Chuyện hôn nhân vẫn luôn phức tạp và khó nắm bắt. Một người nam và một người nữ, khi còn trẻ vì lửa tình mà bốc đồng đưa ra quyết định, sau đó bị ràng buộc bởi luật pháp và đạo đức suốt đời. Vì vậy, việc yêu cầu bạn đời chung thủy suốt đời trở thành nỗi lòng của vô số người trong cuộc.
Tôn Hàm Hàm nhìn Chu Bân, định hỏi, cơ thể cô theo bản năng lùi lại một bước nhỏ. Trong lúc hoảng loạn, cô vẫn nhanh chóng liếc nhìn anh ta. Lúc này, Chu Bân vẫn ngồi nghiêm chỉnh, hai tay chống trên bàn, mười ngón tay đan vào nhau, che khuất một phần gương mặt.
Ánh mắt anh ta xuyên qua bàn bị cáo, nhìn thẳng vào chỗ ngồi của nhân chứng Tôn Hàm Hàm ở cách đó không xa. Anh ta không nhìn vào mắt cô, cũng không nhìn vào mũi cô. Khi nói chuyện, nhìn vào mắt người đối diện thể hiện sự chân thành, nhìn vào mũi thể hiện sự lịch sự. Còn anh ta, lại nhìn chằm chằm vào chân tóc của Tôn Hàm Hàm, mang đến cho cô áp lực, ánh mắt chế giễu.
“Ba câu hỏi. Câu thứ nhất, xin hỏi nhân chứng, thế nào là quan hệ bất chính?”
“Chuyện này…” Câu hỏi giải thích thuật ngữ, Tôn Hàm Hàm nhìn thẩm phán với ánh mắt cầu cứu.
Chu Bân dịu dàng nói với thẩm phán: “Vì nhân chứng đưa ra lời khai, nói rằng giữa chúng tôi có quan hệ bất chính nên tôi cần xác nhận xem nhân chứng có hiểu rõ ý nghĩa thực sự của quan hệ bất chính hay không.”
“Tôi… Tôi không biết thế nào là… quan hệ bất chính… theo luật…”, Tôn Hàm Hàm run rẩy trả lời, giọng nói nhỏ như tiếng cừu non. Thẩm phán nhìn thấu ý đồ của Chu Bân, bực bội giải thích câu hỏi thay anh ta cho Tôn Hàm Hàm: “Quan hệ bất chính là chỉ quan hệ tình dục ngoài hôn nhân. Xin hỏi nhân chứng, cô và bị cáo có quan hệ tình dục trong thời gian hôn nhân của bị cáo còn tồn tại hay không?”
Chu Bân hài lòng gật đầu với thẩm phán, nhìn Tôn Hàm Hàm.
Tôn Hàm Hàm lập tức đỏ bừng mặt, đơ người một lúc, rồi mới ấp úng trả lời: “Có.”
Chu Bân nhếch môi, tiếp tục câu hỏi thứ hai: “Vậy, anh muốn hỏi, mấy lần?”
Tôn Hàm Hàm ngẩng phắt đầu, trừng mắt nhìn Chu Bân, nước mắt ưng ức trào ra. Lúc này, cô mới phản ứng lại, Chu Bân đang trả thù - anh ta biết chuyện ngoại tình là sự thật, lúc này anh ta chỉ muốn bóc trần thêm nhiều chi tiết xấu hổ, nói với thẩm phán, với thư ký tòa án, với Tăng Thành và luật sư đối phương - cô, Tôn Hàm Hàm, là một “gái hư”. Vì anh ta đã mất tất cả thì cần gì phải giữ thể diện cho cô?
“Gái hư” là lời nhục mạ dễ dàng và hèn hạ nhất mà đàn ông dành cho phụ nữ.
Trong phòng xử án im phăng phắc, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Tôn Hàm Hàm. Lúc này, cô mới hiểu đây mới là phiên tòa xét xử cô. Cho dù có ủy khuất, kiên quyết, đáng thương đến đâu thì tiểu tam trong xã hội này vẫn luôn mang tội lỗi. Chỉ cần mang danh hiệu này thì bất kỳ ai dường như cũng có quyền khạc nhổ vào cô. Khi bạn bị gán cho cái mác tiểu tam, bị phơi bày dưới ánh sáng, thì bạn chính là con chuột chạy qua đường, ai cũng có thể đánh. Không có lý do, chỉ có dâm đãng.
Tăng Thành cũng nhíu mày, khẽ hỏi luật sư đại diện bên cạnh: “Câu hỏi này của anh ta có chiến thuật gì sao?”
Luật sư đại diện chậm rãi lắc đầu, vẻ mặt khó hiểu: “Ngoài việc khiến Tôn Hàm Hàm xấu hổ thì tôi không nghĩ ra chiến thuật nào khác. Hoặc là…” Luật sư do dự vài giây rồi nói: “Anh ta cũng muốn kích thích chị, khiến chị đau lòng?”
Lần này, Tăng Thành lại cười: “Kích thích tôi? Muộn rồi. Bây giờ, chỉ có việc chia ít tài sản cho anh ta mới có thể kích thích được tôi. Anh ta đã ngoại tình rồi còn quan tâm đến mấy lần làm gì? Nếu thực sự quan tâm thì cũng chẳng đến mức ly hôn.”
Luật sư đại diện gật đầu tán thành, lại nghe thấy Tăng Thành nói: “Nếu chỉ là muốn Tôn Hàm Hàm xấu hổ thì anh ngăn cản lại đi.”
Luật sư suýt chút nữa thì tưởng mình nghe nhầm - chị lôi người ta đến làm chứng chẳng phải là muốn người ta xấu hổ sao?
Lúc này, Tăng Thành nhìn Tôn Hàm Hàm ở cách đó không xa. Cô cúi đầu, mặt đỏ bừng như đang nén giận, đôi môi run rẩy không ngừng. Có thể thấy, trước khi ra khỏi nhà, cô đã cẩn thận trang điểm nhẹ nhàng, kỹ lưỡng lựa chọn quần áo, giày dép, cẩn thận uốn tóc, chuẩn bị kỹ càng như mọi lần ra ngoài, nhưng không ngờ, lại đón nhận một phiên tòa xét xử tâm lý và nhân phẩm, một hình phạt lăng trì tàn nhẫn: Cặp vợ chồng trút hết cơn thịnh nộ vì hôn nhân đổ vỡ lên đầu cô.
Người thứ ba tuy đáng ghét, nhưng họ cũng rất đáng thương - bất kỳ mối quan hệ nào có vấn đề, đều là trách nhiệm của cả hai bên, nhưng không ai tự kiểm điểm bản thân trước, họ nghiêng về việc trút hết sự thù hận và lỗi lầm lên người ngoài, để người thứ ba gánh hết mọi tội lỗi của cuộc hôn nhân bất hạnh.
Họ thường trách móc: “Nếu không phải vì cô, thì chúng tôi đã không ly hôn!”
Nhưng sự thật là: “Cho dù cô ấy không xuất hiện thì chưa chắc hai người đã hạnh phúc.”
Tôn Hàm Hàm nắm chặt lấy một cây bút bi tìm đại trên bàn, nắm đến mức các khớp ngón tay trắng bệch, móng tay cắm vào da thịt. Đầu óc cô trống rỗng, cô không dám nhìn bất kỳ ai trong phòng xử án, chỉ nhìn chằm chằm vào Chu Bân, nước mắt chực trào, từ ủy khuất, đến đau khổ, rồi đến điên cuồng.
Đúng lúc luật sư của Tăng Thành định giải vây cho Tôn Hàm Hàm với lý do câu hỏi của bị cáo không liên quan đến vụ án, thì Tôn Hàm Hàm bỗng nhiên như nghĩ thông, liều mình nói lớn: “Mấy lần thì chẳng phải anh biết rõ sao? Câu này hỏi số lần, vậy câu tiếp theo anh định hỏi kích thước? Hỏi thời gian? Hỏi anh có đủ sức không à?!”
Cả phòng xử án sững sờ, không ngờ Tôn Hàm Hàm dịu dàng, yếu đuối ngày thường lại cứng rắn như vậy.
Chỉ thấy Tôn Hàm Hàm cười khẩy, ném mạnh cây bút trên tay xuống bàn, trừng mắt nhìn Chu Bân, tuôn ra một tràng: “Anh muốn hỏi kỹ như vậy, thì tôi cũng nghiêm túc trả lời. Nhưng mà, hình như đáp án không có lợi cho anh lắm đâu, luật sư Chu. Một lần tính thế nào? Trên 3 phút à? Hừ, tính như vậy có lẽ không nhiều đâu. Uống thuốc tính không? Không tính đúng không, thẩm phán? Uống thuốc là gian lận đấy. Tôi cũng đáng thương, mù quáng bị anh lừa gạt, người ngoại tình là anh, sao anh lại hỏi tôi mấy lần? Lão hóa đến mức mất trí rồi sao? Chu Bân, anh thật trơ trẽn, trâu già gặm cỏ non, thể lực kém, kích thước nhỏ, tối nào cũng phải uống thuốc!”
Mặt Chu Bân càng lúc càng xanh mét. Mấy vị luật sư không ngờ lại diễn biến như vậy, ai cũng tròn mắt kinh ngạc. Họ định điều chỉnh lại biểu cảm, nhưng lại sợ nếu thả lỏng cơ mặt sẽ không nhịn được cười. Họ thán phục nhìn Tôn Hàm Hàm yếu đuối, lúc này lại mắng Chu Bân như tát nước vào mặt, trôi chảy và điên cuồng. Thư ký tòa án không biết phải ghi chép thế nào, vẻ mặt khó xử, xen lẫn sự hào hứng, tò mò. May mà thẩm phán có kinh nghiệm hơn, nhìn thấy Tôn Hàm Hàm càng nói càng lạc đề, bà vội vàng lên tiếng kiểm soát tình hình, trừng mắt nhìn Chu Bân: “Bị cáo hỏi xong chưa?”
“Hỏi xong rồi.” Chu Bân hít sâu mấy hơi mới có thể bình tĩnh trả lời câu hỏi của thẩm phán. Anh ta hừ một tiếng, quay người, ngồi xuống ghế, định mắng Tôn Hàm Hàm thô tục, nhưng nghĩ lại, rõ ràng là anh ta mở đầu trước.
Tôn Hàm Hàm càng chiến đấu càng hăng, như thể chẳng còn gì để mất, cô vừa mắt đỏ hoe, vừa nói lớn, nước mắt lăn dài trên má, giống như đứa trẻ ngỗ nghịch bị bố mẹ đánh đến mức sợ hãi hồi nhỏ, cô tiếp tục nói: “Thẩm phán, tôi vẫn chưa nói xong. Đã đứng đây làm chứng thì tôi phải nói ra vài lời. Đúng vậy, tôi là người thứ ba trong cuộc hôn nhân của họ, tôi biết mọi người đều coi thường tôi. Lúc quen Chu Bân, tôi không biết anh ta đã kết hôn, sau đó, anh ta hứa sẽ ly hôn với tôi. Đúng vậy, tôi hám hư vinh và ngây thơ, tôi để ý đến sự thành đạt của anh ta, tưởng rằng dựa vào tuổi trẻ và nhan sắc, tôi có thể ở bên anh ta. Đúng là tôi đã xen vào cuộc hôn nhân của họ, nhưng tôi… tôi không cho rằng tôi là nguyên nhân khiến họ ly hôn. Tôi cùng lắm chỉ là tấm gương phản chiếu yêu quái, phản chiếu sự thật hai người họ đồng sàng dị mộng.”
“Tại sao chị Tăng Thành lại nhất quyết ly hôn với Chu Bân? Không phải vì Chu Bân ngoại tình với tôi, mà là vì thông qua việc chồng ngoại tình, chị ấy nhận ra mình đã yêu một người đàn ông không xứng đáng. Chồng chị ấy nhút nhát, ích kỷ, muốn hưởng thụ phúc tam thê tứ thiếp, lúc trẻ ăn bám vợ để phát tài, khi sự nghiệp đã thành công thì lại ngoại tình, lén lút mua nhà từ lâu, vừa dỗ dành vợ làm thụ tinh trong ống nghiệm, vừa vung tiền bao nuôi cô gái trẻ bên ngoài. Lợi ích nào anh ta cũng muốn chiếm, nhưng lại không muốn bỏ ra bất cứ cái giá nào.”
“Trên đời này, có bao nhiêu tình yêu đích thực? Chu Bân chưa bao giờ yêu thật lòng tôi, cũng không yêu thật lòng vợ anh ta, anh ta chỉ yêu bản thân mình. Trước đây, cuộc sống bình lặng, không có thử thách, nên cố gắng chung sống với nhau cả đời. Nhưng một khi đã gặp hoạn nạn hoặc cám dỗ, xuất hiện một người thứ ba bất kỳ thì có thể phát hiện ra cuộc hôn nhân 20 năm này thật ra mong manh đến mức nào. Thẩm phán, hai người này đã không còn tình cảm, mong ngài xét xử cho ly hôn. Còn tôi…” Tôn Hàm Hàm nhìn Tăng Thành, gật đầu: “Một lần nữa, em xin lỗi, em đã thực sự xen vào gia đình chị. Lời ăn năn và đáp án mà chị muốn, em đã trao cho chị rồi. Nhưng thật ra, nếu đổi góc nhìn, chị nên cảm ơn em, cảm ơn vì sự xuất hiện của em đã giúp chị kịp thời nhận ra con người thật của người đầu ấp tay gối với chị. Ly hôn cũng tốt, trong tiểu thuyết, những người phụ nữ như chị sống một mình còn vui vẻ hơn.”
Trong phòng xử án, im lặng bao trùm.
Những lời dõng dạc của Tôn Hàm Hàm từ bình tĩnh đến nghẹn ngào. Cuối cùng, cô nhìn Tăng Thành, Tăng Thành cũng nhìn cô, ánh mắt hai người phụ nữ giao nhau. Đây là lần thứ ba họ nhìn nhau, từ thù hận, đến liên minh, rồi đến thấu hiểu lẫn nhau.
Một lúc lâu sau, Tăng Thành mới gượng cười với cô. Tôn Hàm Hàm nhìn thấy miệng Tăng Thành khẽ nhúc nhích, nếu cô đoán không nhầm, thì đó là…
“Cảm ơn.”
Chuyện hôn nhân vẫn luôn phức tạp và khó nắm bắt. Một người nam và một người nữ, khi còn trẻ vì lửa tình mà bốc đồng đưa ra quyết định, sau đó bị ràng buộc bởi luật pháp và đạo đức suốt đời. Vì vậy, việc yêu cầu bạn đời chung thủy suốt đời trở thành nỗi lòng của vô số người trong cuộc. Làm thế nào để ngăn chặn người thứ ba là vấn đề mà bất kỳ người vợ nào cũng quan tâm. Nhưng sự thật là, vấn đề tình cảm của hai người nên tìm nguyên nhân từ chính hai người, bởi vì người thực sự có thể cầm dao đâm bạn chưa bao giờ là người thứ ba mà là người đầu ấp tay gối với bạn.
“Tôn Hàm Hàm, về chuyện ly hôn này, tôi sẽ không trách cô nữa.”
Sau khi kết thúc phần chất vấn nhân chứng, Tôn Hàm Hàm rời khỏi phòng xử án. Phiên tòa kết thúc, Tăng Thành bảo luật sư đại diện của cô chuyển lời này cho Tôn Hàm Hàm.
Bước ra khỏi tòa án, Tăng Thành hít một hơi thật sâu, hít mùi hương của cuối xuân ở Bắc Kinh. Mùi hương này có chút quen thuộc, giống như mùi hương của thời đại học, lúc cô tan học buổi chiều, hoàng hôn buông xuống, một nhóm nữ sinh cười nói rôm rả, khoác tay nhau đi thành hàng, chiếm gần hết con đường, đến căng tin ăn cơm. Ký ức đó như chuyện của kiếp trước. Mùi hương của kiếp trước bỗng nhiên ghé thăm vào lúc này, cô nghĩ có lẽ đây là mùi hương của sự tự do khi thoát khỏi gánh nặng?
Chu Bân cố tình nán lại một lúc mới rời khỏi tòa án, một tay cầm điện thoại, nói chuyện, bước chân vội vã, thậm chí còn không thèm liếc nhìn Tăng Thành.
Cặp vợ chồng hơn mười năm, bước vào tòa án, rồi lại bước ra khỏi tòa án, cuối cùng trở thành người dưng.
Luật sư có chút ngại ngùng nhìn Tăng Thành, nhưng không ngờ, cô lại không hề buồn bã, cô đeo túi xách lên vai, mỉm cười: “Đi thôi, vất vả cho mọi người rồi, tối nay tôi mời cơm nhé?”
“Luật sư Hàn, tối nay cô có muốn đi ăn với chúng tôi không?”
“Ôi, luật sư Hàn đâu có thời gian đi ăn với chúng ta!”
Bảy giờ tối, ở tòa nhà văn phòng, nhóm dự án mới đang định đặt cơm tăng ca, chiến đấu đến nửa đêm. Ashlee vừa hỏi Hàn Tô, thì một nữ luật sư khác đã chen vào, đùa giỡn trả lời thay cô.
Ashlee sững người, nhìn Hàn Tô: “Cô có hẹn à?”
Hàn Tô cũng sững người, mỉm cười: “Tôi còn không biết mà.”
Hai người đồng loạt nhìn về phía nữ luật sư nhiều chuyện vừa nãy, nữ luật sư nhún vai, hóng hớt: “Hôm nay, Cao Bằng không đến đón cô tan làm sao?”
Nụ cười trên gương mặt Hàn Tô cứng đờ, một lúc sau, cô mới nói: “Suy luận gì vậy? Đừng nói đùa nữa.” Vừa dứt lời, cô lập tức bị vả mặt. Cao Bằng quần áo hàng hiệu, hồn nhiên được lễ tân dẫn đến chỗ ngồi của Hàn Tô.
“Này, khi nào tan làm?”, vì lý do công việc, nên anh ta đã đến đây nhiều lần, cũng quen biết một số luật sư, cộng thêm ánh hào quang của thân phận khách hàng, lúc này, Cao Bằng tự nhiên ngồi xuống chỗ trống bên cạnh Hàn Tô, một tay đặt lên lưng ghế của cô, nghiêng đầu, nhìn cô, dịu dàng hỏi.
Ngay lập tức, cảm giác của toàn bộ văn phòng Bắc Kinh của công ty luật S đều tập trung vào Hàn Tô.
Cao Bằng đến Bắc Kinh từ một tuần trước, mỗi ngày cứ đến giờ tan làm là anh ta lại rủ Hàn Tô đi ăn. Vì dự án niêm yết chỉ mới hoàn thành một giai đoạn, nên anh ta vẫn ngự ở vị trí bố già, Hàn Tô bất đắc dĩ phải chiều theo. Thỉnh thoảng, cô đùa giỡn hỏi anh ta lý do đến Bắc Kinh, Cao Bằng chỉ cười hì hì, nói: “Vì em.”
Chiếc mũi to tròn, đôi mắt nhỏ, lông mày nhạt màu, hào quang duy nhất trên người anh ta chính là đồng tiền. Câu thả thính này không cua được gái, ngược lại, còn khiến Hàn Tô cảm thấy khó xử.
Nhưng cô sẽ không từ chối, vẫn cười tươi, kiên nhẫn đối đãi, coi việc giao tiếp với Cao Bằng là mở rộng quan hệ - dù sao, ai mà nỡ làm khó tiền bạc chứ?
Lúc này, Hàn Tô cảm thấy ngại ngùng khi “tắm” trong ánh mắt tò mò của mọi người trong văn phòng, nhưng cô vẫn cố gắng mỉm cười, duyên dáng: “Tan làm chắc là muộn rồi, nhưng bây giờ, chúng ta có thể đi ăn trước”, nói rồi cô quay sang nhìn Ashlee và những người khác: “Mọi người có muốn đi cùng không?”
Cao Bằng rất hào phóng, nói: “Đi cùng nhau đi, tôi mời.”
Mọi người tò mò thì tò mò, nhưng vẫn hưởng ứng lời mời ăn tối của đại gia, hò reo ầm ĩ. Có một cô thực tập sinh thẳng thắn, không hiểu chuyện, trực tiếp nói: “Cảm ơn anh rể ạ!”
Cả phòng cứng đờ người.
Hàn Tô vội vàng cười gượng, nói: “Không, không, em hiểu lầm rồi. Ông bố này là khách hàng của dự án của chúng ta, chơi khá thân với mọi người.”
Cao Bằng cũng cười: “Đúng vậy. Đừng nói linh tinh. Tôi và luật sư Hàn chỉ là bạn.” Sau khi làm rõ sự thật, anh ta đứng dậy, đi đến phía sau ghế của Hàn Tô, hai tay đặt lên lưng ghế, thể hiện sự chiếm hữu, rồi nghiêm túc tuyên bố với các luật sư trong phòng: “Lúc này, chỉ là tôi đang theo đuổi cô ấy thôi. Nhưng những ai đã ăn bữa cơm này, sau này phải giúp tôi đấy!”
“Ôi chao!”
Hàn Tô không ngờ lại diễn biến như vậy, cô trợn mắt nhìn Ashlee giữa tiếng hò reo, náo nhiệt - đây là cái gì? Kịch bản “Tổng tài bá đạo yêu tôi”?