Hà Ngọc Thảo nhân cơ hội mẹ cô không để ý kéo Ngụy Vũ sang một bên hỏi.
“Sao anh đến đây đột ngột mà không báo trước với em?”
Rõ ràng lúc nãy anh còn nhắn tin bảo cô rằng hôm nay bận việc nên không thể đón cô được cơ mà.
Ngụy Vũ nhân cơ hội cô ngẩng mặt lên nhìn mình thì nhanh chóng cúi đầu xuống hôn chụt một cái lên gò má trắng mịn như ngọc của cô. Anh trắng trợn nói dối.
“Lúc nãy có đến thăm bệnh một đối tác ở trong bệnh viện chỗ cha mẹ làm. Tình cờ anh gặp hai người nên cha mẹ bảo anh về nhà ăn tối cùng. Trưởng bối đã mở lời thì làm sao mà anh có thể từ chối được. Như thế là rất bất lịch sự, em nói xem có đúng không?”
Ngọc Thảo trợn tròn mắt.
Đúng cái gì mà đúng. Người đàn ông này rõ ràng là đang nói dối. Sao trước đây cô không nhận ra anh có thể nói dối trơn tru đến độ mặt không đổi sắc như thế này.
“Nhưng mà…”
Ngọc Thảo còn đang định cự nự thêm điều gì đó thì mẹ Hà đã quay lại. Bà bắt gặp đôi tình nhân trẻ tuổi đang thân mật với nhau thì khẽ ho báo hiệu một tiếng.
Ngọc Thảo nghe tiếng thì ngay lập tức tránh xa Ngụy Vũ, cô lúng túng đỏ mặt.
Mẹ Hà là người từng trải, làm sao bà lại không hiểu, chỉ cười xòa một tiếng cho qua rồi bảo hai người mau chóng vào chuẩn bị ăn cơm.
Trên bàn ăn, mẹ Hà liên tục khen ngợi tay nghề nấu nướng của Ngụy Vũ.
“Bác không ngờ con lại nấu ăn giỏi đến thế.”
Bà biến Ngụy Vũ là thương nhân, bình thường công việc kinh doanh cũng rất bận rộn mà vẫn có thể luyện ra được một tay nghề nấu ăn giỏi thế. Mẹ Hà tự nhận là mình không thể sánh bằng.
Ngụy Vũ khiêm tốn đáp lời.
“Cũng bình thường thôi ạ. Bác đã quá khen.”
“Không đâu. Con còn nấu ngon hơn bác.”
“Ngày trước lúc cháu học đại học thì đã ra ngoài tự lập một mình, cũng không thể suốt ngày ăn cơm ở bên ngoài nên đành tự mình luyện tập.”
Ngụy Vũ liếc nhìn Ngọc Thảo dịu dàng.
“Sau này cháu kết hôn xong thì cũng sẽ phụ trách việc nấu nướng trong nhà, mọi thứ tự tay mình làm vẫn bảo đảm an toàn vệ sinh hơn. Cũng tốt cho sức khỏe của mọi người trong gia đình hơn.”
Mẹ Hà gật đầu. Bà rất đồng tình với câu nói này của Ngụy Vũ. Tương lai con gái bà gả cho cậu thanh niên này thì bà cũng rất yên tâm.
Bà chợt nhớ ra điều gì đó liền hỏi Ngọc Thảo và Ngụy Vũ.
“Hai đứa tính khi nào thì kết hôn?”
Năm nay Ngọc Thảo cũng được tuổi, được thì kết hôn sớm càng tốt, bà cũng sắp được nghỉ hưu. Lúc đó về nhà chăm cháu cũng càng tốt.
Ngọc Thảo thấy mẹ mình đột ngột nhắc đến chuyện đấy thì cô cúi đầu nói nhỏ.
“Chuyện này con còn chưa nghĩ đến.”
Mẹ Hà không hài lòng. Có cái gì mà còn chưa nghĩ đến. Mấy năm nay nó chẳng chịu yêu đương tìm hiểu gì ai, đến giờ khó khăn lắm mới chịu mở lòng. Cứ tình trạng này thì lại phải mấy năm nữa thì con gái bà mới chịu nghĩ đến.
Mẹ Hà không thèm để ý đến con gái mình nữa mà quay sang hỏi Ngụy Vũ.
“Còn cháu thấy sao?”
Ngụy Vũ trả lời bà.
“Cháu cũng đã hơn ba mươi tuổi, cũng muốn lập gia đình nhưng mà cháu nghe theo lời em ấy. Nếu em ấy nói đồng ý thì cháu sẽ lập tức cưới em ấy về nhà.”
Ngụy Vũ nói năng rất chính trực đường hoàng, từng câu từng chữ nghe như đều có nghĩ cho cô. Ngọc Thảo lén thở phào nhẹ nhõm thì bỗng nghe thấy Ngụy Vũ nói thêm. Tuy nói nhỏ nhưng mà cũng đủ cho mẹ cô ngồi đối diện nghe thấy.
“Nhưng mà trong nhà có đứa trẻ thì cũng vui hơn. Ai mà chẳng thích một đứa bé đáng yêu có máu mủ của mình.”
Mẹ Hà vô cùng đồng ý với lời nói của Ngụy Vũ.
“Con nhìn em họ con xem, con bé còn kém tuổi con mày bây giờ con nó cũng có con rồi. Con thì có gì mà chờ đợi nữa. Theo mẹ thấy thì hai đứa cũng đều có sự nghiệp ổn định rồi, còn có gì mà lo lắng nữa. Cứ đợi qua tháng mẹ sẽ tổ chức lễ đính hôn rồi chuẩn bị kết hôn là vừa.”
Ngọc Thảo vội vàng cản mẹ.
“Thế có vội vàng quá không ạ?”
“Có gì mà vội vàng. Cháu tính thế nào?”
Tất nhiên là Ngụy Vũ cầu còn chẳng kịp, lập tức đồng ý.
“Dạ, đều nghe theo bác sắp xếp ạ. Nhà cháu không có trưởng bối, nên mọi việc đành nhờ bác làm chủ.”
“Được, cứ quyết định vậy đi.”
Vậy là chỉ hai ba câu, hôn sự của Ngọc Thảo đã được định ra trước sự phản kháng vô cùng yếu ớt của cô.