Bái phật quan trọng nhất là thành tâm, mặc dù rất ngạc nhiên khi nhìn thấy người trước mắt nhưng Tô Nhược Tuyết vẫn không nóng lòng tiến lên quấy rầy, e là Lý Dụ không nhận ra, nàng nghiêng đầu sang nhỏ giọng nhắc nhở: "Người phía trước là Triệu phu nhân."
Song đến khi ngẩng đầu lên nhìn thấy sắc mặt hắn, Tô Nhược Tuyết lên tiếng thêm lần nữa, giọng điệu không khỏi cao hơn mấy phần: "Chàng biết."
Đây không phải là câu hỏi, Lý Dụ nghe xong cũng chẳng giải thích mà chỉ nhìn nàng cười.
Tô Nhược Tuyết nhìn hắn thật lâu, nàng bất đắc dĩ thở dài một hơi, hắn không phải người khi đánh trận mà không có bất cứ chuẩn bị nào, nhớ ngày xưa khi hai người gặp mặt lần đầu, rồi thêm các lần sau nữa, hắn đối với nàng gần như nắm rõ trong lòng bàn tay, thậm chí ngay cả người nhà của nàng cũng chẳng buông tha, cái người biến thái này, biết rõ Tri Châu là hang hùm hang sói, làm sao đến mà tay không tấc sắt cho được?
Hiển nhiên là nàng ngạc nhiên rồi.
Sau khi Tiền thị cầu nguyện xong, nàng ta thành kính cắm hương vào lư đồng, tiếp theo dập đầu lần nữa mới đứng dậy. Lúc này, ma ma bên cạnh nàng ta tiến lên nói vài câu, nàng ta bỗng quay đầu về phía mấy người Tô Nhược Tuyết đang đứng.
Nếu như đã nhìn thấy, vậy thì Tô Nhược Tuyết và Lý Dụ chủ động tiến lên phía trước, "Triệu phu nhân, trùng hợp quá, hôm nay phu nhân cũng đến đây dâng hương."
Ánh mắt Tiền thị ẩn chứa ý cười, vô cùng hòa nhã nhìn hai người bọn họ, "Đúng thế, đúng là trùng hợp chứ còn gì nữa? Hôm qua ta vừa nhắc tại sao mấy ngày nay không thấy Lý phu nhân rồi, Lý phu nhân xinh đẹp như thế, đừng nói là may mắn của Lý đại nhân, ngay cả lão bà ta sau khi gặp cũng ngăn không được nhớ mong, nhất định là Phật Tổ nghe thấy tiếng lòng của lão bà ta cho nên chúng ta mới có duyên gặp nhau ở đây."
"Triệu phu nhân quá khen, quả thật Tuyết Nhi rất xấu hổ, nhất là ở trước mặt Phật Tổ, ta không dám lừa mình dối người, Triệu phu nhân đừng nói như thế nữa." Tô Nhược Tuyết bình tĩnh xã giao với bà ta.
Nghe thế, Tiền thị tỏ vẻ không hài lòng, "Lý phu nhân khiêm tốn quá rồi, ngài nói gì đi Lý đại nhân?"
Lúc này Lý Dụ vẫn luôn im lặng đứng bên cạnh mới mở miệng, "Triệu phu nhân đừng trêu ghẹo nữa, nội tử da mặt mỏng, nàng nhận không nổi đâu."
Tiền thị cười ha ha, "Lý đại nhân và Lý phu nhân quả là rất ân ái nha."
Lý Dụ không muốn dây dưa quá nhiều ở phương diện này, vì thế hắn đánh trống lảng sang chuyện khác, "Hôm nay là mộc hưu, chẳng hay Triệu đại nhân có đến cùng phu nhân không?"
Triệu thị cũng không bối rối, nụ cười cũng chưa từng biến mất, "Từ trước đến này ông ấy không tin mấy thứ này, lúc nào cũng nói cái gì mà quân tử không tin loạn thần quái lực, cho nên trong khi ta đang bái tế phật tổ ở trên điện thì ông ấy đã đi ra ngoài, nói là đi loanh quanh ngắm cảnh, hôm nay đúng lúc Lý đại nhân cũng tới, ông ấy nhất định đang buồn chán muốn chết cần một người trò chuyện để thời gian trôi qua nhanh một chút."
Nói đến mức này...
Thấy Lý Dụ chậm chạp không đáp lại, Tô Nhược Tuyết đành tự nhiên trả lời thay, "Đúng lúc, không có bọn hắn ở bên cạnh dễ dàng trò chuyện hơn, chẳng qua là phải làm phiền Triệu đại nhân rồi."
Nàng vừa dứt lời thì có tiếng động ở lối đi vào đại điện, quay người lại nhìn thì thấy một nam tử chừng bốn mươi tuổi, mặt mày hồng hào và có râu, một thân cẩm bào màu xanh cẩm thạch đi về phía bọn họ.
"Cái người này đã không nhắc thì thôi, đúng thật là vừa nhắc đến hắn là hắn xuất hiện ngay." Đợi ông ta đến gần Tiền thị lên tiếng đầu tiên.
Mặt mày Triệu Trường Thủ đầy ý cười chào hỏi Lý Dụ và Tô Nhược Tuyết. Mấy người hàn huyên vài câu xong thì Lý Dụ và Triệu Trường Thủ rời đi, Tô Nhược Tuyết còn chưa thấp hương nên Tiền thị ở lại đi cùng.
Việc thấp hương không mất quá nhiều thời gian, chỉ cần thành kính cầu xin cúi lạy, chưa đầy một lát Tô Nhược Tuyết đã đứng lên.
Tiền thị đi đến trước mặt nàng, "Phật Tổ ở Linh Ẩn Tự chúng ta vô cùng linh thiên, sao Lý phu nhân không xin xăm hỏi lành dữ?"
Tô Nhược Tuyết mở to mắt, "Triệu phu nhân hiểu biết thật nhiều, vậy thì ta sẽ thử một lần xem sao."
Hai vị quý nhân đã lên tiếng, chú tiểu bên cạnh rất có mắt nhìn dẫn hai người đến chỗ ống thẻ tre.
Ống thẻ tre ở Linh Ẩn Tự rất lớn, trong đó có hơn trăm đầu xăm, trước khi rút hoà thượng chuyên quản việc này sẽ cầm ống tre xốc lên, sau đó đặt trước mặt người xin xăm để người ta rút ra một que.
Tô Nhược Tuyết nhìn ống thẻ tre liên tục chuyển động trước mặt, trong lòng nàng không khỏi cảm thấy hồi hộp, Đời này nàng sống lại một lần nên càng tin quỷ thần, cầu nguyện rất thường xuyên, nàng tin rằng chỉ cần nàng thành tâm thì Phật Tổ sẽ nghe thấy, hơn chuyện nàng khẩn cầu cũng chẳng quá đáng, nàng chỉ cầu cho đứa bé trong bụng được bình an đến thế gian.
Chẳng qua là lần xin xăm này, nàng lại muốn hỏi về chuyện lành dữ của Lý Dụ.
Trên đường đi nguy hiểm đã bày ra trước mắt, mà một khi đến Tri Châu thì càng là hang hùm hang sói, đương nhiên nàng tin tưởng hắn, song trong lòng cũng không khỏi lo lắng.
Tô Nhược Tuyết hoàn toàn không dám mở mắt mà nhanh tay rút một thẻ xăm trong ống, sau đó mới từ từ mở mắt ra xem, sau khi nhìn thoáng qua hàng chữ viết trên thẻ xăm nàng mới giao cho lão hoà thượng ngồi trên bàn giải xăm bên cạnh.
"Chẳng hay vị nữ thí chủ này muốn hỏi chuyện chi?" Mặt mũi lão hoà thượng hiền lành, ông nhìn qua chữ trên thẻ xăm rồi từ tốn hỏi.
Tô Nhược Tuyết không hề kiêng kỵ Tiền thị ở ngay bên cạnh, nàng hào phóng trả lời, "Hỏi bình an ạ."
Nghe vậy, lão hoà thượng xem kỹ thẻ xăm lại một lần nữa, lúc này ông xem rất chậm, thật lâu sau đó, trước sự khẩn trương của Tô Nhược Tuyết, rốt cuộc lão hoà thượng cũng trả lời, "Nữ thí chủ yên tâm, người này có quý nhân tương trợ, chắc chắn gặp dữ hoá lành, một bước lên mây."
Tô Nhược Tuyết hít sâu một hơi, tươi cười trên khoé môi dù cố giấu nhưng vẫn không giấu được, "Làm phiền đại sư." Nói xong, nàng ngẩng đầu nhìn thoáng qua Tử Yên bên cạnh, Tử Yên hiểu ý móc một hầu bao màu trắng trong tay áo ta, cúng hai mươi lượng tiền nhan đèn.
Sau khi nghe thấy lời giải xăm của lão hoà thượng, ánh mắt Tiền thị tối sầm, có điều chỉ thoáng qua mà thôi, đợi đến khi Tô Nhược Tuyết quay đầu lại, sắc mặt bà ta đã lấy lại vẻ ôn hoà, "Chúc mừng Lý phu nhân cầu được một quẻ xăm thượng thượng."
Hiện giờ tâm trạng Tô Nhược Tuyết rất tốt, nàng không muốn nói mấy lời trái lương tâm một tý nào, mặc kệ lời chúc mừng của Tiền thị là thật hay giả, nàng đều mỉm cười trả lời: "Mượn may mắn của mọi người thôi."
Sau khi Tô Nhược Tuyết xin xăm xong thì đã gần đến buổi trưa, đằng sau lưng vẫn còn hai hàng người dài đăng đẳng chờ xin xăm, hôm nay đến đây thấp hương, các nàng phải đi từ sớm, một đường xe ngựa mệt nhọc, còn đi bộ lên núi, Tô Nhược Tuyết cảm thấy hơi mệt, dưới sự hướng dẫn của chú tiểu, các nàng đi đến phòng nghỉ phía sau hậu viện, trên đường đi ghé qua đình nghỉ mát tìm hai người Lý Dụ và Triệu Trường Thủ, biết được Tô Nhược Tuyết mệt, Lý Dụ không nói hai lời, hắn lập tức cáo từ dẫn nàng đi ngay.
Linh Ẩn Tự có lịch sử hơn trăm năm, từ tiền triều đến giờ vẫn khói hương nghi ngút, trạch viện phía sau xây dựng sương phòng chuyên để khách hành hương ở lại nghỉ ngơi, dựa vào Phật khí trăm năm, ngược lại có vài phần đặc biệt. Lý Dụ là Phó Đô ngự sử, tuy người xuất gia không màng thế tục, song có một số việc cuối cùng vẫn tránh không khỏi, lần này phu thê hai người đến đây, trên dưới sư sãi trong Linh Ẩn Tự đều rất coi trọng, sương phòng để bọn họ nghỉ ngơi đã chuẩn bị xong từ lâu.
Đi vào bên trong nội viện, lọt vào tầm mắt là một hồ sen, lúc này mùa hoa sen đã qua, có điều giờ khắc này hoa sen trong hồ không tàn úa như bên ngoài, mặc dù không còn rực rỡ xinh đẹp như những ngày mùa hè nhưng vẫn xanh tươi mơn mởn, hoà cùng cỏ cây um tùm nơi thâm sơn, đều có khí chất rất riêng.
Lại đi vào bên trong, chính giữa phòng thờ một bức tượng Phật Tổ, phía dưới là chiếc bàn nhỏ chân ngắn màu đỏ sậm, ở trên bày hai chân nến, một chiếc lư hương bằng đồng, lúc này các chú tiểu đã thấp hương, tàn khói lượn lờ khiến cho người ta cảm thấy yên tĩnh thoải mái, trên đất xếp hai đệm tròn, để cho khách hành hương có thể tụng kinh niệm phật bất cứ lúc nào.
Đi vào phía sau thì có một chiếc giường, bên trên đệm chăn đầy đủ các thứ, mặc dù không xa hoa như trong các quý phủ, nhưng vẫn sạch sẽ gọn gàng, trông có vẻ mới vừa được đổi sang cái mới.
Cân nhắc đến việc các quý nhân khi đi hành hương đều dẫn theo nha hoàn ma ma, khi xây dựng sương phòng nghỉ chân nhà chùa còn đặc biệt xây thêm mái hiên ở hai bên trái phải để những người này nghỉ chân.
Sau khi dẫn bọn họ đi thăm quan hậu viện xong, chú tiểu bèn cáo từ rời đi.
Lý Dụ vội vàng đỡ người đi đến giường ngời xuống, sắc mặt có vẻ lo lắng, "Còn mệt không?"
Tô Nhược Tuyết mỉm cười lắc đầu, "Ta làm gì mà yếu ớt đến thế? Chàng đừng lo lắng như vậy, chúng ta tốt lắm." Nói rồi, bàn tay nhỏ bé không tự chủ sờ sờ lên bụng.
Hôm nay nàng mặc y phục vẫn chưa nhìn ra được gì như cũ, thế nhưng khi cởi sạch trong đêm thì có thể thấy phần bụng nàng hơi nhô lên một chút rồi, tuy rằng không quá lớn nhưng vẫn đủ để phu thê hai người vuốt ve mỗi đêm, nhất là người trước mắt này, trước giờ hắn bá đạo không cho phép nàng mặc trung y khi ngủ, lúc này thì tốt rồi, mỗi lần cúi đầu dán lên bụng nàng lải nhải một hồi, lấy tiếng thơm là trò chuyện với cục cưng, nhưng chưa nói được gì thì đã không tránh khỏi lau súng cướp cò.
Nhưng mà do kiêng dè cục cưng, hắn không dám gió táp mưa rào như trước, hắn đã học được kiềm chế, học được chậm rãi, thế nhưng đáng đánh là hắn càng ngày càng lâu, có đôi khi lâu đến mức nàng ngất đi mấy lần mà hắn mới hoàn toàn phóng thích, cái loại chua xót mang theo tê dại, còn kèm theo cảm giác sóng tình mãnh liệt, nàng không bao giờ muốn chịu đựng nữa có được không?!
Dáng vẻ yêu kiều của nàng khi giận lên làm gì có nửa phần khí thế? Mãi cho đến khi lòng Lý Dụ nóng lên, hận không thể giải quyết nàng ngay tại chỗ.
Ánh mắt hắn quá mức quen thuộc, Tô Nhược Tuyết vội vàng đẩy hắn một cái, vừa bất an lại vừa bối rối, trong đó còn mang theo mấy phần ngượng ngùng khó tả, nàng mềm giọng nhắc nhở: "Nơi đây là thánh địa phật môn, đầu óc chàng đang nghĩ gì đó?"
"Nghĩ đến nàng." Lý Dụ thốt ra, sự vô lại cực kỳ phóng khoáng phát ra từ tận đáy lòng, quyến rũ chết người.
Lúc Tô Nhược Tuyết không biết phải làm sao để phản bác thì bên ngoài vang lên giọng Tử Oanh.
"Nhị gia, nhị phu nhân, chú tiểu mang đồ ăn chay đến, bây giờ dọn lên được chưa ạ?"
Đồ ăn chay của Linh Ẩn Tự xưa nay nổi tiếng được khách hàng hương khen ngợi, đơn giản chỉ là rau củ, đậu hủ, món ăn thanh đạm rất ngon miệng, rất ngọt ngào. Tô Nhược Tuyết bận rộn cả buổi sáng, nàng đói bụng đã lâu, đồ ăn chay hôm nay rất hợp khẩu vị nàng, bất tri bất giác nàng đã ăn hết hai chén cơm đầy, nếu không phải nàng thật sự ăn không được nữa, thì với dáng vẻ ăn vô cùng thoả mãn của nàng, Lý Dụ sẽ cho phép nàng ăn thêm một chén nửa.
"Nếu nàng thích ăn, sau này ta sẽ phái hai đầu bếp theo sư thầy ở đây học nấu cơm rồi trở về nấu cho nàng ăn."
Biết rõ ý tốt của hắn, Tô Nhược Tuyết thoả mãn lắc đầu, "Lâu lâu ta đến đây ăn là được rồi, nếu ngày nào cũng ăn như thế, lâu dần ta nhất định không vui nổi.
Cơm chay Linh Ẩn Tự chuẩn bị từ trước đến nay vẫn luôn tuyệt nhất, không ít khách hành hương đã bị hấp dẫn, có điều Tô Nhược Tuyết không muốn ép buộc, vả lại nàng dù sao nàng cũng vẫn thích ăn thịt cơ...
Sau khi ăn trưa, đi dạo vòng vòng trong sân xong Tô Nhược Tuyết và Lý Dụ bèn vào sương phòng nghỉ ngơi, bởi vì nơi đây là thánh địa phật môn, cho nên Tô Nhược Tuyết đặc biệt ngủ một giấc rất ngon.
Lúc tỉnh dậy thì nghe sư thầy tụng kinh một lát, bởi vì trong lòng vẫn luôn để ý phu thê Triệu Trường Thủ cũng ở đây, Tô Nhược Tuyết bèn tìm bọn họ để cáo từ. Song ngoài dự liệu là đúng lúc bọn họ cũng muốn về, thế là hai đoàn người ngựa chuẩn bị xong thì dọn đường hồi phủ.
Bởi vì có phu thê Triệu gia nên lúc trở về, Tô Nhược Tuyết bất đắc dĩ phải ngồi kiệu mềm, đang lúc nàng oán giận không thôi thì đi đến chỗ dốc, cỗ kiệu đột ngột dừng lại...