế nhưng thói quen lại vốn thương tiếc nàng, hiện giờ thấy nàng bướng bỉnh đau đỏ cả mắt mà không chịu lên tiếng cầu xin, nàng chịu đựng được nhưng hắn thì lại không.

Cúi đầu ngậm lấy cánh môi đỏ au, nhất là cái nơi bị nàng cắn để lại dấu răng kia, hắn thè lưỡi ra hết liếm rồi lại liếm, tình cảm yêu thương bộc lộ hết trong động tác này.

Tô Nhược Tuyết cũng cảm nhận được tình cảm của hắn, bởi thế sự ấm ức không rõ trong lòng cũng theo đó mà tản ra, thời gian dần qua, Tô Nhược Tuyết bắt đầu học theo động tác của hắn, hôn trả lại hắn.

Vốn là cẩn thận thăm dò y hệt bé thỏ con ngốc nghếch, trái tim còn có chút sợ hãi, thế nhưng hết lần này đến lần khác bởi vì tò mò mà duỗi đầu lưỡi ra từng chút từng chút một, tựa như sau khi thăm dò bên ngoài không phát hiện ra bất kỳ nguy hiểm gì, sau đó mới sung sướng thi triển nhiều hành động lớn mật hơn, sôi nổi chơi đùa địa phương mới tìm được.