Con người khi còn trẻ thường có một loại ảo tưởng, như thể có được thành công là có được tất cả. Vì vậy, trong những năm tháng thanh xuân tươi đẹp nhất, đa phần mọi người đều chọn theo đuổi thành công chứ không phải là tận hưởng tình yêu. Luôn có một bát canh gà mách bảo bạn rằng hãy cố gắng, có được thành công bạn cũng sẽ có được tình yêu. Nhưng sự thật là người thật lòng yêu bạn dù bạn có thành công hay không thì họ vẫn yêu bạn.
Hàn Tô không ngờ nhà hàng Tây Bắc mà Cao Bằng chọn lại là “Tây Bối Du Miến Thôn” - chuỗi nhà hàng bình dân với giá trung bình hơn 100 tệ/người, mấy tháng nay, quảng cáo của nhà hàng này chiếm sóng trong thang máy của các tòa nhà văn phòng hạng xoàng. Trung tâm thương mại dưới nhà cô cũng có một cửa hàng.
Cô ngạc nhiên nói, “Tổng tài bá đạo cũng ăn ở Tây Bối sao?”
Cao Bằng cười hì hì, nói, “Anh ăn uống không nhìn giá, anh nhớ nhà hàng này mới ra mắt món xương bò Nội Mông. Mấy lần trước, lúc đến đón em, anh thấy món đó hấp dẫn lắm. Tối mai tan làm, chúng ta đi ăn thử nhé.”
Trong mắt Ashlee, sự chủ động hiếm hoi của Hàn Tô rất hiệu quả, ví dụ như hai người trò chuyện rôm rả đủ thứ chuyện trên đời trong bầu không khí náo nhiệt của Tây Bối, từ công việc kinh doanh đến thị trường vốn, từ suy thoái kinh tế đến Borges, Hàn Tô cũng cố gắng tìm kiếm chủ đề, dốc hết quyết tâm và kiên trì như lúc dỗ dành Cao Bằng để chốt dự án niêm yết.
Cuối cùng, chủ đề dừng lại ở gia đình của hai người - hai người khác giới muốn thân thiết với nhau về mặt tình cảm thì gia đình và tuổi thơ luôn là chủ đề thân mật nhất.
Kết thúc của việc mở lòng như vậy, chính là Cao Bằng nhìn Hàn Tô với ánh mắt say đắm, nói: “Thật ra, mẹ anh biết em rồi.”
Hàn Tô suýt chút nữa thì bị miếng bánh gạo nếp hoa quế vừa cắn nghẹn, cô trợn tròn mắt nhìn Cao Bằng.
Cao Bằng tiếp tục giải thích: “Bà ấy luôn quan tâm đến chuyện hôn nhân đại sự của anh, quan tâm đến những cô gái xung quanh anh. Bà ấy… chỉ thích mỗi em thôi.”
Hàn Tô bỗng chốc cảm thấy áp lực, cô lảng tránh sang chủ đề khác: “Hả, bậc bề trên lại thích em sao? Hình như không giống trong tiểu thuyết ngôn tình lắm…”
Cao Bằng cười: “Tiểu thuyết ngôn tình? Em đang nói đến kiểu mẹ chồng ác độc, chia rẽ nam nữ chính hả?”
“Đúng rồi, sau đó bà ấy sẽ hẹn em đi ăn riêng, ném cho em một tấm thẻ, nói trong thẻ có 5 triệu tệ, em không xứng với con trai bà ấy, yêu cầu em rời xa con trai bà ấy…”
“Hừ, anh biết mà, lúc đó em chắc chắn sẽ nhanh chóng cầm lấy tấm thẻ, nói: Vâng ạ! Bác gái!”, Cao Bằng tiếp lời giúp cô. Lông mày anh ta thưa thớt, đôi mắt nhỏ lấp lánh ý cười, nhìn Hàn Tô sắp gật đầu đồng ý, anh ta tức giận, duỗi chân, đá nhẹ vào ghế của cô, trách móc: “Em tham lam quá đấy!”
Hai người cùng bật cười. Sau khi Hàn Tô cười xong, Cao Bằng mới nghiêm túc nói: “Nhưng mà, mẹ anh thực sự rất thích em. Bà ấy rất kén chọn, nhìn người rất chuẩn và khắt khe, chỉ ưu ái mỗi em thôi. Sao? Em có hứng thú không?”
Hàn Tô sợ hãi, hỏi: “Hứng thú với gì? Làm con dâu nhà anh sao?”
May mà câu tiếp theo của Cao Bằng là: “Có hứng thú gặp bà ấy, làm bạn tri kỷ với bà ấy không?”
Câu này nói rất khéo léo. Hàn Tô nghiến răng, thầm nghĩ, gặp thì gặp, coi như là vòng phỏng vấn mới.
Lúc đưa Hàn Tô về nhà, Cao Bằng không hỏi thêm câu nào: “Không mời anh lên nhà uống trà sao?” Dù sao, nếu như người ta thực sự muốn mời bạn lên nhà thì chắc chắn họ sẽ nói ra.
Lúc bước vào thang máy, Hàn Tô thầm nghĩ, Cao Bằng tuy ngốc nghếch, nhưng anh ta vẫn luôn tìm tòi cách chung sống với cô. Anh ta sẽ cẩn thận quan sát từng phản ứng của cô trong mỗi lần gặp mặt, sau đó không ngừng thử, nếu gặp trở ngại thì sẽ lùi lại, chờ đợi bước đi tiếp theo - nhưng vốn dĩ, đàn ông theo đuổi phụ nữ, từ xưa đến nay, phương pháp luận đều là thử, thử giá trị của bạn, thử tâm ý của bạn, cuối cùng thử giới hạn của bạn. Cho dù là người đàn ông vụng về nhất, khi muốn chinh phục trái tim người phụ nữ mà họ yêu cũng sẽ tự động trở thành nhà quân sự vận dụng kế hoạch tỉ mỉ.
Cao Bằng hẹn Hàn Tô gặp mẹ anh ta vào tối thứ Sáu.
Tuần trước, sau khi bộ phận nhân sự đăng thông tin tuyển dụng thực tập sinh lên trang web chính thức, nó đã nhanh chóng được chia sẻ trên các nhóm thực tập, làm thêm của các trường đại học. Chỉ trong vòng ba ngày, đã nhận được hơn 100 hồ sơ, sau vòng sàng lọc đầu tiên, sáng thứ Hai, họ chọn 10 hồ sơ gửi cho Hàn Tô lọc tiếp.
Lúc nhìn thấy tên và ảnh của La Mã, cô sững người một lúc, đã lâu không gặp, gương mặt vừa xa lạ, vừa quen thuộc, phản ứng đầu tiên của Hàn Tô là ảnh thẻ của nhóc con này trông ngốc nghếch thật.
Cho đến khi Ashlee, cô đồng nghiệp cùng phòng, tò mò hỏi: “Này? Cô cười tươi với ai thế?”
Hàn Tô mới vội vàng ngẩng đầu lên khỏi đống hồ sơ, nhanh chóng lật hồ sơ của La Mã đến trang cuối cùng, giơ điện thoại lên, lắc lắc trước mặt Ashlee, bịa ra một lý do: “A! Dịch Dương Thiên Tỉ! Trong phim ‘Em Của Thời Niên Thiếu’, cậu ấy đẹp trai quá… Tớ vừa lướt Weibo xem siêu thoại của cậu ấy… Không cưỡng lại nổi, haha, ha…”
Ashlee cuồng Thái Từ Khôn, nghe thấy tên Dịch Dương Thiên Tỉ, cô ấy lập tức mất hứng. Cô ấy biết mỗi người một gu, cũng qua loa cười hì hì, tiếp tục vùi đầu vào công việc.
Hàn Tô lúc này mới lật lại hồ sơ của La Mã, xem xét kỹ càng: Trường học tốt, thành tích học tập xuất sắc, thành tích nổi bật, có kinh nghiệm thực tập IPO, cũng từng tham gia dự án niêm yết của công ty Cao Bằng - xét về lý, hồ sơ của cậu ấy đủ điều kiện để vào vòng tiếp theo. Nhưng xét về tình… Hàn Tô suy nghĩ một chút, chụp ảnh hồ sơ của La Mã, gửi cho người trong cuộc qua Wechat.
Kèm theo chỉ là một dấu hỏi chấm: “?”
“Chuyện gì vậy? Sao chị lại có hồ sơ của em?”, hai người đã lâu không liên lạc, nhưng đối phương vẫn lập tức trả lời và giả ngu.
“Tự nộp hồ sơ mà còn không biết sao?”
Khung chat với Hàn Tô luôn được ghim, trước đó vì bực bội, lo lắng mà cô đã bỏ ghim. Sau khi nhìn thấy thông tin tuyển dụng thực tập sinh của công ty luật S, cậu ấy đã lập tức nộp hồ sơ, sau đó cậu ấy lại ghim khung chat, mong ngóng tin nhắn từ cô… Nhưng lời cậu ấy nói lại là một chuyện khác: “À, em quên mất. Dạo này, em đang tìm chỗ thực tập, đã nộp hồ sơ cho nhiều công ty, không để ý là cũng nộp cho công ty luật của chị. Xin lỗi, xin lỗi.”
“Nộp cho nhiều công ty như vậy, nhận được thư mời làm việc chưa?”
La Mã định trả lời đương nhiên là có rồi, để thể hiện sự hot của bản thân, nhưng chưa kịp trả lời đã thấy Hàn Tô nhắn tiếp: “Nếu nhận được thư mời làm việc thì tôi sẽ loại cậu, tránh lãng phí nhân lực.”
“Này!”
Hàn Tô lại bật cười. Ashlee định rủ Hàn Tô đi ăn trưa, quay lại vừa hay nhìn thấy nụ cười này, cô ấy càng cảm thấy kỳ quặc, hùng hổ chất vấn: “Cô vẫn đang xem Dịch Dương Thiên Tỉ à? Rảnh rỗi thế sao?!”
Cuối cùng, Hàn Tô chọn 5 hồ sơ gửi cho luật sư Hồ. Luật sư Hồ mất 10 phút để chốt 3 người, thông báo cho bộ phận nhân sự, tuần này lần lượt gọi họ đến thi viết.
Thời gian thi viết của La Mã được ấn định vào 3 rưỡi chiều thứ Sáu, là một bài kiểm tra tiếng Anh, thời gian làm bài là hai tiếng rưỡi. La Mã lập tức chụp màn hình email thông báo thi viết gửi cho Hàn Tô.
Hàn Tô chỉ trả lời: “Chúc mừng.”
“Hửm? Ý em chưa rõ ràng sao?”, La Mã hỏi ngược lại.
“Cần tôi giúp đỡ, lộ đề cho cậu không?”
“Sao có thể chứ! Giúp đỡ như vậy, sau này em còn ‘cưa’ được chị sao?”
Hàn Tô sửng sốt nhìn màn hình, cảm thấy mới mấy tuần không liên lạc mà lời đường mật của cậu ấy lại mượt mà hơn trước. Cuối cùng, cô kiêu kỳ trả lời bằng một loạt dấu ba chấm.
La Mã lại nói thêm: “Ý em là, chiều thứ Sáu sau khi em thi xong, chị cũng vừa tan làm, chúng ta đi ăn cơm nhé?”
Hàn Tô không trả lời.
Hai tiếng sau, đối phương lại ép buộc: “Chị là không dám gặp em, hay là không muốn?”
Rõ ràng là cả hai đều không phải.
Chiều thứ Sáu, lúc Cao Bằng nhắn tin Wechat xác nhận thời gian và địa điểm ăn tối với Hàn Tô, cô đang trên đường đi vệ sinh, ma xui quỷ khiến cô trả lời Cao Bằng: “Xin lỗi anh, tối nay lúc 7 giờ em có một cuộc họp nội bộ qua điện thoại, có thể phải hủy hẹn, anh có thể nói với bác gái một tiếng giúp em được không? Thật ngại quá…”
Vừa nhấn nút gửi, cô đã đụng phải người khác, chính xác hơn là người kia cố tình chắn trước mặt cô.
La Mã đeo ba lô, mặc áo sơ mi trắng và quần âu, diện trang phục chính thức đến thi viết. Cậu ấy thành công đâm sầm vào Hàn Tô. Đợi cô đứng vững, cậu ấy mới nắm tay cô, nhìn cô một lúc, rồi mới cất tiếng, giọng điệu có chút chua ngoa: “Nhắn tin Wechat với người khác mà không trả lời tin nhắn của em.”
Hàn Tô không ngờ lại gặp cậu ấy ở đây, vì đang ở nơi làm việc nên cô cảm thấy rất khó xử trước sự xuất hiện của cậu ấy. Cô lùi lại một bước, lảng tránh sang chủ đề khác, hỏi: “Phòng thi không phải ở trên lầu sao?”
Nhìn thấy phản ứng của cô, La Mã buông tay ra, nhìn đồng hồ: “Vâng. Còn 10 phút nữa mới bắt đầu.” Cậu ấy nhìn vào mắt cô, “Em nghĩ có thể gặp chị trước nên đã đợi ở đây một lúc.”
“Không ngờ lại bị cậu chặn được.” Nhà vệ sinh ở hành lang tòa nhà văn phòng là nơi mà các đồng nghiệp trong công ty luật thường xuyên lui tới. Hai người đứng mặt đối mặt như vậy thật sự khiến người ta liên tưởng, Hàn Tô vội vàng giải thích, cô không có tâm trạng mập mờ, chỉ giục cậu ấy: “Mục đích đã đạt được, vậy cậu lên lầu đi.”
“Vậy tối nay chị có rảnh không?”, La Mã cũng có chút nóng ruột, cố chấp không chịu đi.
“Ừm, nếu không tăng ca thì rảnh.” Câu trả lời mập mờ.
Tất nhiên, Hàn Tô không tăng ca.
Vì đã bỏ bom Cao Bằng nên cô không khỏi cảm thấy áy náy. Lúc La Mã hỏi ăn tối ở đâu, Hàn Tô nghiến răng, nói: “Đến nhà tôi đi, ăn đồ ăn mang về.” Dù sao thì ở nhà cô chắc chắn sẽ không đụng mặt Cao Bằng.
La Mã lại mỉm cười, xác nhận lại: “Em có thể lên nhà chị sao?” Ý tứ là hình như có người không thể lên.
Hàn Tô cau mày, nói: “Cậu đâu phải là chưa từng lên nhà tôi.”
La Mã bĩu môi, không nói gì, quay người bấm thang máy - dù sao cậu ấy cũng biết, có người cố sống cố chết cũng không thể lên nhà.
Hai người vừa xem chương trình giải trí vừa ăn gà rán mang về ở bàn trà trong phòng khách. Hàn Tô thay đồ ngủ, lấy một lon bia từ trong tủ lạnh ra, “tạch” một tiếng, mở nắp, tu ừng ực, thỏa mãn.
La Mã trợn tròn mắt nhìn cô. Hàn Tô uống bia xong, cười hì hì, nói: “Cuối tuần hiếm hoi được nghỉ ngơi, phải thư giãn chứ. Cậu biết không? Bia lạnh và gà rán, những món ăn tội lỗi này là phần thưởng dành cho những người chăm chỉ làm việc. Chỉ có những người làm việc cật lực cả tuần, mới có tư cách tự thưởng cho bản thân như vậy. Công việc càng vất vả thì bia lạnh càng ngon.”
Nghe vậy, La Mã lại cảm thấy có chút thất vọng. Cậu ấy nhìn Hàn Tô một lúc rồi nói một câu chẳng liên quan: “Trước mặt em, chị có vẻ không giữ kẽ chút nào.”
Các chuyên gia tình cảm trên Weibo và Wechat luôn nói rằng con gái chỉ giữ kẽ trước mặt người mà họ thích, cô ấy càng thoải mái trước mặt bạn, càng không để ý đến hình tượng thì càng chứng tỏ bạn không có giá trị gì trong mắt cô ấy.
La Mã như hạ quyết tâm, nghiêm túc tiến đến, nắm lấy tay Hàn Tô, nói: “Em đã suy nghĩ một tháng, đã nghĩ kỹ rồi.”
“Hả?”
La Mã nhe răng cười một cách thoải mái nhất có thể, nói: “Chẳng phải chị coi em là bạn tình sao? Em nghĩ thông rồi, vậy thì làm bạn tình đi.”
Hàn Tô còn chưa kịp bất ngờ trước tư tưởng tiến bộ của La Mã thì một cuộc điện thoại gọi đến - là người bảo lãnh cho dự án niêm yết của công ty Cao Bằng.
Dự án niêm yết của công ty vẫn đang tiếp tục. Sở Giao dịch Chứng khoán đã xem xét các tài liệu được nộp sau khi kết thúc vòng in đầu tiên. Theo thông báo qua điện thoại của người bảo lãnh, chiều nay, Sở Giao dịch Chứng khoán vừa đưa ra ý kiến phản hồi mới. Tối nay, tất cả các bên trung gian cần phải họp trực tuyến. Tài liệu liên quan đã được gửi đến email, dự kiến cuộc họp sẽ diễn ra sau nửa tiếng nữa.
Hàn Tô lập tức ngồi thẳng lưng, nói: “Vâng, em đã nhận được, bây giờ, em sẽ xem email.”
Sau đó, Cao Bằng cũng nhắn tin Wechat, nói đã nhận được tài liệu của Sở Giao dịch Chứng khoán, anh ta đã xem qua, tiện thể hỏi han về công việc vất vả của Hàn Tô tối nay, tiện thể hỏi ý kiến cô về một số vấn đề liên quan đến hoạt động kinh doanh của công ty mà Sở Giao dịch Chứng khoán đã phản hồi.
Hàn Tô vừa nhận được email, đối mặt với hàng loạt câu hỏi mà Cao Bằng, với tư cách là khách hàng, đưa ra, cô cẩn trọng như đối mặt với kẻ thù mạnh, chỉ vội vàng trả lời đợi một chút rồi đặt điện thoại sang một bên, mở máy tính, nghiên cứu.
La Mã nhìn thấy Hàn Tô vừa nghe điện thoại xong đã mở máy tính, tập trung cao độ làm việc, cậu ấy nghe thấy Hàn Tô thông báo với cậu ấy: “Sở Giao dịch Chứng khoán đã gửi ý kiến phản hồi, tối nay có một cuộc họp qua điện thoại, chắc là tôi không có thời gian để ý đến cậu, cậu ăn cơm xong thì về trước đi.”
Cậu ấy vô tình liếc nhìn điện thoại bên cạnh máy tính, tên hiển thị trên khung chat là Cao Bằng. Đúng vậy, là cậu ấm đó, là gã mắt híp đó, là phú nhị đại thường xuyên đưa cô về nhà mấy tháng nay.
Cậu ấy bỗng nhiên nóng nảy, đưa tay đóng máy tính của Hàn Tô, xoay vai cô lại, hỏi: “Chị có thể nghe em nói hết câu được không?!”
“Cậu muốn nói gì?”
“Em nói về mối quan hệ của chúng ta, em đã suy nghĩ rất lâu, làm bạn tình cũng được, nhưng…” La Mã nhìn chằm chằm vào mắt Hàn Tô, đây là câu nói mà cậu ấy đã suy nghĩ rất lâu, là sự nhượng bộ lớn nhất: “Nhưng làm bạn tình cũng phải có quy tắc. Ví dụ như, (1) trong thời gian qua lại không được hẹn hò với người khác, (2) có thể không thích em nhưng chị cũng không được thích người khác, (3) mỗi tuần chúng ta phải gặp nhau ít nhất hai lần. Nếu chị đồng ý, em… em không cần danh phận, em không cần chị yêu em.”
Hàn Tô nhìn La Mã, cố gắng tiêu hóa cái gọi là ba điều luật của cậu ấy. Công việc bị gián đoạn, cô đã rất bực bội, hơn nữa trong lúc cậu ấy nói chuyện, điện thoại lại rung liên tục, đủ loại tin nhắn ồ ạt kéo đến, liên quan đến giao dịch trăm tỷ, công ty niêm yết, hợp đồng triệu đô…
Vậy mà lúc này, cô, một nữ luật sư, lại bỏ bê khách hàng, chọn cách lắng nghe một cậu nhóc 20 tuổi bàn luận về ba điều luật của bạn tình?
Cô bỗng nhiên cảm thấy vô vị tột độ, không để ý đến La Mã, cầm điện thoại lên cẩn thận xem tin nhắn.
La Mã không ngờ phản ứng của Hàn Tô lại là như vậy. Cậu ấy đang tỏ tình với cô, đang tìm mọi cách để tiếp tục ở bên cô, vậy mà cô lại đang trả lời tin nhắn Wechat của Cao Bằng?
“Người đàn ông đó quan trọng đến vậy sao?!”
Cậu ấy giật lấy điện thoại của Hàn Tô, định ôm chặt lấy cô để cô ngừng nghĩ đến người khác vào lúc này. Nhưng vừa đưa tay ra cầm điện thoại, cậu ấy đã chạm phải ánh mắt cực kỳ mất kiên nhẫn của Hàn Tô.
Cậu ấy bỗng chốc cảm thấy thất bại, chỉ nói: “Chị có thể nghe em nói hết câu được không? Em nói xong sẽ đi ngay.”
Ban đầu, cô định tận hưởng một ngày cuối tuần thoải mái, không ngờ, Sở Giao dịch Chứng khoán lại phản hồi vào lúc này, điều này có nghĩa là không chỉ là thứ Sáu, mà thứ Bảy, Chủ nhật, cả cuối tuần, cô đều phải chìm đắm trong công việc. Tâm trạng vốn đã bực bội, lại bị hàng loạt người nhắc nhở, giục giã, công việc bị gián đoạn hai lần liên tiếp, Hàn Tô chỉ còn lại sự nổi nóng. Cô hít một hơi thật sâu, nhìn cậu nhóc trước mặt, nói:
“Cậu nói xong chưa? Tôi đã nghe luật cậu nói. Ý kiến của tôi là: Nếu chơi theo luật ngốc nghếch này thì chúng ta không thể làm bạn tình được nữa. Điều đầu tiên, trong thời gian qua lại không được hẹn hò với người khác, đúng không? Rất tiếc, hiện tại tôi đã có người hẹn hò. Ban đầu, tối nay tôi định gặp mẹ anh ấy, nhưng không ngờ lúc này tôi lại nực cười đứng ở đây, bỏ bê tất cả khách hàng, nghe một đứa trẻ lập luật chơi nhàm chán. Luật chơi này không phù hợp với tôi. La Mã, nếu cậu muốn chơi thì tìm người khác.”
“La Mã, cậu còn nhỏ nên cậu nghĩ tình yêu là tất cả, nhưng thực tế không phải vậy. Trong thế giới của bọn tôi, có rất nhiều thứ quan trọng hơn tình yêu, hơn sự rung động. Tình yêu đối với bọn tôi không quan trọng, và… rất nhàm chán.”
La Mã ngây ngốc nhìn cô, một lúc sau cậu ấy mới cất tiếng, giọng nói khàn đặc, hỏi: “Ví dụ như? Còn gì quan trọng hơn tình yêu chân thành?”
Hàn Tô trợn trắng mắt, buột miệng nói: “Ví dụ như công việc, sự nghiệp, khách hàng và dự án của tôi.”
“Còn… ví dụ như gì nữa?”
Hàn Tô sững người, ngoài công việc và sự nghiệp còn có gì quan trọng hơn sao? Cô bỗng nhiên “bí”, trong thế giới của cô chỉ có công việc và sự nghiệp.
Con người khi còn trẻ thường có một loại ảo tưởng, như thể có được thành công là có được tất cả. Vì vậy, trong những năm tháng thanh xuân tươi đẹp nhất, đa phần mọi người đều chọn theo đuổi thành công chứ không phải là tận hưởng tình yêu. Luôn có một bát canh gà mách bảo bạn rằng hãy cố gắng, có được thành công bạn cũng sẽ có được tình yêu. Nhưng sự thật là người thật lòng yêu bạn dù bạn có thành công hay không thì họ vẫn yêu bạn.
Cuối cùng, La Mã cũng rời đi.
Cậu ấy đứng dậy đeo ba lô, hai tay đút túi, hít một hơi thật sâu, đi đến cửa, nhìn Hàn Tô rất lâu rồi mới lên tiếng: “Hàn Tô, mỗi lần nói yêu chị, em đều muốn dâng cả trái tim mình cho chị. Đáng tiếc, lúc rời khỏi nhà chị lần trước, trái tim em đã bị chị giẫm nát. Sau khi nó vỡ vụn, em đã lăn ra thật xa, một mình tìm một góc để sửa chữa. Sau đó lại dâng cho chị… Nhưng không ngờ lần này nhanh như vậy, nó lại bị chị giẫm nát.”
Ánh sáng nơi hành lang lờ mờ, lúc cậu ấy rời đi Hàn Tô vẫn ngồi trước máy tính, gõ lia lịa, trả lời tin nhắn công việc. Cho đến khi cậu ấy lên tiếng, Hàn Tô mới ngẩng đầu lên khỏi công việc, trợn tròn mắt nhìn cậu ấy.
Giữa hai người là khoảng cách 3 mét, Hàn Tô không nhìn rõ biểu cảm tế nhị trên gương mặt cậu ấy nhưng cô có thể cảm nhận được nỗi buồn của cậu ấy. Cô nghe giọng nói của cậu ấy, nghĩ không biết cậu ấy có khóc không.
Nỗi buồn của cậu ấy luôn có thể lan đến tận đáy lòng cô. Cô vừa định đứng dậy, chạy đến trước mặt cậu ấy thì La Mã đã nhanh chóng mở cửa.
“Rầm.”
Trong phòng chỉ còn lại tiếng “ting ting” của tin nhắn Wechat.
Đêm hôm đó, Hàn Tô trằn trọc cả đêm không ngủ. Trong đầu cô toàn là những lời nói của La Mã lúc rời đi và dáng vẻ hai tay đút túi, cố tỏ ra thản nhiên của cậu ấy khi đứng ở cửa. Cô bỗng nhiên cảm thấy đau lòng như thể vừa ngược đãi một con vật nhỏ, dằn vặt, day dứt không lối thoát.
Cuối cùng, cô không nhịn được, nhắn tin cho Hà Tri Nam: “Tri Nam, hỏi em một chút. Nếu như nhìn thấy một cậu nhóc 20 tuổi đỏ hoe mắt, đau lòng vì em, em theo bản năng muốn xoa dịu, lau nước mắt cho cậu ấy. Em nói xem, đây là tình cảm gì?”
Tin nhắn được gửi lúc 3 giờ sáng, mãi đến sáng hôm sau, Hà Tri Nam mới trả lời: “Cậu nhóc 20 tuổi nào vậy? Dịch Dương Thiên Tỉ à?”
Hàn Tô nói cũng gần giống vậy.
Câu trả lời mà Hà Tri Nam lập tức gửi đến là: “Ồ, đó là tình mẫu tử.”