Ô Danh

Chương 18: Khổ nan



Khổ nan

Đó, ta còn biết dịch dung nhé.

- --

Khổ nan: Cực khổ, gian nan

- --

Khi Tuế Yến tỉnh dậy lần nữa thì đã quá trưa.

Hôm nay hiếm có khi được dịp tiết trời đẹp đẽ, Quân Cảnh Hành ngồi xem sách bên cửa sổ mở hé, nghe thấy tiếng động y mới quay nhìn lại. Tuế Yến vừa tỉnh, mắt còn chưa mở đã mơ màng đưa tay sờ soạng hộp mứt quả trên án.

Quân Cảnh Hành bị chọc cười, y buông sách xuống mới nói: "Khoan ăn đã, uống thuốc xong lại ăn."

Lúc này Tuế Yến mới mở mắt, hắn rút tay về nhìn cửa sổ mở một nửa mà nói: "Lạnh, gió lùa vào cả rồi."

Quân Cảnh Hành bê bát thuốc giữ nóng trên lò qua cho hắn, y nói: "Đừng có ngang ngược, 5, 6 chậu than trong phòng rồi, người khác có mà đã nóng chết từ lâu. Mở cửa sổ cho gió nương vào tán bớt bệnh khí, chê lạnh thì tí ta khép lại cho."

Tuế Yến uể oải gật đầu, hắn bê bát thuốc uống từng ngụm nhỏ.

Quân Cảnh Hành nhìn hàng mi rủ xuống của hắn bỗng nói: "Lúc ngươi ngủ, tam điện hạ có sang thăm ngươi."

Tuế Yến run tay, suýt nữa làm đổ thuốc.

Quân Cảnh Hành vươn tay đè chặt cổ tay đang run của hắn, hờ hững hỏi: "Sao vừa nhắc tới y là ngươi lại ném đồ lung tung vậy? Thuốc này ta sắc lâu lắm, uống xong rồi hãy ném bát."

Tuế Yến ngây người một chốc, bây giờ hắn vẫn chưa hồi phục khả năng suy nghĩ bèn ngoan ngoãn uống hết thuốc mới ném mạnh chiếc bát ra ngoài.

Tiếng vỡ vang cả căn phòng.

Hắn nói: "Lần tới y còn đến ngươi cứ đánh y ra."

Quân Cảnh Hành bận bịu vẫn dư thời gian nhìn hắn, cành nhìn càng thấy đùa cũng vui.

Trước khi tới hầu phủ, y cảm thấy cái vị tiểu hầu gia này là kẻ ăn chơi mê đắm mỹ sắc nên vừa cố kỵ lại khinh thường, nhưng qua lại mấy ngày nay, y đã thay đổi cách nhìn mà không hay biết.

Ở đâu ra công tử ăn chơi trác táng cơ chứ, rõ ràng là một đứa trẻ còn chưa lớn.

Đứa trẻ lớn như vậy suốt ngày chỉ vui chơi đòi kẹo, có khi đến cả phiêu kỹ* là gì cũng chả hiểu.

*Phiêu kỹ: đi kỹ viện tìm phụ nữ

Tuế Yến dặn xong, thấy lâu quá y không trả lời mới ngẩng đầu nhìn, bỗng dưng hắn nhận ra ánh mắt Quân Cảnh Hành nhìn mình hết sức kỳ quái, không chê bai như ngày thường mà ngược lại còn có chút hiền từ hòa ái, giống như ánh mắt dung túng khi nhìn đứa trẻ nghịch ngợm làm bậy.

Lúc còn nhỏ hắn đã từng nhìn thấy ánh mắt đó trong đôi mắt ông cha nhà mình.

Tuế Yến rùng mình, hắn cảnh giác hỏi: "Ngươi… Ngươi nghĩ vớ vẩn gì đó?"

Quân Cảnh Hành lắc đầu: "Hông có, nghĩ về người ó."

Nói rồi y thờ ơ nhét mứt quả vào miệng Tuế Yến.

Tuế Yến càng nhìn y đầy kiêng dè. Đời trước Nguyệt Kiến với y bận làm gậy chọc phân chốn kinh thành, chả có suy nghĩ nam hoan nữ ái chi chi, chỉ là có lúc hắn loáng lờ mờ cảm giác được mỗi khi Nguyệt Kiến nhìn mình, ánh mắt lúc nào cũng có vẻ kỳ kỳ.

Kể cả năm cuối cùng hắn bị giam lỏng ở vương phủ, mỗi ngày Nguyệt Kiến cũng đều đội tuyết đi tìm hắn.

Tuế Yến kín đáo kéo chăn che người lại, rầu rĩ nói: "Ta… Ta nhớ rõ ngày đầu tiên ngươi đến đây ta đã nói, ta thật sự không có hứng thú với đàn ông."

Quân Cảnh Hành: "..."

Quân Cảnh Hành nghiến răng nghiến lợi trừng hắn, nghĩ thầm lúc nãy mù hay gì mà cảm thấy hắn an toàn cho người lẫn thú kia chứ?

Tuế Yến rủ mắt nhìn cổ tay chỉ cần ngón trỏ với cái vòng nhau là bao hết của mình, hắn không tiếng động thở dài rồi nói: "Đa tạ ngươi cứu ta."

Đời trước sau khi Tuế Yến uống Ô Danh thì đã biết chẳng sống được mấy năm nữa. Ba năm sau, trời xui đất khiến để cho hắn gặp Nguyệt Kiến ở phủ ngũ hoàng tử, sau đó thân thể hắn vẫn do Nguyệt Kiến chăm sóc trị liệu, chỉ là lúc đó độc đã ngấm vào xương, cho dù y thuật Nguyệt Kiến có giỏi hơn Tuế Yến cũng chỉ gắng gượng sống được 4 năm.

Tuế Yến nói lời cảm ơn nghiêm túc đến vậy ngược lại khiến Quân Cảnh Hành không quen lắm, y vừa mắng mình vừa trấn định đáp: "Không có gì, phụ thân ta hành y đã nhiều năm, một khoảng thời gian cũng làm quan dược tỉnh, dù không thể giải độc hoàn toàn nhưng để ngươi sống 8, 10 năm nữa cũng không thành vấn đề."

Tuế Yến gật đầu, hắn không nói gì lắm lời nữa mà quay người đưa tay xuống giường: "Nào, ôm thỏ qua đây."

Đối với chuyện Tuế Yến thích ăn kẹo lại mê mấy con vật mềm mềm Quân Cảnh Hành không cách nào quen nỗi, y chau mày xách tai con thỏ đang ngồi sưởi ấm bên chậu than ném qua cho Tuế Yến: "Sao ngươi lại thích thứ này chứ? Theo ta được biết, chỉ có mấy cô bé mới thích ăn kẹo với động vật nhỏ… Ê! Đừng cho nó chui vào chăn, ngươi không sợ người nó dơ hả? Lỡ có ve bọ thì sao?"

Tuế Yến vọc lỗ tai con thỏ, hắn đề nghị: "Đặt tên cho nó đi."

Quân Cảnh Hành phiền muộn: "Nghe ta nói!"

Tuế Yến: "Gọi là Nguyệt Kiến ha, dù sao ngươi cũng không dùng cái tên này nữa."

Quân Cảnh Hành: "..."

Tuế Yến vừa quyết định thì kêu ngay cho nóng: "Nguyệt Kiến, nào Nguyệt Kiến, chui vào lòng ta đi nào."

Quân Cảnh Hành: "..."

Quân Cảnh Hành tức tới mức tí nữa là xách con thỏ đi nướng.

Rốt cuộc tới buổi tối Tuế Tuần cũng có thời gian qua thăm hắn.

Tuế Yến uể oải dựa vào giường, hắn có chút uất ức nhìn Tuế Tuần mà kêu: "Ca."

Tuế Tuần thấy người hắn gầy đi cả vòng, vừa tức giận vừa đau lòng mắng: "Trời lạnh như vậy, ngươi không bận áo choàng còn chạy ra ngoài, rốt cuộc trong đầu nghĩ cái gì vậy hả? Bệnh như vậy có thoải mái không hả?"

Tuế Yến đưa tay ra với y, uất ức nói: "Nhị ca, huynh ôm đệ một chút được không?"

Tuế Tuần: "..."

Tuế Tuần có hơi nghi ngờ tai mình có vấn đề.

Năm trước, từ sau khi y về nhà, Tuế Yến lúc nào cũng nghịch ngợm bỗng dưng đổi tính, ngoan ngoan vô cùng. Bây giờ còn to gan lộ liễu làm nũng với y nữa cơ.

Đệ ấy… vẫn là đứa trẻ sao?

Tuế Tuần đề cao cảnh giác nhìn hắn: "Đệ lại gây họa rồi phải không?"

Tuế Yến hít sâu, hắn gắng sức duy trì nụ cười mỉm mà làm nũng: "Không có, huynh ôm ôm đệ, một chút thôi."

Tuế Tuần vẫn không yên tâm: "Hay là hôm nay đệ làm gì sai chọc giận tam hoàng tử rồi?"

Tuế Yến: "Không phải, rốt cuộc huynh có tính ôm hay không?"

Tuế Tuần nói: "Đệ chờ chút… hay là đệ làm vỡ đồ hoàng thượng ngự tứ*…"

*Ngự tứ: Hoàng đế ban thưởng

Tuế Yến: "..."

Tuế Yến vô cảm nhìn y: "Huynh trưởng, đệ mệt rồi, huynh về trước đi."

Tuế Tuần: "..."

Bấy giờ Tuế Tuần mới tin hắn chỉ làm nũng đơn thuần. Y nghĩ ngợi rồi mới ngại ngùng nói: "Đệ cũng có phải con nít đâu, đừng cứ làm nũng thế suốt, khục… coi như nể tình đệ còn đang bệnh, nên là… nên là ôm một chút thôi."

Tuế Yến đáp: "Đệ lại hết muốn ôm rồi, cung tiễn huynh trưởng."

Nói xong, mặt hắn chẳng có tí cảm xúc nào mà trở người trùm chăn, không thèm nói chuyện nữa.

Tuế Tuần: "..."

Tuế Tuần xanh mặt rời đi.

Quân Cảnh Hành đi vào phòng vỗ chăn rồi nói: "Người đi rồi, dậy uống thuốc nhanh lên."

Tuế Yến xốc chăn, bỗng dưng hốc mắt đỏ ửng.

Quân Cảnh Hành hỏi: "Sao vậy?"

Tuế Yến lắc đầu, hắn bê bát thuốc nhấp môi, mấy ngày nay cả ngày hắn đều bị đổ cho cả đống thuốc đắng ngắt, hắn cũng dần quen mùi thuốc, tuy vẫn thấy ghét nhưng tốt xấu gì cũng uống hết.

Mãi đến khi uống hết bát thuốc vào bụng, đắng tới mức chau mày, hắn đang định lấy mứt quả, linh quang chợt lóe, bỗng dưng hắn nghĩ tới chuyện gì đó, tay run lên, chiếc thìa rơi thẳng vào bát.

Quân Cảnh Hành nghi ngờ nhìn lại còn nhét miếng mức đến bên miệng cho hằn.

Tuế Yến mở to mắt nhìn Quân Cảnh Hành, hắn khó khăn cất tiếng: "Sáng hôm nay ngươi nói gì với ta?"

Quân Cảnh Hành không hiểu gì cả: "Sáng nay? Ta nói gì cơ?"

Tuế Yến lẩm bẩm: "Ngươi nói canh sâm… có thể làm Ô Danh phát độc…"

Quân Cảnh Hành: "Phải, nếu như độc tính mạnh thì chỉ một chốc là có thể đoạt mạng."

Con ngươi Tuế Yến hơi run, dường như hắn loáng thoáng nghĩ thông suốt chuyện gì đó vậy.

Đời trước hắn ngồi khá xa Đoan Minh Sùng, không biết tối đó y ăn thứ gì, mà dường như cũng là sau khi Đoan Như Vọng kính rượu, hai khắc sau Đoan Mình Sùng độc phát thân vong.

Theo lẽ đó, hẳn là bát canh sâm kia đã làm độc Ô Danh phát tác sớm.

Tuế Yến càng nghĩ càng kinh sợ, hắn đè ngực khẽ thở đốc mấy hơi, cảm thấy phế phủ mình như bị kim đâm đau đớn, trước mắt tối sầm.

Đoan Chấp Túc…

Có lẽ Đoan Chấp Túc cũng không hề biết trong ly rượu đó có thuốc gì bằng không cũng sẽ không chuẩn bị canh sâm cho Đoan Minh Sùng. Thái tử chết ở tiệc sinh thần của mình thì đối với y chẳng có chỗ nào tốt cả.

Nhưng dù Đoan Chấp Túc không biết trong rượu là Ô Danh thì chuyện hạ dược y cũng không tránh khỏi có liên quan.

"Bảo hổ lột da*…" Tuế Yến nghiến răng nghiến lợi, "Đến lúc chết cũng không biết lý do đúng không?"

*Bảo hổ lột da: Dữ hổ mưu bì - Bảo đối phương làm chuyện tổn hại bản thân mình thì không bao giờ làm được

Quân Cảnh Hành cau này: "Sao rồi?"

Tuế Yến nhẹ nhàng hít thở tránh cho mình khỏi ngất, hơi thở hắn mỏng manh như tơ: "Ngươi… Ngươi đến biệt viện của thị tùng bên đó kêu một người đến đây cho ta."

Quân Cảnh Hành đã quen nhìn mặt đoán ý, nghe vậy thì không hỏi nhiều mà đi ngay ra ngoài kêu người vào. Y biết Tuế Yến có việc cần dặn dò bèn ra sảnh ở phòng ngoài đợi.

Tuế Yến đè bên thành giường, hắn thấp giọng giao việc: "Đi tra xem thứ thuốc kia Đoan Chấp Túc lấy đâu ra, tra thêm khoảng thời gian này y qua lại với những ai, nội trong ba ngày, tra hết việc lớn bé."

Thị tùng ngây ra, gã có chút không phản ứng được: "Điều tra… tam điện hạ sao?"

Gã nhớ hình như quan hệ giữa Tuế Yến với tam điện hạ rất tốt, sao bỗng dưng lại âm thầm điều tra chuyện riêng rồi?

Tuế Yến đấm xuống thành giường, cắn răng nói: "Tra!"

Thị tùng không dám hỏi nhiều, gã nhận lệnh rời đi.

Đợi tới khi gã đi khỏi Quân Cảnh Hành mới khép tay áo đi vào phòng.

Tuế Yến ngẩng đầu nhìn y mà không nói gì cả.

Quân Cảnh Hành bỏ chút an thần tán* vào lư hương nhỏ. Hai ngươi im lặng không nói gì, chỉ có đốm lửa trong trong chậu than nổ tí tách vang khắp phòng.

*An thần tán: Ở đây là hương liệu an thần dạng bột

Lát sau, hạ nhân đổi than, Tuế Yến thấy mình đã khỏe nhiều mới thở phào không dấu vết.

Quân Cảnh Hành đứng dậy đóng cửa sổ, Tuế Yến cứ nhìn y suốt. Đến khi biết y quay lại ngồi xuống mới hỏi: "Ta nghe nói sau khi Doãn đại phu bị định tội thì ngươi bị đày ra biên cương sung quân, làm sao ngươi chạy thoát được?"

Tay Quân Cảnh Hành run run, y ngẩng đầu nhấc môi nở nụ cười với Tuế Yến rồi nói: "Sao lại hỏi chuyện này?"

Tuế Yến đáp: "Ta tò mò."

Đời trước, bất kể Tuế Yến hỏi như thế nào Nguyệt Kiến cũng không hề nói về bản thân y.

Quân Cảnh Hành cười cười, ngược lại còn nói rành rọt: "Rất đơn giản, ta tự sát."

Tuế Yến: "..." Rồi tới chỗ đơn giản chưa?!

Tội nhân phạm tội bị hạ ngục tay chân bao giờ cũng bị trói, không thể cử động nói chi đến tội nhân lưu đày biên cương. Cách duy nhất để tự sát là cắn lưỡi nhưng nhìn bộ dáng mồm mép tép nhảy của Quân Cảnh Hành lại không hề giống người từng cắn lưỡi.

Tuế Yến càng tò mò hơn.

Quân Cảnh Hành vừa gạt tàn hương trong lò vừa đáp hững hờ: "Đường lớn sau miếu Thành Hoàng trong kinh thành… À, vương công quý tộc như ngươi không biết đâu, chỗ đó có một đám dân nghèo liều mạng vì tiền chuyện gì cũng dám làm, người lớn, trẻ nít, đàn bà, người già có hết."

Tuế Yến: "Thì sao?"

Quân Cảnh Hành kể: "Lúc ta biết Doãn gia phải chết không còn gì phải nghi ngờ bèn đi tới đó thuê người trước, để trước khi quan binh đưa ta ra khỏi thành, bọn họ…"

Hắn nói xong thì nở nụ cười nhẹ tênh: "... giết ta."

Tuế Yến cả kinh: "Lúc đó ngươi đã biết mình sẽ bị phán sung quân hả? Lỡ đâu hoàng đế nổi cơn thịnh nộ giết luôn ngươi thì sao?"

Quân Cảnh Hành hệt như đang kể chuyện của kẻ khác, y cong môi nở nụ cười nhạt như chẳng có gì: "Nếu phụ thân ta bị phán tội, nam đinh cả phủ chỉ có mình ta, mà hoàng đế biết phụ thân ta vốn là kẻ vô tội nên sẽ không đuổi cùng giết tận, còn nếu thả ta ở kinh thành thì người lại chướng mắt nên dĩ nhiên muốn ta cút đi càng xa càng tốt."

Tuế Yến thầm kinh hãi, hắn nghĩ nam nhân như thế này nếu không sinh ra trong phủ lang trung không quyền không thế, chỉ càn sinh bừa đâu đó trong gia đình vương hầu thì cũng sẽ trở thành nhân vật khuấy lên sóng gió.

Quân Cảnh Hành nghịch mái tóc rủ trên vai của mình, lơ đễnh nói: "Ta thuê mấy đứa nhỏ giả làm ăn mày, trước khi ta ra khỏi thành thì bọn chúng sẽ lẫn vào đám người, lựa lúc hỗn loạn lấy chủy thủ* đâm vào ngực ta."

*Chủy thủ: Dao găm, đoản kiếm

Tuế Yến nghe mà lòng kinh sợ, dù rằng hắn biết kẻ này sẽ không bị gì nhưng vẫn âm thầm đổ mồ hôi lạnh thay y.

Quân Cảnh Hành nhìn dáng vẻ mặt mày tái nhợt của Tuế Yến, y cười cười: "Từ nhỏ ta đã theo phụ thân hành y, đương nhiên biết làm sao tránh chỗ chí mạng, không chết là được."

Tuế Yến: "Ngươi cứ như vậy là thoát ra à?"

Quân Cảnh Hành cười cái suy nghĩ viễn vông của hắn: "Dễ lắm à? Trước khi đi ta còn uống thuốc giả chết. Mặc dù chủy thủ tránh được chỗ yếu hại nhưng đâm vào người là thật."

Quân Cảnh Hành bị thương nặng, cả người máu chảy đầm đìa, quan binh áp giải không để ý chỉ nhìn sơ rồi vứt y lên xe lương thảo, suốt dọc đường ra khỏi thành máu nhỏ không ngớt.

Người phạm trọng tội bị lưu đày chết dọc đường đếm không xuể, quan binh áp giải cũng quen rồi.

Cứ như vậy đi suốt một canh giờ, một tên lính nhát gan mới cẩn thận thăm dò hơi thở ở mũi y, gã bị dọa giật bắn, vội vàng kêu: "Đại nhân! Đại nhân, hắn không thở nữa!"

Quan binh phía trước tùy tiện đáp: "Lần đầu áp giải phạm nhân chắc, đừng có làm quá nữa. Đừng có thấy chúng ta áp giải mười mấy người là nhiều, có thể sống sót đi tới biên cương đất phong còn được mấy người chứ? Quen là được. Không còn thở thì vứt đi, đừng phí phạm chỗ… Chậc, cũng nặng ghê."

Tên lính nhép bị dọa mặt mày trắng bệch, gã nhìn khuôn mặt chết chóc của Quân Cảnh Hành rồi chắp tay mặc niệm "A Di Đà Phật" một lần sau đó mới run tay lật người Quân Cảnh Hành ném xuống.

Xe còn đang di chuyển, Quân Cảnh Hành đang bị thương nặng bị vứt thẳng xuống, thân thể lăn mấy vòng mới từ từ dừng lại.

Cũng vì vậy mà thuốc giả chết khiến y ngừng thở mới được phá giải trong khoảnh khắc đó làm y sống lại.

Nhưng là như vậy, y chảy quá nhiều máu, suýt không chống đỡ nỗi.

Tuế Yến nghe vậy bị kinh động hồn phách, hắn ôm chăn ngồi trên giường, mắt to trừng mắt nhỏ với Quân Cảnh Hành.

Quân Cảnh Hành nhún vai: "Là vậy đó, tóm lại rất đơn giản."

Tuế Yến: "..." Thế ngươi nói xem tới đoạn đơn giản chưa?

Tuế Yến đột nhiên nghĩ tới chuyện gì đó, hắn hỏi: "Ngươi ra khỏi thành mới được cứu, vậy thích chữ thì sao? Ngươi không phải chịu à?"

Quân Cảnh hành sững sờ rủ mắt.

Trực giác nói với Tuế Yến mình nói sai: "Hình như ta hỏi nhiều quá."

Nhưng Quân Cảnh Hành lại nở nụ cười: "Không sao."

Y vén tay áo hơ trên chậu than nóng một chút, mãi đến khi vải vóc nóng lên mới đưa lên lau nhẹ bên trái khuôn mặt.

Vốn dĩ mặt Quân Cảnh Hành trắng nõn, nhưng theo động tác của y, càng lúc chỗ trắng nõn đó càng kỳ dị, mãi đến khi y buông tay áo xuống thì trên mặt xuất hiện dấu vết đen - đó vết tích lúc ở trong ngục tội nhân bị lưu đày bị thích chữ lên mặt.

Dường như dầu vết đó bị người ta rạch mấy nhát, nhìn không rõ chữ gì nữa.

Quân Cảnh Hành giũ đi phấn son nơi tay áo, y cong mắt cười: "Đó, ta còn biết dịch dung* nhé."

*Dịch dung: Thay đổi dung mạo hình dạng một người

Y nở nụ cười ấm áp cứ như thể người trải qua những bi thảm gian nan đó chẳng phải mình.

Lời tác giả:

Quân Cảnh Hành: Ta giết chính mình.