*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Giang Thận từng là khách hàng VIP của khách sạn Điền Miêu Miêu làm việc, Điền Miêu Miêu cũng đã tiếp đón anh vài lần, mỗi lần gặp anh đều trong bộ dạng âu phục giày da, giờ đổi thành áo phông kiểu miền núi và quần đùi, trên đầu còn đội một chiếc mũ rơm nữa nên Điền Miêu Miêu ngờ tới.
Giang Thận không ngờ mình đến cửa Bắc chợ đêm bán còn gặp được Điền Miêu Miêu, anh hơi ngại nghe cô gọi mình là giám đốc Giang: “Đã không còn là giám đốc Giang nữa.”
Không, chờ đã, đừng nói anh đầu tư chung dự án với giám đốc Vương đấy nhé?
Rốt cuộc là dự án gì mà khiến nhiều người mất hết vốn liếng như vậy!
Nhất thời Điền Miêu Miêu không biết phải nói gì, may là có một khách hàng đến trước quầy buffet của Giang Thận, anh nói với Điền Miêu Miêu một tiếng: “Tôi qua đó trước, lát nữa đến nói chuyện với em sau.”
“Vâng.” Trong lòng Điền Miêu Miêu hơi phức tạp khi thấy anh chạy về phía đối diện giới thiệu buffet cho khách.
Hôm nay là ngày đầu tiên Giang Thận mở gian hàng nên anh đã đặc biệt chuẩn bị một ít đồ ăn thử, khách đến mua buffet có thể ăn thử trước rồi mới quyết định mua hay không.
Vị khách đầu tiên của ngày hôm nay đã nếm thử món tai heo kho của anh rồi cân một ít món chay mặn. Giang Thận thu tiền xong thì nhân lúc không có ai gắp một ít món kho các loại vào túi chuyên dụng rồi đi tới quầy đồ nướng của Điền Miêu Miêu.
“Miêu Miêu nếm thử buffet của tôi đi, ăn xong thì cho tôi ít lời khuyên.” Giang Thận đưa buffet được đóng gói cho Điền Miêu Miêu.
Điền Miêu Miêu nhận trong sự ngại ngùng, người ta đã phá sản rồi mà cô còn nhận đồ của người ta nữa! “Giám đốc Giang đừng khách sáo như thế!”
“Em mới đừng khách sáo đấy, mấy cái này có bao nhiêu đâu.” Giang Thận không nói gì mà đặt túi vào tay cô, “Ăn xong nhớ cho ý kiến để tôi tiến bộ hơn.”
Điền Miêu Miêu không thể từ chối nữa nên chỉ đành nhận: “Vậy thì cảm ơn giám đốc Giang, đợi lát nữa có rảnh thì anh tới chỗ tôi ăn đồ nướng nhé, tôi đãi anh.”
“Được.” Giang Thận cười rồi nhìn cô nói: “Đừng gọi tôi giám đốc Giang nữa, gọi là anh Giang đi.”
“Được.” Điền Miêu Miêu gật đầu đáp ứng.
Sau khi Giang Thận đưa buffet cho cô thì trở về quầy hàng của mình, Điền Miêu Miêu vào trong xe đồ ăn mở miệng túi ra nhìn. Bên trong có đầu vịt, cổ vịt và chân vịt, còn có cả chân heo và cánh gà thêm không ít các loại rau trông rất tươi.
Cô tháo khẩu trang ra, cầm đũa nếm thử một miếng củ sen, hăng hái nói với Chúc Tinh: "Món này ngon quá, Chúc Tinh có muốn ăn thử không?"
Chúc Tinh vừa nướng đồ nướng vừa quay lại nói với cô: “Giờ em không tiện lắm, chị cứ để đó đi đã.”
“Ừm, lát nữa em nhớ ăn đấy.” Điền Miêu Miêu đặt buffet ở một bên rồi lấy đũa gắp một miếng xà lách. Vì bây giờ không tiện ăn chân vịt nên cô toàn chọn rau để ăn.
Phần xà lách được tẩm ướp rất ngon, ăn giòn giòn dễ chịu, Điền Miêu Miêu ăn một miếng từ gốc đến ngọn. Trước kia cô không nhìn ra tay nghề của giám đốc Giang tốt như vậy.
Lăng Sấm đã để ý lúc Giang Thận đưa buffet cho Điền Miêu Miêu, lúc này thấy Giang Thận về anh mới đến trước xe đồ nướng của Điền Miêu Miêu.
Thấy anh đến, Điền Miêu Miêu nhiệt tình mời anh ăn buffet chung: “Ông chủ Lăng tới đúng lúc lắm, anh ăn thử buffet này đi, ngon lắm đó.”
Lăng Sấm nhìn buffet cô đặt trên bàn rồi hỏi: “Em quen chủ quầy mới tới à?”
“Vâng ạ.” Điền Miêu Miêu gật đầu, “Anh ấy từng là khách VIP của khách sạn bọn em, em có gặp vài lần.”
Lăng Sấm ánh mắt khẽ động, lại nói: "Vậy người đó tới đây lập gian hàng làm gì?"
“Anh ấy nói làm ăn thất bại nên thua lỗ hết rồi.” Nói đến đây Điền Miêu Miêu cũng hơi thở than: “Trước kia anh ấy đến khách sạn bọn em họp đều là sự tồn tại mà mọi người phải vờn quanh, dự tiệc cũng là đắt nhất, khi đó nở mày nở mặt cỡ nào, không ngờ…Haizz, đúng là sự đời vô thường mà.”
Nhưng Lăng Sấm dường như đã thấy chuyện như vậy nhiều nên phản ứng của anh bình tĩnh hơn cô rất nhiều: "Kinh doanh là như vậy, tình thế luôn thay đổi chóng vánh. Có khi giây trước còn đang trên mây giây sau đã rơi xuống bùn rồi.”
Điền Miêu Miêu bùi ngùi gật đầu, lại hỏi anh: “Anh có muốn ăn thử món kho này không?”
Lăng Sấm khẽ cười, nhìn cô nói: "Thôi khỏi, em thích thì ăn nhiều một chút.”
Tôn Húc Xuyên thấy Lăng Sấm đã nói chuyện với Điền Miêu Miêu xong thì vội chạy đến xe đồ ăn của anh, hỏi: “Sao rồi anh Sấm, người mới tới là ai vậy? Trông người đó rất thân với chị Miêu Miêu!”
Lăng Sấm nói, "Từng gặp vài lần, không tính là thân.”
"..." Tôn Húc Xuyên nhìn anh trong sự khó hiểu, "Mặc dù anh Sấm rất đẹp trai nhưng đừng tự tin quá, chuyện tình cảm đôi khi không nói lý đâu.”
Lăng Sấm: "..."
"Em thấy chủ quầy kia có ý với chị Miêu Miêu đấy, chứ không sao lại ân cần cho buffet như vậy làm gì?”
“Ồ.” Lăng Sấm trả lời, “Cho nên khi đó em ân cần cho mực cay áp chảo ăn liền quả nhiên là vì có ý với cô ấy?”
Tôn Húc Xuyên: "..."
Cho anh bùng cháy này. Có sức thì đi oán hận ông chủ buffet đi, ở đây công kích cậu làm gì!
Tôn Húc Xuyên khịt mũi, quay người rời đi.
Màn đêm dần buông xuống, ngày càng có nhiều người đến cửa Bắc chợ đêm. Gian hàng buffet món kho mới xuất hiện đã khơi dậy sự tò mò của nhiều người, hầu hết họ đều bỏ tiền mua một ít sau khi ăn thử.
Chúc Tinh cũng dành thời gian để thử món cổ vịt của Giang Thận, nước kho được làm rất ổn, thơm ngon và có vị mặn vừa phải, điều quan trọng nhất là các món ăn rất tươi ngon, ăn một miếng là không muốn dừng lại.
Xem ra chủ các quầy hàng ở cửa Bắc chợ đêm đều có tài.
“Chỉ còn ít như này thôi à chủ quán?” Trên quầy buffet của Giang Thận chỉ còn lại mấy cái chân gà và cổ vịt, những khách hàng đến đây mua buffet thấy thế không khỏi thất vọng.
Giang Thận giải thích với họ: "Tôi xin lỗi, hôm nay là ngày đầu tiên tôi mở quầy hàng, không biết bán được hay không nên làm khá ít. Ngày mai tôi sẽ chuẩn bị nhiều hơn, nếu anh lấy mấy thứ này thì tôi sẽ tính giá rẻ cho anh.”
"Được rồi, anh gói lại cho tôi đi.”
“Được.” Giang Thận khéo léo đóng gói lại rồi còn giảm giá cho vị khách nọ.
Những món cuối cùng đã bán hết veo, ngày bán đầu tiên của Giang Thận coi như thành công rực rỡ. Anh thu dọn đồ đạc vào xe và nhìn thoáng qua đối diện.
Trước quầy đồ nướng của Điền Miêu Miêu vẫn còn rất nhiều người, việc kinh doanh cũng hot như ông chủ bán cơm chiên bên cạnh. Anh xem thời gian thấy vẫn chưa đến mười giờ, thay vì đóng cửa hàng và rời khỏi cửa Bắc chợ đêm thì anh đi bộ đến quầy đồ nướng của Điền Miêu Miêu.
"…Anh Giang." Điền Miêu Miêu thấy anh tới liền chào hỏi: "Anh bán hết rồi hả?"
"Ừ, được hoan nghênh hơn tôi tưởng, ngày mai tôi lại chuẩn bị nhiều hơn.”
"Chắc chắn rồi." Điền Miêu Miêu cười với anh, "Tôi và Chúc Tinh đã nếm thử rồi, ngon lắm đấy! Trước đây Chúc Tinh học việc ở bếp sau khách sạn bọn tôi, cô bé nói ngon thì chắc chắn sẽ bán chạy.”
Nghe cô nhắc tới khách sạn Giang Thận mới nhớ tới hỏi: "Nghe nói khách sạn của bọn em xảy ra chuyện nên em mới tới cửa Bắc chợ đêm mở quầy hàng?”
"Đúng vậy, vừa hay có kỹ năng này nên thử một lần.” Điền Miêu Miêu vốn muốn hỏi anh có đầu tư chung dự án với giám đốc Vương không nhưng cuối cùng vẫn kìm lại, "Nếu anh đã bán xong thì ngồi xuống ăn ít đồ nướng đi, để em bảo Chúc Tinh nướng cho anh mấy xiên.”
“Được, cảm ơn.” Giang Thận cảm ơn cô rồi tìm cho mình một chỗ ngồi xuống. Anh đợi một lúc, làn sóng khách này lục tục ăn xong, cuối cùng người trước quầy thịt nướng cũng ít đi.
"Thật xin lỗi anh Giang, bọn tôi nướng hơi chậm.” Điền Miêu Miêu bưng một ít thịt Chúc Tinh vừa mới nướng đưa cho Giang Thận.
“Không sao, dù sao anh cũng không có việc gì.” Giang Thận nhìn cô tò mò hỏi: “Em mở quầy thịt nướng với em trai hả?”
"Đúng vậy, nhưng mà nó mới bị thương nên tôi nhờ Chúc Tinh tới giúp."
Lăng Sấm bên cạnh vừa bán xong phần cơm chiên cuối cùng, thấy Giang Thận lại chạy đến xe đồ ăn của Điền Miêu Miêu trò chuyện với cô thì cũng đi xuống xe đồ ăn.
Điền Miêu Miêu thấy anh tới liền hỏi: “Ông chủ Lăng cũng dọn quầy rồi à?”
“Ừm.” Lăng Sấm gật đầu, ánh mắt rơi vào trên người Giang Thận. Giang Thận cũng đang nhìn anh, trong mắt có một tia dò xét khó nhận ra.
"À để em giới thiệu một chút. Đây là Lăng Sấm, còn đây là Giang Thận.” Thấy cả hai đều không có ý định nói chuyện nên Điền Miêu Miêu đành chủ động giới thiệu cả hai.
Giang Thận bỏ đi sự dò xét trong mắt, nhìn Lăng Sấm và mỉm cười: "Ông chủ Lăng cũng dọn quầy sớm vậy sao?”
"Ừm, mỗi ngày chỉ bán như thế thôi.”
"Vậy ngồi xuống cùng nhau ăn thịt nướng đi?"
Lăng Sấm không từ chối, bước đến ngồi xuống đối diện Giang Thận. Điền Miêu Miêu thấy thế mới lấy hai chai nước ngọt ra từ trong tủ lạnh rồi đặt ở trước mặt bọn họ: "Còn muốn gọi cái gì nữa không?"
“Không cần.” Lăng Sấm nói, “Lát nữa có nhiều người em sẽ bận lắm.”
Giang Thận nhìn anh rồi hỏi Điền Miêu Miêu: "Miêu Miêu, bình thường mấy giờ em đóng cửa?"
Hai chữ "Miêu Miêu" khiến ánh mắt Lăng Sấm khẽ động nhưng không lên tiếng.
Điền Miêu Miêu nói với Giang Thận, "Bình thường là mười một giờ, cuối tuần thì mười hai giờ.”
"Vậy vẫn trễ lắm, em ở gần đây không?”
"Ừm, cũng gần đây." Điền Miêu Miêu nói xong thì nhìn Giang Thận với sự nghi ngờ, "Nhưng sao anh lại tới đây mở quầy? Anh cũng ở gần đây à?"
Giang Thận trả lời: "Tôi thua lỗ hết, còn nợ công nhân một số tiền lớn nữa nên đã bán nhà bán xe bể bù vào khoản này rồi.”
Anh đến đây để thuê nhà vì giá thuê nhà ở khu vực này là rẻ nhất.
“Vậy thì anh giỏi hơn giám đốc Vương của chúng tôi rất nhiều.” Điền Miêu Miêu nhìn anh nói: “Bọn tôi bảo vệ quyền lợi rất lâu mới khiến giám đốc Vương trả lương cho bọn tôi.”
Giang Thận tự giễu bản thân: "Do tôi ra quyết định sai, lấy hết tiền đầu tư vào nên cũng không thể nói người khác được.”
Nói đến đây anh vẫn không khỏi thở dài: “Cũng là do trước đây quá suôn sẻ nên dần thả lỏng … Kiếm vài trăm triệu không dễ nhưng mất vài trăm triệu chỉ trong phút chốc.”
Điền Miêu Miêu chưa bao giờ đau đầu vì vài trăm triệu nên chỉ có thể an ủi anh: “Ít nhất tâm lý anh vẫn rất tốt, không phải ai cũng có thể chịu đựng được những thăng trầm như vậy. Tâm lý anh vững như vậy thì còn sợ gì việc lớn không thành!”
Giang Thận nghe vậy bật cười: "Tâm lý tôi cũng không vững như vậy đâu, thật ra cũng trầm cảm tận nửa năm rồi, Tết cũng không liên lạc với gia đình. Nhưng cứ trốn tránh mãi cũng không phải cách, tôi suy nghĩ mãi không biết mình có thể làm gì, cuối cùng cũng nhớ mình còn có tài nấu nướng. Đúng lúc cửa Bắc chợ đêm rất nổi tiếng nên tôi đến thử một lần.”
Điền Miêu Miêu nói: "Việc bán buffet của anh chắc chắn sẽ bùng nổ."
“Vậy mượn lời chúc tốt lành của em.” Giang Thận nhìn cô cười nói: “Đợi tôi làm hai năm tiết kiệm một ít tiền rồi mới bắt đầu lại, nếu thành công tôi sẽ đầu tư cho quầy đồ nướng của em.”
“Vậy cám ơn ông chủ Giang.” Điền Miêu Miêu cũng cười theo.
Lăng Sấm vẫn luôn im lặng đột nhiên nói: “Dựa theo lượng khách của bà chủ Điền thì lúc đó em ấy đã có khả năng tự đầu tư cho mình rồi.”
Giang Thận lại nhìn Lăng Sấm, một lúc sau mới nói: "Tôi đã nói về chuyện của mình rồi, hay là ông chủ Lăng cũng nói về bản thân đi.”
Lăng Sấm nói, "Tôi không có gì để nói."
Giang Thận không tin: "Ông chủ Lăng khiêm tốn rồi, tôi thấy anh cũng không phải người bình thường.”
"Ông chủ Giang quá khen."
Hai người họ ngồi ở đây mãi đến khi Điền Miêu Miêu dọn quán mới rời khỏi cửa Bắc chợ đêm.
Ngày hôm sau, Giang Thận đã thật sự chuẩn bị nhiều món kho hơn, lúc Lăng Sấm dọn quầy thấy quầy buffet món kho đối diện vẫn còn bán.
Anh nhìn Điền Miêu Miêu cũng đang tiếp đón khách, tròng mắt hơi chuyển động.
Ngày tiếp theo Lăng Sấm chuẩn bị thêm 20 suất cơm và đồ ăn kèm.
Điền Miêu Miêu hơi ngạc nhiên khi thấy đã mười giờ rưỡi mà cơm chiên của Lăng Sấm vẫn chưa bán hết.
Hôm nay ông chủ Lăng bán cũng đâu tệ đâu nhỉ? Rõ ràng giờ cao điểm vẫn luôn có người xếp hàng mà sao vẫn chưa bán hết?
Cô lặng lẽ đi tới xem một chút, thấy cô dáo dác như thế trong mắt Lăng Sấm không khỏi có ý cười: "Sao vậy?"
“Không có gì.” Điền Miêu Miêu cười ngại ngùng: “Chỉ cảm thấy hơi lạ thôi, sao hôm nay cơm chiên của anh còn chưa bán hết nữa?”
Lăng Sấm vừa chiên cơm vừa trả lời cô: "À, anh nghe dì đề nghị nên thừa dịp mùa hè quý báu của chợ đêm kiếm thêm ít tiền.”
Điền Miêu Miêu hơi ngây người, chẳng lẽ anh chuẩn bị thêm cơm chiên?
...Lời mẹ cô có tác dụng thế à!
Sự thật đã chứng minh quả thật có tác dụng.
Mấy ngày liên tiếp Lăng Sấm đều chuẩn bị thêm cơm và đồ ăn kèm, mãi đến mười một giờ tối anh và Điền Miêu Miêu mới đóng cửa hàng. Ngay cả Tôn Húc Xuyên cũng ngạc nhiên khi anh Sấm dọn quán sớm nhất giờ lại cần cù như thế!
Cửa bắc chợ đêm có sức hấp dẫn ghê.
Chỉ có Giang Thận nhìn Lăng Sấm sâu xa.
Hôm nay, Điền Miêu Miêu đi đến bệnh viện tháo băng với Điền Đậu Đậu, vừa về đã nhận được cuộc gọi từ mẹ: “Dạ, bác sĩ nói vết thương đang hồi phục tốt, nghỉ ngơi thêm một ngày là có thể đi bán được rồi.”
“Vậy thì tốt, bảo nó thái đồ ăn cẩn thận hơn.” Mẹ Điền nhắc nhở lần nữa rồi nói sang chuyện khác, “Còn mấy ngày nữa là tới Tết Đoan Ngọ rồi, mẹ gửi cho tụi con một ít bánh ú với cả trứng vịt và trứng vịt muối, chắc là tối nay sẽ nhận được."
“Ồ, vâng.” Điền Miêu Miêu đi dép lê, đóng cửa đi vào phòng khách.
"Còn hai hộp xoài nữa, nhớ đẩy cái xe đẩy nhỏ của con đi lấy đấy.”
Điền Miêu Miêu nói: "Hai hộp? Điền Đậu Đậu không ăn xoài, một mình con sao ăn hết được, nếu hư thì uổng lắm.”
Thời tiết bây giờ đã rất nóng, mặc dù lúc mới hái xoài chưa chín hẳn nhưng hai ngày sau nhất định sẽ chín, nếu không ăn kịp sẽ hư.
"Ai bảo một mình con ăn, một hộp là đưa cho ông chủ Lăng.”
Điền Miêu Miêu: "..."
Này mẹ ơi, quan hệ của hai người đã tốt vậy rồi hả?
"Lúc con đi cho xoài nhớ mang cho thằng bé một ít bánh ú và trứng vịt muối.” Có thể nói là mẹ Điền ân cần dạy bảo, “Đã nói với con rồi, rảnh thì liên lạc với ông chủ Lăng nhiều hơn đi, chờ người ta có bạn gái rồi thì hối hận cũng không kịp.”
"..." Cô, cô hối hận cái gì chứ!
“Được rồi không nói chuyện với con nữa, khách tới rồi.” Mẹ Điền cúp điện thoại xong lỗ tai Điền Miêu Miêu vẫn còn hơi ửng đỏ vì những lời vừa rồi.
Nỗi đau đớn nhất của Điền Đậu Đậu trong khoảng thời gian này không phải là vết thương ở chân mà là việc cậu đã ăn kiêng ròng rã mười ngày. Hôm nay mới cắt chỉ mà mẹ lại còn gửi nhiều đồ như vậy, cuối cùng cậu cũng có thể ăn một bữa ngon.
Điền Miêu Miêu cũng gửi tin nhắn trong nhóm thông báo cho mọi người ngày mai Điền Đậu Đậu sẽ làm việc lại, đến lúc đó có hai người nướng thì tốc độ sẽ nhanh hơn nhiều.
AAA Miêu Miêu BBQ: Cảm ơn mọi người đã kiên nhẫn chờ đợi, hôm nay sẽ phát mười bao lì xì, ai may mắn sẽ được ăn đồ nướng miễn phí.
Sau khi thông báo xong cô đã gửi một bao lì xì trong nhóm ngay, đồ tặng mỗi lần không giống nhau, có thịt cũng có rau, còn có cả rượu nữa.
Lúc chụp màn hình Điền Miêu Miêu phát hiện Lăng Sấm cũng trà trộn vào nhóm giành bao lì xì, mà anh cũng may mắn như lần trước.
Chỉ là món ăn của anh là hai phần óc heo nướng.
“Phì.” Nhớ đến lần trước Lăng Sấm ăn óc heo nướng ở nhà mình làm Điền Miêu Miêu không khỏi bật cười.
Như để an ủi anh, cô bấm vào tin nhắn riêng với Lăng Sấm: "Ông chủ Lăng ăn xoài không?"
Lăng Sấm trả lời cô ngay lập tức: "Ừm, khá thích.”
Điền Miêu Miêu: Tuyệt, mẹ em gửi hai hộp xoài, còn đặc biệt dặn có một hộp là cho anh [dở khóc dở cười] Em thấy mẹ rất thích anh chàng đẹp trai này.
Lăng Sấm dở khóc dở cười: "Dì khách sáo quá."
Điền Miêu Miêu: Hahaha, một hộp có khoảng sáu quả xoài lớn. Ngày mai ra bán em sẽ mang cho anh
Lăng Sấm: Ok, hay là em nói cho anh biết dì thích gì để anh tặng cho dì