Nương Tử, Ta Yêu Em

Chương 14



Thật ra từ sau khi xuyên về quá khứ, khái niệm thời gian của tôi hoàn toàn đảo lộn, thậm chí không còn rõ ngày tháng nữa. Thế nên mới sớm mồng một tháng chạp, tôi đã bị Lê Hinh kéo dậy từ trong chăn ấm, nghiêm khắc chỉnh đốn: “Tiếu Trình, nếu còn không chịu dậy, chúng ta sẽ khởi hành chậm, khiến Hoàng hậu nương nương phải chờ đợi đó.”

Nghe hai chữ Hoàng hậu, cơ thể tôi tự giác bật dậy như lò xo mặc cho thần trí hẵng còn mơ mơ màng màng. “Cái gì?! Hôm nay đã là mồng một rồi sao?”

Lê Hinh đứng bên giường, nàng đang rũ rũ chăn, xếp lại gọn gàng cho tôi. Nàng thở dài: “Ngươi lại quên? Mấy hôm trước ta đã nhắc nhở ngươi rồi mà.”

Cái khái niệm ‘mấy hôm’ của nàng là từ bao giờ vậy? Tôi cuống cuồng phi thân xuống giường, không quên ngoảnh lại hớt hải nói với nàng: “Ta đi đánh răng rửa mặt, Hinh Nhi giúp ta chuẩn bị xe ngựa a ~~”

Aishhh, tôi dù có thành tâm nguyện ý cúng bái thờ Phật, nhưng cứ mồng một bắt tôi phải lên chùa cùng đoàn người ngựa trong cung, lại nhất là phải đi với Trường Dao hoàng hậu và Hiểu Nguyệt công chúa nữa, tôi chẳng thể thoải mái nổi chút nào. Tôi vã nước lạnh lên mặt, thầm tính toán có nên cùng Lê Hinh viện cái cớ gì đó để chuồn về sớm không. Chứ lần nào cúng bái Phật tổ xong cũng phải cùng Hoàng hậu thưởng trà, ngắm trăng dốc bầu tâm sự… có mà đến canh ba nửa đêm mới lê cái thân về được phủ.

“Tiếu Trình, chúng ta mau khởi hành thôi.” Nhìn thấy tôi chắp tay sau lưng, lững thững bước ra khỏi cửa, Lê Hinh sốt ruột nhíu mày, “Ngươi vẫn chưa tỉnh ngủ hay sao?”

“Hinh Nhi, ngươi muốn cùng ta về trấn Thanh Tri thăm Hy Chiêu đại nương và Hương Liên muội không?”

Lê Hinh thoáng ngạc nhiên trước câu hỏi của tôi, nàng đáp: “Nhưng chúng ta phải cùng Hoàng cô cô…”

Tôi xua xua tay: “Không sao, chúng ta vẫn cùng Hoàng hậu nương nương tới chùa Châu Lâm Tự cúng bái, sau đó khi trở về mới tới trấn Thanh Tri.”

“Ngươi lại định giở trò gì sao?”

“…”

Nàng thế nào mà càng ngày càng giống như đi guốc trong bụng tôi vậy. Tôi đối với loại ánh nhìn đầy nghi ngờ của Lê Hinh liền xốc lại tinh thần, hất ống tay áo chối phăng: “Ta là mấy tháng nay không tới thăm đại nương, sẵn tiện muốn ghé qua một chút. Hơn nữa ta cũng muốn tới thỉnh chi huyện mới nhậm chức, xem ông ấy làm ăn ra sao.”

Nêu một loạt những lý do trời đánh, cuối cùng tôi vẫn bị Lê Hinh bắt thóp: “Ngươi dù không muốn gặp công chúa, nhưng là ý chỉ của Hoàng hậu, chúng ta vẫn phải đi.” Nói rồi nàng xoay lưng, để Mạch Ly dìu lên xe ngựa. “Vốn sẽ phải cùng Hoàng cô cô thưởng trà, nhưng có lẽ chúng ta phải khởi hành trước để sớm tới được trấn Thanh Tri.”

Tôi vui như mở cờ trong lòng, liền hô lên mộ tiếng suиɠ sướиɠ rồi phi thân lên ngựa. Lê Hinh thấy vậy liền nhẹ giọng nhắc nhở: “Ngươi sao lại giống như hài tử vậy chứ? Ngồi cho đoàng hoàng, nếu không là lên xe ngựa cùng ta đó.”

Từ Vệ đang dong ngựa cạnh tôi, nghe vậy liền phì cười. Tôi trừng mắt, định giơ chân đạp cho hắn ta một cái. Ấy nhưng đằng sau đã vang lên giọng nói của nàng: “Mạch Ly, ngươi ở lại thu xếp đồ, chúng ta sẽ quay lại đón ngươi sau.”

Mặt mũi Mạch Ly ỉu xìu, giọng như muỗi vo ve: “Nhưng quận chúa một mình…”

“Ta không sao mà.” Lê Hinh mỉm cười xoa xoa đầu Mạch Ly, “Chẳng phải ta còn… còn quận mã gia sao?”

Gò má nàng phiếm hồng, mi mắt nhẹ cụp xuống. Trái tim tôi cũng đồng thời trật vài nhịp đập, hồn phách lại như phiêu du trên cõi bồng lai. Ánh nắng nhàn nhạt ngày đông rọi chiếu xuống mặt đất, trườn lên mái tóc dài đen nhánh của Lê Hinh một màu óng ánh như thần tiên cùng đôi môi màu anh đào căng mọng. Tôi ép mình thức tỉnh khỏi mộng mị, liền hắng giọng một tiếng. “Hay là lần này chúng ta ‘phượt’ một chuyến đi.”

Từ Vệ kinh ngạc hỏi: “Quận mã gia, ‘phượt’ là cái gì vậy?”

Lê Hinh cũng tương tự, chiếu tới tôi ánh mắt tò mò. Tôi mỉm cười đáp: “Tức là không mang theo hành lý, chúng ta tới đâu hay tới đó!”

Ở thế kỷ 21, có người đi phượt còn chẳng mang theo một xu nào trong người. Nhưng thôi, dẫu sao đây cũng là cổ đại, hơn nữa đi cùng tôi còn là quận chúa nữa, nên cứ mang trong mình vài quan thì hơn.

“Như vậy cũng được hay sao?” Lê Hinh dường như vẫn chưa thấy thỏa đáng, nàng lo lắng quan sát tôi, “Ngươi lại bày trò sao?”

Ách, dạo này nàng luôn hỏi tôi như vậy, chẳng lẽ nhìn tôi gian lắm hả?!

Tôi không hài lòng phụng phịu: “Hinh Nhi, ta ngày đó ở hiện đại cũng ‘phượt’ suốt.”

“Nhưng đây không phải hiện đại.” Nàng thản nhiên đáp.

“Dẫu sao ‘phượt’ thử cũng chẳng mất gì.”

“Tiếu Trình, ngươi sao cứ thích đôi co với ta vậy?”

“…”

Tôi thua, được rồi, tôi luôn không bật lại nàng được mà. Thế là mặc kệ những người khác đang trợn tròn mắt nhìn hai chúng tôi khó hiểu, tôi khịt mũi, lầm bầm: “Ta xưa nay võ mồm chẳng bao giờ thua ai, chỉ thua vợ.”

Đã cố gắng nói khẽ như vậy thế mà Lê Hinh vẫn nghe được. Khóe môi nàng cong cong, nàng hắng giọng: “Mau, chúng ta khởi hành. Ân, người theo cùng luôn, Mạch Ly.” Rồi nàng kiêu mi nhìn tôi đầy tinh nghịch, “Chiếu theo ý của quận mã gia.”

Mạch Ly nghe vậy liền tỏ ra vô cùng sùng bái tôi, như kiểu tôi trong mắt nàng ta trở thành idol vậy. Thế nên tôi giục ngựa tiến về phía trước, cố ý che đậy gương mặt đang đỏ ửng lên giữa tiết trời lạnh buốt ngày đông.

Chùa Châu Lâm Tự nằm trên sườn núi Dĩ An, giữa những thung lũng mênh mông hồ và núi đá, ở cửa ngõ phía Đông vào thành Đông Kinh. Kiến trúc của chùa khá đồ sộ, mang đậm bản sắc truyền thống với những nguyên liệu nổi tiếng từ khắp các địa phương, như đá xanh, gỗ tứ thiết, gói men Bát Tràng… Điều đặc biệt ở kiến trúc chính là ba tầng vòm mái màu nâu sẫm cong vút hình đuôi chim phượng, không giống với nét thẳng, thô sơ thường thấy ở những ngôi chùa khác.

Hành lang La Hán gồm 234 gian nối liền với đầu Tam quan, chiều cao sàn nâng dần theo độ dốc của sườn đồi dẫn tới những điện chính. Tôi dù đã tới đây lần này là lần thứ ba rồi, nhưng vẫn không khỏi há hốc miệng ngước nhìn kiến trúc của điện Tam Thế trước mặt. Tọa lạc ở trên đồi với vị trí cao nhất, nơi đây đặt ba pho tượng Tam Thế Phật (quá khứ, hiện tại và tương lai), là nơi Hoàng hậu sẽ dừng chân lâu nhất, cùng các sư thầy tụng kinh niệm phật, cầu mong cho Quốc thái dân an, cầu cho Minh Tông hoàng đế cùng quân thần bình an đánh giặc trở về…

Tôi đối với việc này không rành rõi, liền chỉ biết dập đầu vái lạy theo Lê Hinh. Nàng vô cùng kính cẩn chắp tôi, đôi mắt nhanh lại thanh tĩnh, miệng không ngừng lầm rầm cầu khấn. Bình thường ở nhà cúng rằm hay những ngày lễ Tết đều là bố mẹ tôi, thế nên tôi một chút chi thức khấn vái không hề có, chỉ biết thành tâm vái lạy ba vái, sau đó thành tâm nói ra ước nguyện. Thế nên sau khi cùng mọi người quỳ gối hết cả tuần hương, tôi mới được lê cái chân tê dại của mình ra khỏi điện.

Trong lúc chờ Trường Dao hoàng hậu cùng Lê Hinh trò truyện cùng trụ trì, tôi đứng ngoài thiềm điện, chắp tay sau lưng phóng tầm mắt ra cảnh núi non hùng vĩ. Ai nga, sau này nơi tôi đứng đây sẽ thành di tích lịch sử, danh lam thắng cảnh nước nhà, cảm giác lâng lâng khó tả lan tỏa trong mạch máu.

Thật tự hào khi mang dòng máu người Việt Nam!

“Rất đẹp, phải không? Ta tự hỏi hàng ngàn năm nữa, nơi này sẽ trở thành như thế nào.”

Giọng nói của nữ tử vang lên sau lưng khiến tôi giật mình. Tôi đưa mắt nhìn Lê Hiểu Nguyệt, thầm tự hỏi nàng ta đã đứng đây bao lâu rồi. “Sẽ vẫn như vậy thôi.” Tôi buột miệng trả lời, không ngờ Lê Hiểu Nguyệt lại chăm chú nhìn tôi, ánh mắt chứa đầy tâm sự.

“Chỉ e con người cũng khác, lòng người cũng đổi thay.”

Tôi khẽ nhíu mày, thực không quen khi cùng nàng ta nói về mấy chuyện này. Thế nên tôi chỉ im lặng không đáp, một lát sau đã thấy cỗ hương thơm nồng nồng tiến sát ngay bên mình. Chẳng cần liếc mắt cũng cảm nhận được ánh nhìn của nàng ta đang chiếu lên gương mặt tôi. Da tôi có dày, nhưng vẫn cực kỳ nhạy cảm đối với loại ánh mắt của nữ tử.

“Công chúa có chuyện cần nói phỏng?”

Nàng ta lắc đầu nhè nhẹ: “Ta chỉ muốn bên cạnh ngươi.”

Haizz, lại bắt đầu rồi đấy!

“Đang ở nơi thanh bình thế này, ngươi tốt nhất vẫn nên để tâm tịnh yên tĩnh.” Tôi thở dài, chuyển chủ đề. “Hoàng hậu nương nương hôm nay trông thực vui? Người có lẽ sẽ không sớm hồi cung.”

Lê Hiểu Nguyệt đáp: “Ân, hôm nay mẫu hậu sẽ ở lại dùng cơm chay.” Nàng ta quay sang tôi, lần nữa chiếu lên da mặt ngàn tấn xi măng sắt thép của tôi loại laser siêu mạnh, “Nghe nói ngươi cùng Hinh tỷ chốc nữa sẽ tới trấn Thanh Tri?”

“Chúng ta phải tới thăm một người bạn.” Tôi đáp quấy quá, chẳng muốn giải thích nhiều.

“Ta theo có được không?”

Ách, đương nhiên là không rồi! ---- Tôi giãy nảy trong đầu, nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra tự nhiên: “Công chúa vẫn nên ở lại bên Hoàng hậu.”

Lê Hiểu Nguyệt có lẽ đã biết trước câu trả lời của tôi, chỉ lặng lẽ đưa mắt ra xa xăm. Lặng một lát, nàng ta hỏi: “Ngươi có biết ban nãy ta đã nguyện ước điều gì không?”

Dù không thực sự hứng thú nhưng tôi vẫn tò mò đáp: “Điều gì vậy?”

Nàng ta không vội trả lời, chỉ trân trân nhìn vào đối mắt tôi. Cảm thấy hơi mất tự nhiên, tôi quay mặt né tránh. Lúc này nàng ta mới nhẹ giọng: “Ta muốn chúng ta bái đường thành thân.”

Tôi cứng đờ người, cổ họng gần như tắc nghẽn. Loại cảm giác ngột ngạt khó tả này cùng hường thơm nồng nồng đưa tới cánh mũi, tôi thực muốn phóng mình ra thật xa. Nàng ta không có ý trêu chọc tôi nữa, dường như là nói thật…

“Công chúa, nói ra rồi sẽ không còn thiêng.” Tôi kéo kéo khóe môi, vội vã quay lưng. “Đi thôi, chúng ta tới chỗ Hoàng hậu nương nương.”

“Lục Tiếu Trình, ngươi không nên cố tình giả lơ không hiểu đến tình cảm của ta.” Đằng sau lưng vang lên giọng nói lạnh lùng, “Khi phụ Hoàng trở lại…”

Nghe tới đây, chân tôi như hóa đá, thở dài xoay người nhìn nàng ta. Mắt đối mắt, tôi chỉ còn biết nhìn vào gương mặt không chút biểu cảm của Lê Hiểu Nguyệt mà nói: “Ngươi sai rồi, ta không giả lơ. Vốn dĩ ngươi biết giữa chúng ta, chuyện này là không thể! Hơn nữa, người ta yêu, là Lê Hinh. Mong công chúa hãy hiểu.”

Lê Hiểu Nguyệt nhếch miệng cười: “Nếu như phụ Hoàng thu hồi thánh chỉ thì sao? Ngươi dù có yêu tỷ ấy thì cả đời ngươi cũng không có được tỷ.”

“Ngươi…” Tôi giận đến run cả tay, nhưng vẫn phải kiềm lại cơn nóng nảy, “Công chúa, ngươi đừng gây khó dễ với ta nữa. Ngươi muốn gì ta cũng sẽ đáp ứng ngươi.”

Nàng ta chậm rãi tiến lại bên cạnh tôi, tà áo lụa màu cam mỏng thướt tha theo từng nhịp chân yểu điệu, chiếc trâm vàng đẽo hình một bông hồng lấp lánh dưới ánh nắng nhàn nhạt – trong mắt tôi lại chẳng khác nào như một đóa hồng xinh đẹp đầy gai nhọn. Lê Hiểu Nguyệt thật nhẹ giọng: “Chỉ cần ngươi từ hôn với tỷ ấy, ta sẽ xin phụ Hoàng ban hôn cho ta và ngươi.” Nàng ta nhẹ chạm tay vào cằm tôi, cảm giác lạnh buốt khiến tôi nhíu mày. “Lúc đó, ta tin sẽ có một người thích hợp thế chỗ quận mã gia của ngươi.”

Thế chỗ…

Tôi giật mình, như tỉnh khỏi cơn mộng mị! Liệu tôi có phải là thế thân của quận – mã – gia – thật – sự không?! Tôi vốn chỉ là một con bé sinh viên đại học, vô tình bị đẩy về quá khứ mà thôi, lẽ nào lại có thể trở thành chồng của quận chúa?

Lời Lê Hiểu Nguyệt nói lúc này như một quả tạ nặng ngàn cân giáng xuống đầu khiến tôi choáng váng. Đôi mắt bỗng dưng mờ đi, bao nhiêu những ký ức bên cạnh Lê Hinh như một thước phim ùa về, quay chầm chậm trong tâm trí. Lịch sử rốt cuộc là như thế nào đây?

Thực và hư, tôi đã không còn phân biệt được nữa.

“Sao vậy?” Lê Hiểu Nguyệt mỉm cười, “Ngươi dao động?”

Khóe môi run run, tôi nhìn nàng ta bằng đủ loại cảm xúc phức tạp. Dường như trái bóng chịu đựng ấy cứ mỗi ngày một căng, mà Hiểu Nguyệt chính là người tự tay muốn chọc nổ. Tôi không biết mình có thể nén lại cái cảm giác muốn nói thẳng với nàng ta - rằng tôi là một nữ tử, trong bao lâu nữa.

“Ngươi đồng ý?” Giọng nói của nàng ta đầy mỉa mai.

Tôi gạt phăng cánh tay Lê Hiểu Nguyệt, nhìn nàng bằng ánh mắt tàn nhẫn nhất có thể, tôi lạnh lùng cất tiếng, chầm chậm để như khắc vào trong trái tim của chính mình: “Trên đời này, ngoài Lê Hinh, ta sẽ không lấy một người nào khác nữa.”

Nói rồi, tôi cắn răng xoay người rời đi.

Đúng vậy, tôi dù thân nữ tử, nhưng người con gái tôi yêu thương chỉ có một thôi – là Lê Hinh và không một ai khác.

Kể từ lúc đó, tôi luôn giữ cho mình cách thật xa công chúa. Dù đôi lúc bắt gặp ánh mắt nàng ta nhìn mình, tôi vẫn lạnh nhạt quay mặt đi. Tôi không mở miệng nói, cũng chẳng chủ bắt chuyện tán dóc cùng những người khác nữa, chỉ lặng lẽ chờ đợi Lê Hinh.

Quá giờ ngọ một chút, hai người chúng tôi hành lễ với Hoàng hậu, chính thức rời núi Dĩ An để đến trấn Thanh Tri. Trước khi xuống núi, Trường Dao hoàng hậu dặn dò tôi: “Tiếu Trình, ngươi nhớ chăm sóc thật tốt cho Hinh Nhi, cơ thể đứa nhỏ từ thuở bé đã hư nhược.”

Tôi cúi đầu lắng nghe, mặc dù trong bụng đã hiểu quá rõ về nàng.

Chặng đường tới trấn Thanh Tri, chúng tôi căn bản cũng chẳng vội vàng. Thế nên khi tôi dong ngựa đi bộ, Lê Hinh cũng lặng lẽ đi bên cạnh tôi. Nàng không hỏi vì sao thái độ tôi lại thay đổi sau khi cùng nói chuyện với công chúa, thế nhưng trên gương mặt thanh tú kia dường như đã phủ một lớp sầu muộn khó vẽ. Tôi thở dài, nhẹ nắm lấy đôi tay lạnh giá đang buông thõng của nàng.

Lê Hinh ngước mắt nhìn tôi, đôi môi anh đào hé mở, nhưng rồi lại khép lại, muốn nói nhưng rốt cuộc vẫn lặng im.

“Hinh Nhi, ta yêu em.” Tôi mỉm cười, một tay dắt ngựa, một thì vững vàng siết lấy bàn tay nhỏ xinh của người đi bên cạnh, “Em có tin ta không?”

Sắc mặt nàng bỗng dưng nhợt nhạt hẳn đi. “Tiếu Trình sao lại hỏi ta như vậy?”

“Đừng sợ, Hinh Nhi. Ta chỉ muốn nói là, dù có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa, ta vĩnh viễn chỉ yêu mình em.”

Lê Hinh dừng bước, nàng lo âu nhìn tôi: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?”

“Bà xã, em rốt cuộc nhìn thế nào mà ra ta có chuyện vậy?” Tôi thở dài thườn thượt, “Cái số ta sao nó đào bông quá a~~~”

“Tiếu Trình, ngươi cứ giỡn ta vậy? Ta nghiêm túc đó!”

“Ta cũng nghiêm túc mà.”

Gương mặt nàng ửng đỏ, đôi môi khẽ mím lại. Lê Hinh của tôi lại giận dỗi rồi! Thế là nàng dùng dằng, muốn gạt tay tôi ra, nhưng có cố thế nào thì tay tôi vẫn như gọng kìm, giữ chặt lấy bàn tay nhỏ nhắn của nàng. “Hinh Nhi muốn cùng ta cưỡi ngựa không?”

Chưa đợi nàng kịp trả lời, tôi đã đu người lên lưng ngựa, cười toe toét chìa tay xuống đón nàng. Lê Hinh trước biểu hiện của tôi trở nên vô cùng đáng yêu, vừa giận dỗi lại hậm hực lo âu. Nàng ngoảnh mặt không thèm để ý đến tôi.

“Ai nga, vậy ta xem có nàng nào muốn đi cùng ta không a~~~”

Tôi ngửa cổ, nguýt một tràng sáo dài. Thế nhưng chưa được vài giây đã thấy bên tay đau nhói. “Ái ui, Hinh Nhi, tha cho ta đi, ta chừa rồi.”

Gϊếŧ người a~~~~

“Hừ, ngươi còn không mau đỡ ta?” Lê Hinh ngừng cắn vào bàn tay tôi, nàng chẳng thèm thương tiếc mà cấu tôi thêm một cái nữa, “Ngươi còn muốn đi với cô nương nào hay không?”

Tôi mếu máo nhìn bàn tay đã hằn đầy dấu răng, nhịn cơn đau tê tái ruột gan mà run run rẩy rẩy kéo nàng lên ngồi phía trước. Từ Vệ chẳng biết từ bao giờ đã đánh xe ngựa lại gần chúng tôi, liến thoắng cái mồm: “Mọi người đã đói chưa? Lát nữa chúng ta dừng lại dùng cơm.”

Lê Hinh ngước mắt nhìn tôi, chắc nàng cũng đói bụng rồi. Tôi liền chép miệng nói: “Cứ vậy đi. Này, ngươi cho xe ngựa xê ra, không thì lùi ra sau hẳn đi.”

“Quận mã gia, ta như vậy là đi rất chậm rãi rồi.”

“Ngươi cùng Mạch Ly đi hẳn luôn trước đi.”

“Cái này… ta không dám a, quận mã gia.”

Tôi với Từ Vệ vừa định chuẩn bị hạch họe nhau thì Lê Hinh đã thong thả lên tiếng: “Từ Vệ, ngươi cùng Mạch Ly đi trước tìm quán ăn, ta cùng Tiếu Trình sẽ tới ngay.”

“Việc này…” Từ Vệ tỏ ra vô cùng khó xử. “Để quận mã gia và quận chúa một mình sao?”

Cái tên đầu gỗ này, bảo đi cứ đi lại còn lắm chuyện?!

Mạch Ly hiểu ý liền lay cánh tay Từ Vệ: “Huynh cùng ta đi trước, sẵn tìm mua vài bộ y phục luôn.”

Chờ cho xe ngựa của hai người họ đã chạy xa xa về phía trước, Lê Hinh mới tựa cả cơ thể nàng vào người tôi. Cũng giống như lần trước cùng nhau cưỡi ngựa, nàng cho tay vào ngực áo tôi, cười tinh nghịch. Lúc này tôi mới phát giác hành động đáng ngờ ấy, liền cầm lấy tay nàng, khẽ nói: “Ngươi ngày đó biết ta là nữ tử nên mới đối với ta loại hành động này phỏng?”

“Ân…” Nàng nhẹ đáp. Hương thơm ngòn ngọt lại vấn vít bên cánh mũi, tôi lại tham lam cúi xuống trộm hôn vào mái tóc nàng.

“Hinh Nhi, công chúa…”

Tôi còn chưa nói hết câu, Lê Hinh đã đưa tay chặn môi tôi lại. Nàng chăm chú nhìn tôi, đôi mắt trong veo như dòng nước ngày thu ngập tràn cảm xúc phức tạp. “Muội ấy yêu thích ngươi? Ta hiểu chứ Tiếu Trình. Ta cùng muội ấy từ nhỏ đã lớn lên bên nhau, lẽ nào muội ấy ra sao ta còn không biết?” Nàng cụp mi mắt, tựa đầu vào ngực tôi. “Muội ấy thích thứ gì thì sẽ phải có cho bằng được. Ta luôn nhường nhịn Hiểu Nguyệt mọi thứ muội ấy muốn, nhưng lần này, ta không thể. Tiếu Trình, ta yêu ngươi. Ta sẽ không để mất ngươi, bằng bất cứ giá nào.”

Vòng tay tôi siết chặt nàng hơn như một vật nhỏ mỏng manh trong lòng mình. Lê Hinh của tôi kiên cường như vậy, làm sao tôi có thể dễ dàng mất nàng được chứ? Tôi mỉm cười, cọ cọ cằm mình xuống đôi má nàng. Cơn gió đông nhẹ thổi qua đem theo mùi hương ngòn ngọt của nàng bao chùm lấy cơ thể chúng tôi. Dưới ánh nắng nhàn nhạt, tôi đan năm ngón tay mình chặt lấy tay nàng, khẽ nói: “Hinh Nhi, ngươi có sợ khổ hay không?”

Nàng mỉm cười: “Chỉ cần có ngươi, nơi nào cũng là nhà.”

Lời này, tôi đã từng nói với nàng…

Tiếng vó ngựa thong thả nện cồm cộp xuống mặt đường đất, hạnh phúc ấm áp phủ tràn con tim tôi.

Đi thêm một đoạn nữa đã thấy Mạch Ly đứng bên ngoài một quán trọ nhỏ, cuống cuồng vẫy vẫy tay với chúng tôi. Tôi đỡ Lê Hinh xuống ngựa, quay sang dặn dò nàng: “Trước cứ thay bộ đồ ra đã, chúng ta cải trang dân thường đi lại vẫn tiện hơn.”

Nàng gật đầu, rồi lại nhìn bộ y phục trắng trên người tôi, lè lưỡi: “Tốt nhất sau này đừng mặc đồ trắng.”

“Hả, vì sao vậy?” Tôi cúi xuống dò xét bộ đồ mình đang mặc trên người, hay do tôi hay chạy qua chạy lại nên dễ bẩn? “Ta thấy… cũng ổn mà.”

Lê Hinh ‘hứ’ một tiếng, sau đó xoay người đi thẳng vào quán trọ. Tôi ngẩn ngơ nhìn theo dáng người yêu kiều của nàng, bên tai vang lên giọng nói của Mạch Ly: “Quận mã gia, ngài mặc thế này thực phong độ. Từ nãy đến giờ các cô nương bên tửu lâu bên kia đường cứ nhìn ngài suốt kìa.”

Ách, còn có chuyện đó hay sao?! Tôi đưa mắt nhìn sang bên kia đường, đúng là ở đó có một tửu lâu nhỏ, tuy không giống kỹ viện, nhưng các cô nương ở đây cô nào cô ấy dáng bộ phong trần, đôi mắt đong đưa lúng liếng. Bắt gặp cái nhìn đầy ngơ ngác của tôi, nàng nào cũng giả vờ e lệ, che khăn lụa giấu ý cười trên môi.

Tôi rùng mình, quay thẳng lưng bước đi, không quên gọi ý ới Từ Vệ đang ngồi chém gió với tên tiểu nhị: “Từ Vệ, huynh mang cho ta bộ y phục khác ra đây.”

Mất thêm hơn một ngày đi đường nữa, chúng tôi mới tới được trấn Thanh Trì. Lần này đi qua sông Hoàng Liêu, tôi không kiềm lòng mình mà liếc nhìn một cái, thì thầm vào tai Lê Hinh: “Đây là nơi ta từ hiện đại xuyên về, được Hy Chiêu đại nương và Hương Liên tìm thấy.”

Nàng cũng đưa mắt ra nhìn ra dòng nước mênh mông, thở dài: “Ta không biết phải nói sao nữa Tiếu Trình? Con sông rộng như thế này… Ân, thật khó để giải thích…”

Tôi hiểu tâm trạng phức tạp của nàng thế nên không nói gì thêm nữa, chỉ lặng lẽ siết chặt bàn tay mềm mại kia.

Đến đầu trấn, chúng tôi dừng ngựa để Lê Hinh chọn một ít hoa quả tươi làm quà cho hai bà cháu Hương Liên. Tôi hồi hộp chắp tay sau lưng nhìn quanh trấn. Không khí náo nhiệt ồn ào, tấp nập hơn rất nhiều so với vài tháng trước đây. Người dân ai nấy cũng nở nụ cười tươi tắn rạng rỡ vô cùng, tôi đoán chừng Chi phủ mới nhậm chức là một vị quan vô cùng liêm chính.

“Ngươi xem, khác hẳn lần trước chúng ta tới trấn đúng không?” Tôi đi bên cạnh Lê Hinh, đón lấy chiếc giỏ xách đã đầy ắp quả tươi của nàng.

“Ân, nhưng vẫn là con đường này, vẫn hai người chúng ta.” Nàng mỉm cười đáp, “Nhưng mà bây giờ thân phận đã khác.” Nói rồi, nàng đi gần sát lại bên tôi, ôm lấy cánh tay tôi.

Tôi không nhịn được, muốn cười lớn một tiếng nhưng lại sợ làm nàng xấu hổ, thế nên tôi đành thì thầm vào tai nàng: “Lần này chúng ta là phu thê.”

Nàng đỏ mặt, lại vỗ vào vai tôi một cái: “Ngươi đó, chúng ta còn chưa thành thân…”

“Đã sao nào? Chẳng phải có người chỉ khăng khăng đòi gả cho ta thôi hay sao?”

“Ngươi lại chọc ta!”

Cứ thế chọc nàng, rốt cuộc chúng tôi cũng dừng chân trước một ngôi nhà ngói đỏ khang trang. Từ ngoài cổng đã nghe mùi bánh nướng, mùi gạo nếp, gạo tẻ cùng mộc nhĩ, nấm hương thơm phưng phức… lòng tôi bỗng dưng xúc động không thôi.

Giờ này quán đã vắng khách, tôi đẩy nhẹ cổng bước vào. Dáng người mảnh dẻ cùng y phục màu nâu đất truyền thống gọn gàng đang tất bật dọn dẹp, có lẽ nghe động nên vội vàng quay lưng nhẹ giọng nói: “Khách quan, mời ngồi…”

Nhưng chưa dứt lời, Hương Liên đã mở to mắt ngạc nhiên nhìn đám người chúng tôi. Chỉ sau giây lát, đôi môi mỏng đã nở một nụ cười rạng rỡ, đôi mắt to ngập đầy nước hồ xuân, Hương Liên đi đến bên tôi, xúc động tỉ mỉ quan sát tôi lần nữa mới nói. “Tiếu Trình, huynh… huynh đã trở về.”

Tôi cũng không kiềm được mà khóe mi rơm rớm, vội vàng lau đi những giọt nước mắt đang lăn dài trên má cô tiểu muội bé bỏng. “Ngoan nào, đừng khóc. Cát Thuần idol… ý ta là muội khóc trông xấu lắm, sẽ làm người khác đau lòng.”

Hương Liên vừa khóc vừa cười trông vô cùng đáng yêu, nàng đưa tay gạt nước mắt. “Huynh… Ơ… Tham kiến quận…”

Chắc đến bây giờ đã bình ổn cảm xúc, Hương Liên mới phát giác những người đứng sau lưng tôi. Chưa kịp hành lễ đã bị Lê Hinh ngăn lại. “Muội đừng khách sáo, cứ gọi ta là Hinh tỷ đi.”

Hương Liên tỏ ra vô cùng khó xử, len lén đưa mắt dò hỏi ý tôi. Thấy tôi mỉm cười gật đầu, cô nàng mới ngượng nghịu ấp úng gọi một tiếng: “Hinh tỷ.”

Không khí ấm áp của gia đình bao trùm khiến lòng tôi vô cùng thoải mái, tôi theo thói quen, nhảy chân sáo vào trong bếp, hô lên: “Hy Chiêu đại nương!”

Thế nhưng ngoài những giỏ bánh vàng rộm thơm phưng phức vừa được vớt từ chảo dầu thì chẳng thấy một bóng người. Lúc này tôi mới ngóc mặt ra bên ngoài hỏi trong khi miệng lúng búng nhai bánh: “Đại nương đi đâu rồi?”

Hương Liên lúc này đang cùng ngồi châm trà với Lê Hinh, thấy tôi dáng bộ như nhi đồng liền bật cười. “Hôm nay ngoại sang trấn bên cạnh mua chút đồ, chắc chiều tối sẽ về tới gia.”

“Tiếu Trình, vụn bánh còn trên mép.” Lê Hinh hắng giọng, khẽ nhắc nhở tôi.

Tôi bỏ qua điệu cười ha hả của tên đầu gỗ Từ Vệ, thong thả bước vào trong nhà ngó nghiêng. Từ sau khi gây dựng lại, đây là lần đầu tôi ghé thăm hai bà cháu Hương Liên. Tuy bên trong nhà đồ đạc vẫn vô cùng giản dị đơn sơ, ấy nhưng đã khang trang và không còn nghèo nàn như trước nữa. Tôi đi đi lại lại trong nhà, cảm thấy có chút hứng khởi khi đã chia thành từng gian nhỏ.

Như vậy tối nay không cần ngủ ngoài sân a~~~ Mà kể ra thì chúng tôi có những bốn người, thôi vẫn nên tìm quán trọ nghỉ ngơi tạm thì hơn.

Đang hí ha hí hửng, bỗng dưng tôi phát giác có điểm gì đó không đúng cho lắm. Xem nào, đằng sau là một khu vườn nhỏ cùng sân phơi đồ. Tôi trố mắt nhìn lên dây phơi, cảm giác mặt cắt chẳng còn một giọt máu.

Tôi quay ngoắt vào nhà, hung hăng đạp rầm cửa sau một cái. Cảm giác này là gì? Phẫn nộ, tức giận hay xót xa?

Cứ nghĩ đến ánh mắt của Lê Cát Thuần dành cho Hương Liên, trong lòng tôi lại rạo rực như một ngọn lửa. Nếu để anh ta biết chuyện này, anh ta có đau lòng hay không?

Lê Hinh là người đầu tiên phát hiện ra bá khí bùng nổ trên gương mặt đang nhăn tít như mông khỉ của tôi. Nàng lo lắng cất giọng hỏi: “Tiếu Trình, đã xảy ra chuyện gì sao?”

Tôi bực bội nhìn Hương Liên, chất giọng sang sảng nhà họ Lục lại vang khắp gian nhà: “Muội giải thích cho ta, vì sao trong nhà lại có y phục của nam nhân?”

Cả đám người kinh ngạc, hết nhìn tôi đang khí thế bừng bực như ngọn lửa lại quay sang Hương Liên trợn tròn mắt ú ớ. Tôi lại giận dữ rống lên: “Ta đã bảo muội có để ý nam nhân nào cũng phải nói trước với ta cơ mà. Sao muội lại tự ý dắt cái tên trời đánh nào về nhà vậy? Cát Thuần mà biết, hắn…”

Thấy ánh mắt dò la của Lê Hinh đang chiếu trên người mình, lời định nói liền nuốt ngay lại. Tôi thở dài, thẫn thờ ngồi xuống ghế. “Mang nó ra đây cho ta gặp.”

Hương Liên chưa kịp hoàn hồn, cứ ú ớ nhìn tôi: “Ơ… Không phải mà, huynh hiểu lầm rồi.”

Mạch Ly thấy vậy, liền kéo Từ Vệ đang ngây ngốc ra chỗ khác. Còn lại ba người chúng tôi, Lê Hinh bèn lên tiếng giảng hòa: “Tiếu Trình, trước cứ từ từ nói. Muội ấy đã nói là hiểu lầm, ngươi vẫn nên nghe muội ấy giải thích.”

Lòng tôi đã dịu đi một chút, liền đưa mắt nhìn Hương Liên. Cô nàng nhìn tôi đầy khổ sở, chậm rãi giải thích: “Huynh hiểu lầm rồi. Cách đây không lâu, trên đường trở về từ thôn bên, ngoại lại phát hiện bên bờ sông Hoàng Liêu một nam tử nằm bất tỉnh. Sau đó cũng giống huynh, liền nhờ xe kéo chở về nhà chăm sóc. Công tử đó khi tỉnh lại cũng thần trí u mê, nói rằng mình là người từ tương lai…”

Nghe đến đây, tôi ngẩng phắt đầu, trợn trừng ánh mắt. Cái gì? Người từ tương lai ư?

Cũng giống như tôi, biểu cảm trên gương mặt Lê Hinh vô cùng phức tạp. Nàng nhìn tôi đầy lo lắng, sau đó tự trấn an bản thân rồi nhẹ giọng hỏi tiếp: “Sau đó thì sao? Vị công tử đó quý tính đại danh là gì?”

Trái tim tôi đập thình thịch như những hồi trống trong lồng ngực. Tôi chăm chú căng tai lắng nghe, như sợ mình bỏ sót dù chỉ một chữ.

“Huynh ấy lao ra khỏi nhà, hơn nửa ngày thẫn thờ quay về. Sau đó muội gặng hỏi mãi, huynh ấy mới gượng gạo đáp, mình là một thầy bói.”

Tôi nhíu mày hỏi lại: “Thầy bói ư?”

Không phải chứ? Sao một thằng cha làm thầy bói có thể xuyên không về đây được? Hắn từ đâu chui ra vậy?

“Ân.” Hương Liên gật đầu chắc nịch. “Công tử đó có nét tương đồng giống huynh, nhưng muội không sao lý giải được. Huynh ấy hỏi muội… hỏi rằng Hoàng đế trị vì năm nay, sau đó lẩm nhẩm cái gì đó. Muội khi đó nghĩ rằng công tử đó mới tỉnh lại nên thần trí bất ổn, ai ngờ huynh ấy nói: “Nếu ta đoán không lầm, cuối năm nay sẽ có hỷ sự của quận chúa.” Muội thấy khó hiểu, vì tin tức đó giờ đã lan truyền rồi, ai cũng đều biết. Nhưng một lúc lâu sau vị công tử đó lại lẩm bẩm rằng: “Đây là trấn Thanh Tri? Cát Thuần tướng quân sẽ lấy thê tử ở trấn này…”. Muội nghe huynh ấy nói không hiểu gì nên không cố gặng hỏi nữa…”

Tâm tôi chấn động vô cùng, lại quay sang nhìn Lê Hinh. Nàng có vẻ chưa thật sự chấp nhận điều Hương Liên vừa nói, thẫn thờ ngồi ngây ra một lúc lâu.

Thằng cha này rốt cuộc là ai chứ? Rõ ràng cũng khá am hiểu lịch sử nước nhà đi!

“Hương Liên, muội có kể sự tình của ta cho hắn nghe không? Vị công tử xưng hô thế nào?” Tôi đứng phắt dậy phủi mông, “Dẫn ta đi tìm hắn.”

Hương Liên lắc đầu, cũng cùng Lê Hinh đứng dậy. “Muội không nói gì về huynh cả. Vì công tử đó ăn mặc như thầy cúng nên ban đầu muội rất dè dặt, không nho nhã giống huynh.”

“…”

Lê Hinh liếc mắt, trừng tôi một cái. Lúc này nàng lại lấy lại bộ dáng thong thả ung dung: “Tiếu Trình chắc hẳn lúc đó mặc y phục màu trắng rồi.”

“Ân, đúng rồi, sao tỷ tỷ biết vậy?”

Nàng không trả lời, chỉ ‘hứ’ một cái nhẹ khi ngang qua tôi.

Nữ nhân thật kỳ lạ! Mới mấy phút trước còn thẫn thờ, bây giờ đã nổi cơn ghen như sư tử cái ---- Tôi ầm thầm đánh giá trong đầu. Nhưng sau đó cảm thấy sai sai, tôi giật nảy mình.

Tôi cũng là con gái mà a ~~~

Tôi vội vàng bước theo chân của Lê Hinh và Hương Liên, gặng hỏi: “Vậy hắn nói mình tên là gì?”

“Công tử ấy có cái tên rất lạ, Dương Tố Vỹ!”

What the…?!!! --- Miệng tôi há hốc, thậm chí còn không tin vào tai mình nữa. Đây là cái tên quá quen thuộc đối với tôi rồi.

Sao anh ấy lại ở đây được? Mà từ bác sĩ tâm lý lại đổi nghề nghiệp thành thầy bói là sao vậy?

“Muội… muội nói thực chứ?” Tôi lắp ba lắp bắp, “Trông huynh ấy như thế nào?”

Hương Liên bị tôi dọa cho hoảng hốt, khóe môi rần rật. “Dương công tử không cao bằng huynh, dáng người khá mảnh khảnh thư sinh, đường nét gương mặt rất… rất đẹp. Nhưng huynh ấy lại vận y phục đạo sĩ, sau lưng, cả người toát lên phong thái rất kỳ lạ.”

Hả?! Thế này không hề giống như vị bác sĩ Dương Tố Vỹ cao to vạm vỡ mà tôi biết rồi. rốt cuộc người này là ai đây?

Tôi cứ thế thất thần bước bên cạnh Lê Hinh. Nàng bấm móng tay vào bàn tay tôi, thì thầm: “Có phải ngươi quen người này không Tiếu Trình?”

“Ta không biết.” Tôi thở dài, lắc lắc đầu. “Nhưng rõ ràng cái tên kia, thì đúng là một người bạn ở thế kỷ 21 nơi ta ở.”

Lê Hinh nhíu mày, nằng không đáp lời tôi, nhưng bàn tay lạnh buốt đã siết chặt lấy ngón tay tôi từ lúc nào. Tôi lo lắng nhìn gương mặt tái nhợt của nàng, trong lòng tràn ngập đau đớn.

Có phải nàng đang sợ mất tôi hay không?

“Kia rồi, hàng ngày Dương công tử vẫn luôn mở rạp bói ở chợ.” Hương Liên chỉ vào đám đông đang nhốn nháo phía trước. “Huynh ấy được rất nhiều thôn dân mến mộ đó.”

Tôi gật đầu, tiến về phía đám đông những người dân đang huyên náo. Nhiều người nhận ra tôi liền sau đó cung kính cúi đầu rồi dẹp đường sang một bên cho tôi bước. Tôi ái ngại nói một tiếng cảm phiền, không ngờ mọi người còn nhớ tới mình. Chỉ vài chục giây sau, con đường trước mắt tôi thông thoáng hẳn. Tôi ôm quyền hành lễ, khẽ giọng nói: “Mọi người vẫn khỏe chứ ạ?”

Đương nhiên lần này trở về, thân phận của tôi đã là quận mã gia, thế nên người nào người ấy cũng đều xúc động, còn định quỳ gối khấu đầu, nhưng tôi đã vội vã ngăn cản. “Tất cả đều là người nhà, đừng đa lễ.”

Mất một lúc thật lâu để thôn dân trấn tĩnh lại, sau đó tôi mới gặng hỏi một thím đứng cạnh: “Đại nương à, sao mọi người lại đứng cả ở đây vậy?”

Bà thím đã ngoài bốn mươi, đầu đã điểm lốm đốm sợi bạc, được tôi hỏi đến thì vô cùng xúc động, liền nhiệt tình nói: “Quận mã gia, ngài không biết đó thôi. Gần đây trong trấn có một thầy bói xem tướng số, nghe nói chuẩn xác lắm mặc dù thầy còn rất trẻ. Quận mã gia thử xem sao.” Sau đó thím hô một tiếng để những người phía trước tránh đường cho tôi.

Tôi gật đầu cảm tạ lần nữa, hồi hộp tiến lại gần.

Nhưng bước chân tôi đã hóa đá hoàn toàn sau khi nghe giọng nói kia vang lên.

“Số cô chẳng giàu thì nghèo

Ngày ba mươi Tết thịt treo trong nhà.

Số cô có mẹ có cha

Mẹ cô đàn bà, cha cô đàn ông.

Số cô có vợ có chồng

Sinh con đầu lòng chẳng gái thì trai…”

Đậu má, đúng là bói rởm. Đây chẳng qua là bài ca dao hồi trung học cơ sở chúng tôi đã từng học qua, văn vẻ cũng chỉ là lòe người mà thôi.

Từ đằng sau lưng, ‘vị thầy bói’ này nhỏ thó trong trang phục đạo sĩ rộng thùng thình, tóc búi nửa đầu lờm xờm, lại còn là hơi hanh hanh nâu hạt dẻ, một tay cầm cây chổi phất trần trắng xóa khua khoắng, một tay còn bận vuốt ve đôi tay ngọc ngà của thiếu nữ ngồi trước mặt. Đôi má cô gái khẽ điểm phấn hồng, ánh mắt mơ màng cùng hàng mi cụp xuống khi tay ‘thầy bói’ rởm kia chạm vào mình. Dưới chân thầy bói còn để một thanh kiếm màu đỏ chóe lọe, trông vô cùng mất thẩm mĩ và rất da dáng của rởm.

Tôi trong lòng tuy vô cùng kinh ngạc, thế nhưng mà chứng kiến cảnh tượng này, tôi không khỏi dở khóc dở cười, bèn hắng giọng một tiếng sau đó trầm giọng gọi: “Dương Tố Vỹ!”

Đúng như tôi dự đoán, dáng lưng người ‘thầy bói’ cứng đơ, đôi tay cầm phất trần cũng run rẩy. Người này chậm rãi quay về phía tôi, nước da đã trắng lại càng thêm trắng bệch dưới bầu trời âm u ngày đông. Khóe môi rần rật, đôi mắt mở to trợn trừng trừng nhìn tôi.

Nhưng chỉ sau vài giây ngắn ngủi, cái vị ‘thầy bói’ này đã đứng bật dậy khỏi chiếc ghế gỗ, phi thân đến ôm chầm lấy tôi, miệng không ngừng rống lên: “Lục Tiếu Trình… Là cậu thật rồi, Tiếu Trình a~~~”

Mà tôi cũng bị dáng bộ kỳ quái của người này dọa cho một trận hết hồn, bèn giật lùi về phía sau một bước, cổ họng nghẹn lại chỉ thốt ra được mấy âm thanh ú a ú ớ.

Vị ‘thầy bói’ nghi hoặc, trong giây lát liền buông tôi ra. Ánh mắt dò la từ đầu đến chân tôi, miệng lẩm bà lẩm bẩm: “Hình như không phải Tiếu Trình. Cậu ta đâu có đẹp trai phong độ như thế này?!”

Tôi chưa kịp hoàn hồn đã bị câu nói của người này làm cho tức chết, liền quên cả mình đang phẫn nam trang, đưa tay vỗ đốp một cái vào trán đối phương, hạ thấp giọng: “Dương Hạ Vy, đến cả tớ mà cậu còn không nhận ra, thật đáng hổ thẹn!”

Đúng vậy, đây đích thực không phải bác sĩ Tố Vỹ mà tôi quen biết. Phải nói chính xác cái người phẫn nam trang lại chẳng hề giống thầy bói hay đạo sĩ gì trước mắt tôi đây, cũng chính là người bạn thân nhất từ tấm bé của tôi – Dương Hạ Vy. Và cái tên Dương Tố Vỹ kia cũng chỉ là mượn từ anh trai cô nàng!

Hạ Vy kinh ngạc nhìn tôi, 0.1 giây sau lại chồm lên ôm chặt lấy tôi, nức nở mếu máo: “Rốt cuộc cậu cũng ở đây rồi, tớ tìm cậu mãi thôi. Hu hu, tớ khổ lắm, Tiếu Trình a ~~~”

Bỗng dưng sống lưng tôi lạnh toát, liền theo phản xạ vô điều kiện mà ngoái đầu nhìn Lê Hinh. Nàng đang lạnh lùng liếc tôi, dáng bộ thản nhiên mà xoay lưng rời đi.

Ách, quên khuấy đi mất! Nếu tôi là nữ tử, thì nàng cũng biết Hạ Vy chắc chắn là phẫn nam trang. Và, điều cấm kỵ nhất, đó chính là tôi không được ôm bất kỳ cô gái nào khác!

Cuộc trùng phùng này diễn ra mà tôi chẳng kịp chuẩn bị tâm lý. Thế nên, tôi kéo tay Hạ Vy, gấp gáp đuổi theo Lê Hinh.

Hạ Vy tuy không rõ tình hình, nhưng cũng vội vàng ôm lấy thanh kiếm đỏ chót, bước thấp bước cao chạy theo tôi. “Tiếu Trình, sao cậu lại ở đây được?” Vừa cất giọng hỏi, Hạ Vy đã nhìn thấy Hương Liên cũng đang kinh ngạc đi bên tôi, giọng lại hạ thấp xuống thêm một bậc, “Cậu quen người dân ở đây sao?”

Không những quen, mà giờ người ta biết tớ với cái thân phận quận mã gia đó a~~

Tôi liếc xéo cô bạn, vẫn gắng đuổi theo Lê Hinh. “Tớ cũng đang muốn hỏi cậu câu đấy đây. Chúng ta về nhà rồi nói.”

***

“Mọi việc là thế đó.” Tôi nhấp ngụm trà ấm, thở hắt ra một hơi.

Trước đôi mắt trợn tròn và cái miệng há hốc của Hạ Vy, tôi thực muốn đập cho con bé này một cái. Nãy giờ khi kể, tôi đã lược mất đoạn mình xuyên không và thân phận nữ giả nam của mình để Hy Chiêu đại nương cùng Hương Liên, bọn người Mạch Ly không nghi ngờ. Đương nhiên trong lòng Hạ Vy đã hiểu rõ, cũng như Lê Hinh đã được tôi kể sự thật.

Nàng trầm mặc không lên tiếng, chỉ hướng Hạ Vy mà hỏi: “Vậy, Dương công tử cũng là bằng hữu của Tiếu Trình rồi.”

Trước không biết nàng là quận chúa, giờ biết xong thái độ của cô nàng vô cùng e ngại. Hạ Vy chỉ vào chóp mũi mình, sau đó rụt rè lên tiếng: “Quận… quận chúa, ngài hỏi ta hả?”

Những người kia đổ dồn ánh mắt tới Hạ Vy. Tôi sợ hỏng chuyện liền giơ chân đạp cho con bạn một cái dưới gầm bàn để cô nàng tỉnh mộng, ngay lập tức Hạ Vy hắng giọng, bắn như súng liên thanh: “Ta cùng Tiếu Trình gặp qua vài lần, cũng vì hợp ý nên kết nghĩa huynh đệ. Sau đó một thời gian thì mỗi người một phương, nay gặp lại thân thế đổi rời, người trên cao kẻ dưới thấp, vô cùng xúc động, lời nói không thể diễn tả hết được. Mong quận chúa đừng hiểu lầm.”

Sau đó Hạ Vy đưa mắt ra hiệu cho tôi, tôi hiểu ý liền bồi thêm: “Đúng là như vậy, huynh đệ chúng ta lưu lạc bốn phương kiếm kế sinh nhai. Không ngờ cả hai đều bị gặp cướp giống nhau, rồi lại may mắn được bà cháu Hy Chiêu đại nương cứu giúp. Ơn này thật chẳng có gì đền đáp được.”

Hạ Vy giơ ngón tay trỏ, gật đầu lia lịa.

Lê Hinh biết chúng tôi nói dối, nhưng nàng vẫn điềm đạm nở nụ cười ôn hòa đối với Hạ Vy. Sau đó khẽ ghé tai tôi thì thầm: “Người thế kỷ 21 các ngươi, ai cũng ngọt giọng như vậy hay sao?”

Tôi nhún vai, dở khóc dở cười: “Ngươi thấy ta giống người dẻo mỏ lắm sao?”

Thật không may là nàng gật đầu, tôi chẳng còn biết nói gì hơn.

“E hèm, Tiếu Trình, ờ, huynh cùng ta ra ngoài chút, cây kiếm của ta…” Hạ Vy vung tay áo, cầm phất trần đứng dậy, “Ờ… đâu rồi nhỉ?” Sau đó liền rời bước ra khỏi gian phòng.

Cái con bé này, thanh kiếm rởm đang đeo trên lưng kia kìa, muốn chuồn cũng phải lấy lí do chính đáng một chút chứ! Tôi bất lực nhìn Lê Hinh, nàng phì cười vỗ vỗ vai tôi. “Đi mau đi, để xem rốt cuộc tỷ ấy vì sao lại ở đây.”

Tôi gật đầu, nháy mắt với nàng: “Bà xã đợi ta một chút nga.”

Gò má Lê Hinh phiếm hồng, nàng chun môi: “Ta không nói chuyện với ngươi nữa.” Sau đó liền cùng những người khác đi chuẩn bị cơm tối.

Tôi đứng dậy, nhanh chóng ra ngoài sân với Hạ Vy. Bạn tôi đang ngồi trên ghế gỗ dưới hàng hiên, bộ đồ đạo sĩ lụng thụng khiến cô nàng có vẻ giống nam tử hơn một chút, nhưng vẫn không giấu đi được vẻ đẹp của thiếu nữ. Thấy tôi bước ra, Hạ Vy thôi nghịch cây kiếm đỏ chót, vỗ vỗ ghế bên cạnh: “Tiếu Trình, ngồi đây cho tớ gác chân, mỏi vãi.”

Nhìn thanh kiếm, tôi nhức cả mắt bèn hỏi: “Hàng nóng lấy đâu ra thế?”

“Của rởm, gỗ đấy!”

Tôi phì cười, ngồi xuống bên cạnh, quen thuộc nâng bàn chân cô nàng lên bóp bóp.

“Ai, đúng rồi đó, thật sự là Tiếu Trình rồi, cái quái gì mà quận mã gia chứ.” Hạ Vy thỏa mãn cười, sau đó vỗ vỗ ngực tôi, “Cậu thế này giống con trai thật, đến tớ còn ngờ ngợ. Thường xuyên phải nắn chân cho vợ quá hả, sao mà càng ngày càng massage thuần thục vậy?”

Con bé này, không chọc tôi là không chịu được mà. Tôi bực mình hất tay Hạ Vy, nghiêm túc hỏi: “Tớ với Lê Hinh còn chưa động phòng nhé. Mà thế này là sao? Sao đến cậu cũng bị xuyên không thế này?”

Hạ Vy thu lại chân khoanh tròn lại, thở dài một hơi: “Còn thế nào nữa? Làm sao mà tớ giải thích được?”

Tôi ngạc nhiên: “Cậu cũng ngã xuống giếng?”

“Tớ biết ngay cái giếng đó có vấn đề mà.” Hạ Vỹ vỗ tay cái đốp, “Chính tớ chứng kiến cậu ngã xuống, chưa tới một giây tớ lao lại mà chẳng thấy cậu đâu nữa mà. Cái giếng đó cũng nông, làm sao mà chết đuối được chứ.”

“Hóa ra cậu nhìn thấy hết à? Vậy là tớ mất tích thật sao?”

“Chứ còn gì nữa? Hỏi cái câu kỳ cục vậy?” Hạ Vỹ nhíu mày, ôm chặt lấy cánh tay tôi mà mếu máo, “Tớ còn tưởng mãi mãi chẳng được gặp lại cậu nữa chứ, hức hức. Bao nhiêu tháng nay tớ vì thế mà ăn ngủ chẳng yên đấy.”

Tôi mỉm cười, đẩy đầu con bạn đang rụi rụi vào lòng mình như trẻ con. “Mọi người vẫn ổn chứ?”

Hạ Vy khịt khịt mũi, “Tính đến thời điểm tớ mất tích thì vẫn ổn. Chỉ là, cả nhà cậu ai cũng đau lòng lắm, mọi người nhất quyết không chịu bỏ cuộc. Còn thuê cả đạo sĩ đến cái giếng đấy để trừ tà.”

Đây chắc chắn là ý kiến của ông nội tôi rồi. Tôi chẳng biết mình đang thấy buồn cười, hay là lòng đang quặn lên một nỗi xót xa khó tả nữa.

“Cảnh sát còn bắt tớ diễn lại cái cảnh cậu ngã nhào xuống giếng nữa. Lần đầu diễn có làm sao đâu, đương cái lúc ông đạo sĩ kia làm lễ, tớ bất cẩn ngã nhào xuống giếng thì lại bị xuyên về đây. Chả hiểu nổi cái logic này nữa.”

Vậy là Hạ Vy cũng giống tôi, đều từ một tình huống bất cẩn ngoài ý muốn nên mới thành ra như vậy. “Lúc tớ ngã xuống, cái giếng đó giường như to hơn. Mặt trăng nhìn cũng tròn…” Tôi lẩm bẩm.

Hạ Vy ‘A!’ lên một tiếng, sau đó bóp má tôi: “Cái hôm cậu mất tích cũng là ngày rằm của tháng, ngày mười lăm âm lịch. Tớ cũng vậy!”

Hả?! Cái này tôi chưa từng nghĩ đến, liền vội vàng hỏi lại: “Cậu có chắc không đấy? Đúng ngày rằm à?”

“Chắc luôn, nói sai thiên lôi đánh chết.” Hạ Vy gật đầu chắc nịch, còn giơ ba ngón tay lên thề thốt.

Vậy là có một mấu chốt nào đó khiến chúng tôi đều bị quay ngược lại quá khứ. Nếu tìm ra điểm này, liệu có cách nào để trở về hay không?

Tôi thở dài, lại nhìn sang bộ dáng của Hạ Vy mà nhíu mày: “Cậu thế nào mà lại vận trang phục của tay đạo sĩ vậy?”

“Aish, thì cảnh sáng vẫn không tin tay đạo sĩ kia, bắt tớ diễn lại thử. Diễn xong người tớ ướt nhoen nhoét, bên cảnh sát lại càng thêm khẳng định không lý nào chỉ vài giây sau khi ngã xuống mà người lại mất tích luôn được.” Hạ Vy chép miệng, càu nhàu, lại quay sang nhìn tôi. “Lúc đó là đầu đông rồi, chết rét! Thế là tên đạo sĩ kia thương tình cho tớ mượn bộ đồ này đây. Còn thanh kiếm với cây chổi phất trần này, hôm trước sang thôn bên cùng Hy Chiêu đại nương nhìn thấy hay hay nên mua đại đó.”

Hóa ra là như vậy đây. Tôi nhìn cái dáng người nhỏ thó của con bạn, bật cười: “Không ngờ có ngày Dương Hạ Vy cậu cũng phải diễn vai nam tử.”

Hạ Vy trừng mắt liếc tôi một cái: “Đừng có chọc ghẹo tớ, tớ đang khổ sở lắm đây. Mà làm sao được như cậu, còn được anh Hoàng ban quận chúa cho nữa. Này, Tiếu Trình, cậu định lấy vợ thật đấy à? Cậu dù sao cũng là con gái cơ mà?” Sau đó, cô nàng kinh ngạc nhìn tôi như không thể tin nổi, “Cậu thích cô bé Lê Hinh thật sao?”

Ánh trăng sáng vằng vặc trên bầu trời rọi xuống mái hiên, hắt lên gương mặt tôi một màu trắng xanh u sầu. Tôi thở dài, ảo não gật đầu. “Tớ thích cô ấy, không phải thích, mà là yêu, rất yêu. Hạ Vy, tớ rốt cuộc phải làm sao đây?”

Hạ Vy nghệt mặt, sau đó dựa đầu vào vai tôi, không bình luận thêm gì nữa.

Một lúc lâu sau, cô nàng mới ngước mắt nhìn tôi, nghiêm túc hỏi: “Nếu chúng ta tìm được cách trở về tương lai, cậu có còn muốn quay về nữa không, Tiếu Trình?”