Ở Đây Không Có Trai Ngoan Gái Hiền - Liễu Thuý Hổ

Chương 8: Khát khao



Anh ta nhìn đôi mắt Hàn Tô đang dán chặt vào màn hình, dưới ánh đèn bàn và ánh sáng từ laptop, đôi mắt ấy long lanh như sao trời. Nguồn sáng duy nhất trong căn phòng chính là từ phía Hàn Tô, màn hình máy tính như một ô cửa sổ nhỏ mở ra, soi sáng thế giới u ám bên trong. Cù Nhất Bồng bỗng cảm thấy, đó là khát khao hướng đến một thế giới khác.

Hà Tri Nam phản ứng đầu tiên là nhắn tin Wechat cho Lão Trương, hỏi anh ta có biết mình bị bóc phốt hay không. Cô có thể tưởng tượng ra vẻ mặt ngu ngốc, tự mãn của anh ta khi đăng ảnh lên.

Ngón tay run rẩy, trong lòng tràn đầy tức giận, trong lúc đợi Lão Trương trả lời, cô không nhịn được mà vào nhóm Mặt Trăng, đọc từng bình luận một. Lúc này, Hà Tri Nam bắt đầu cảm thấy khó chịu với cái “ổ chó” Mặt Trăng này, một đám người như những con kền kền điên cuồng, xâu xé đời tư của người khác. Họ mổ xẻ, bình phẩm về đống hỗn độn, máu me be bét, không rõ hình thù, được gọi là đời tư của Lão Trương bị bóc trần.

Điều đáng sợ hơn là album ảnh nude “sưu tập” của Lão Trương còn được anh ta cẩn thận ghi chú tên từng người một. May mà sau khi bị bóc phốt ba tiếng, album đã bị xóa sạch, tài khoản Douban của Lão Trương cũng biến thành “đã hủy”. Chỉ là khi đọc bình luận, cô lại phát hiện ra một bức ảnh chụp màn hình album của Lão Trương mà cư dân mạng đã nhanh tay lưu lại. Dòng chú thích cho bức ảnh của cô là hai chữ khiến người ta phải rợn tóc gáy - “Nam Nam”.

Tất nhiên những bức ảnh khác cũng được “vinh dự” như vậy, nào là Hoan Hoan, Mặc Mặc, An An, Duyệt Duyệt, Khả Khả… Cách đặt biệt danh bằng từ láy của Lão Trương khiến cho những cô gái từng ít nhiều có quan hệ “bao nuôi” với anh ta, lúc này đều trở thành gái mại dâm. Hà Tri Nam không dám nhìn thêm bức ảnh nào nữa, cô cảm thấy như mình đang trần truồng, bị ánh đèn pin chói lóa của đội “truy quét tệ nạn xã hội” chiếu thẳng vào mặt, choáng váng muốn ngất đi.

Hà Tri Nam ném điện thoại sang một bên, Lão Trương im lặng trên Wechat như đã chết. Hà Tri Nam không nhịn được gọi thêm mấy cuộc, đều bị cúp máy không thương tiếc.

Ngọn lửa giận trong lòng bùng cháy, cô soạn một tin nhắn dài ngoằng định mắng cho anh ta một trận. Sau một hồi cân nhắc từ ngữ, cuối cùng cô cũng nhấn nút gửi. Lần này, giao diện Wechat của Lão Trương nhanh chóng hiện thông báo - “Tin nhắn đã gửi, nhưng người nhận đã chặn bạn.”

Hai ngày sau khi sự việc bị phanh phui, Lão Trương trở thành chủ đề hot nhất nhóm Mặt Trăng. Không ai trong nhóm quyên góp tiền để đánh ca sĩ chính của Panic nữa, tất cả đều chuyển sang chế giễu Lão Trương. Thậm chí có người còn đăng mã QR, nói rằng các cô gái trong album có thể vào nhóm để cùng nhau tố cáo anh ta. Hà Tri Nam như ma xui quỷ khiến quét mã vào nhóm.

Không ngờ trong nhóm lại có đủ loại người, có vài người thao thao bất tuyệt kể lể về những chuyện xấu xa trong quá khứ của Lão Trương. Xem thông tin của những người này, hóa ra có cả nam lẫn nữ, đều không rõ lai lịch, họ tên và ngoại hình. Hà Tri Nam bỗng nhiên nhận ra đây rất có thể là một cái bẫy, chưa nói đến việc tố cáo, chỉ cần vào nhóm thôi là đã bị vấy bẩn rồi. Cô vội vàng lặng lẽ rời khỏi nhóm.

Trong khoảng thời gian này, Cù Nhất Bồng có gửi cho Hà Tri Nam hai tin nhắn Wechat, một tin là liên quan đến tin tức của công ty luật A, tin còn lại là video ngắn anh ta tự quay lúc đang ăn cơm ở ngoài. Đối với kiểu tin nhắn thăm dò, “tiến có thể công, lui có thể thủ” như vậy, Hà Tri Nam thực sự không có tâm trạng để ý.

Cô biết mối quan hệ của mình và Lão Trương đã hoàn toàn chấm dứt. Từng ngọt ngào là vậy, không ngờ kết cục lại thê thảm đến thế. Trong lòng cô biết Lão Trương và Cao Bằng không giống nhau. Cô vẫn luôn cho rằng Lão Trương là niềm vui bất ngờ đột nhiên xuất hiện trong cuộc đời mình (giờ thì biến thành nỗi kinh hoàng), còn Cao Bằng là bát cơm chắc chắn nắm giữ trong tay suốt đời, vậy còn Cù Nhất Bồng thì sao? Lại một niềm vui bất ngờ từ trên trời rơi xuống?

Hà Tri Nam bực bội nghĩ, Cù Nhất Bồng cũng không phải dạng vừa đâu.

Tối thứ Sáu, sau khi tan sở, Hà Tri Nam nhận được điện thoại của Tôn Hàm Hàm, hỏi cô có muốn cùng tham gia sự kiện ra mắt dòng khăn lụa mới của Hermes hay không. Công ty của Tôn Hàm Hàm hợp tác với nhãn hàng nên có được hai tấm thiệp mời, hai người có thể cùng đến đó chiêm ngưỡng những người nổi tiếng, giàu có và các hot girl.

Hà Tri Nam biết Tôn Hàm Hàm từ sau khi từ Nội Mông trở về thì tâm trạng u uất, bản thân cô cũng chưa thể nguôi ngoai sau chuyện của Lão Trương. Hà Tri Nam tin chắc rằng, lúc này, hai người phụ nữ đáng thương ở bên cạnh nhau tâm sự, sẽ rất có lợi cho việc củng cố tình bạn.

Tôn Hàm Hàm nói cô tự mình quay về trước. Bởi vì ngày hôm sau, vợ của Chu Bân đã bay đến thảo nguyên, lúc đáp xuống còn mang theo một chiếc bánh kem to, nói là muốn nhân cơ hội này tạo bất ngờ cho Chu Bân, tiện thể cùng cả nhóm tổ chức sinh nhật cho anh ta - sinh nhật của Chu Bân là vào tháng sau cơ.

Tư thế “kiểm tra” của Tăng Thành quá rõ ràng, Tôn Hàm Hàm cảm thấy cả nhóm dường như đều đã quen với hành động này của cô. Không chịu nổi sự ngại ngùng đó, hay là do sự áy náy trong lòng, cô không để ý đến Chu Bân nữa, cố gắng ở lại thêm hai ngày, cuối cùng lấy lý do công ty có việc đột xuất nên phải về trước.

“Vậy bây giờ cậu định thế nào?”, Hà Tri Nam hỏi.

“Còn định thế nào nữa. Tôn Hàm Hàm có chút chán nản, người ta đang hạnh phúc, hòa thuận, tớ không nên xen vào nữa.”

Hà Tri Nam nhún vai, vậy thì thôi vậy.

Trong bữa tiệc ra mắt sản phẩm mới, đèn neon nhấp nháy, đâu đâu cũng là phông nền để chụp ảnh và logo của Hermes. Phục vụ bưng rượu sâm-banh, len lỏi giữa những người ăn mặc sang trọng, lộng lẫy. Hà Tri Nam nhìn thấy vài gương mặt hot girl quen thuộc xung quanh.

Hóa ra ngoài đời trông cũng… bình thường thôi mà.

Ngồi một lúc, Hà Tri Nam và Tôn Hàm Hàm phát hiện ra Monica trong đám đông. Monica hôm nay diện nguyên cây Hermes, nhưng đều là áo phông và quần jean đơn giản nhất, chân đi đôi dép lê có logo chữ H to bản, toát lên phong thái ung dung của một quý bà. Phần lớn thời gian, cô ta đều tập trung ngắm nhìn sản phẩm mới, chỉ thỉnh thoảng mới trò chuyện vài câu với người quen. Hà Tri Nam buồn cười phát hiện ra, Monica đang ra sức thể hiện dáng vẻ “không cần cố gắng mà vẫn toát ra khí chất”, để phân biệt bản thân với những hot girl xung quanh, những người mặc váy áo lộng lẫy, còn thuê cả trợ lý riêng để chụp ảnh.

Tôn Hàm Hàm không thích Monica lắm, cô ta quá thích so đo, cả người như tỏa ra bọt bong bóng của sự phù phiếm và giả tạo. Ánh mắt của Monica như một chiếc máy chấm điểm, sau khi đánh giá toàn diện bất kỳ cô gái nào, cô ta đều sẽ cho điểm ngay lập tức. Khi còn đi học, tiêu chuẩn chấm điểm của cô ta là: thành tích, ngoại hình, vóc dáng, gu thẩm mỹ, gia đình và bạn trai. Cô ta chỉ kết bạn với những cô gái mà trong mắt cô ta, điểm tổng hợp thấp hơn mình. Bởi vậy, cô ta chưa bao giờ gần gũi với Tôn Hàm Hàm. Những người có thể làm bạn với cô ta, ít nhiều đều có điểm yếu trong thang điểm của cô ta, cô ta quen thói sau lưng đặt biệt danh cho họ, để làm nổi bật sự khác biệt của bản thân.

Thế nhưng lần này, Monica lại chủ động đến chào hỏi Tôn Hàm Hàm. Cô ta vui vẻ bước tới, vẫn dùng ánh mắt “máy chấm điểm” đánh giá Tôn Hàm Hàm từ đầu đến chân. Chỉ là sau khi kết hôn, tiêu chuẩn chấm điểm của cô ta đã thay đổi: trang sức, túi xách, giày dép, thẩm mỹ, xe cộ, nhà cửa, chồng…

Sau đó, Tôn Hàm Hàm nhìn thấy nụ cười khoan dung và nhân hậu trên gương mặt Monica, không còn vẻ thù địch như trước nữa. Cô ta dịu dàng, ân cần lên tiếng: “Hàm Hàm, lâu rồi không gặp, cậu vẫn như ngày xưa nhỉ”. Mà Tôn Hàm Hàm cảm thấy, kết luận sau khi “tia laser” từ ánh mắt của Monica quét qua chính là, toàn bộ giá trị những thứ trên người Tôn Hàm Hàm cộng lại cũng không bằng một nửa chiếc túi Birkin trên tay cô ta.

Tôn Hàm Hàm gượng gạo xã giao với Monica, cố gắng phớt lờ sự thật phũ phàng là dù tiêm bao nhiêu botox thì cũng không thể che giấu được nếp nhăn và khóe mắt chảy xệ của cô ta. Cô bắt đầu suy nghĩ xem liệu mình đã đủ tư cách để được đưa vào “list bạn bè” của Monica hay chưa, trở thành người bạn thân tiếp theo sau “con bạn thân ngực to não phẳng lẳng lơ”, “con bạn giả danh phú nhị đại”, “con bạn thân lấy phải trai nghèo” của Monica. Ừm, có lẽ là “cô bạn thân xinh đẹp mà nghèo kiết xác”?

Hà Tri Nam có thể cảm nhận rõ ràng sự kích động của Tôn Hàm Hàm sau khi gặp Monica. Điều mà Hà Tri Nam không biết là, tối hôm đó, sau khi về nhà, Tôn Hàm Hàm đã đăng một bài viết trên Moments, là chín bức ảnh chụp tại sự kiện ra mắt khăn lụa mới của Hermes, kèm theo dòng trạng thái: “Xách dép đi ké tí phúc lợi, cố gắng vì chiếc túi Birkin đầu tiên trong đời nào!~”

Chỉ hiển thị với một người duy nhất.

Ngày hôm sau, Tôn Hàm Hàm nhận được một kiện hàng được gửi từ trong thành phố, là chiếc khăn lụa mới của Hermes. Giống hệt chiếc mà Monica đã mang về sau sự kiện hôm đó.

Kèm theo đó là một lời nhắn: “Món quà nhỏ, để dành đeo cùng chiếc Birkin đầu tiên của em. - Chu Bân”

Hà Tri Nam không đăng bài trên Moments, chỉ là khi Cù Nhất Bồng lại gửi tin nhắn hỏi: “Tối nay làm gì đấy?”, cô tiện tay gửi cho anh ta một bức ảnh chụp tại sự kiện.

Cù Nhất Bồng trả lời rất nhanh, một ngón tay cái giơ lên, tấm tắc khen cô nhà giàu.

Lúc này, Cù Nhất Bồng đang ở nhà, ngồi chơi điện thoại trên ghế sofa. Hàn Tô vẫn đang cặm cụi làm thêm giờ trước màn hình máy tính, bóng lưng xinh đẹp in trên nền ánh đèn. Căn phòng tối om, chật chội và ngột ngạt. Hàn Tô rất ít khi ở nhà, thậm chí anh ta còn nghi ngờ cô chưa bao giờ coi đây là nhà. Không ai có thể không thích một cô gái như Hàn Tô, xinh đẹp, thông minh, lại chăm chỉ cầu tiến. Cô ấy như một món đồ xa xỉ, đối với anh ta mà nói thì đủ tinh xảo nhưng lại không đủ thiết thực. Trong căn phòng u ám, bụi bặm này, Hàn Tô như một đường viền vàng trên tấm rèm cửa cũ kỹ, vô cùng nổi bật và lạc lõng. Anh ta nhìn đôi mắt Hàn Tô đang dán chặt vào màn hình, dưới ánh đèn bàn và ánh sáng từ laptop, đôi mắt ấy long lanh như sao trời. Nguồn sáng duy nhất trong căn phòng chính là từ phía Hàn Tô, màn hình máy tính như một ô cửa sổ nhỏ mở ra, soi sáng thế giới u ám bên trong. Cù Nhất Bồng bỗng cảm thấy, đó là khát khao hướng đến một thế giới khác.

Hàn Tô cảm nhận được ánh mắt của Cù Nhất Bồng, cô quay lại, mỉm cười với anh ta.

Cù Nhất Bồng phản ứng đầu tiên là ấn vào giao diện trò chuyện với Hà Tri Nam, ném điện thoại sang một bên, cũng mỉm cười với Hàn Tô.

“Lúc em không có nhà anh ngoan không?”, Hàn Tô hỏi với giọng trong veo.

“Tất nhiên rồi! Anh lúc nào cũng ngoan mà.” Cù Nhất Bồng ngồi thẳng lưng.

Hàn Tô nói, “Gần đây, có mấy dự án em đang theo, luật sư bên phía đối tác có tìm em nói chuyện mấy lần. Anh ấy nói bên Hồng Kông có cơ hội rất tốt, cũng rất coi trọng em. Anh ấy hỏi em có muốn thử sức không.”

“Mức lương?” Cù Nhất Bồng hỏi.

“Gấp đôi.” Hàn Tô cười, để lộ hàm răng trắng tinh.

“Hả! Vậy là cao hơn anh rồi!” Cù Nhất Bồng kêu lên, “Giỏi quá! Giỏi quá!”

“Nếu em đến Hồng Kông, vậy anh…”

“À, không sao.” Cù Nhất Bồng lớn tiếng nói, “Tiền thuê nhà ở đây tuy có hơi cao, nhưng sau này em không ở cùng anh nữa thì có thể đóng ít đi một chút. Một mình anh không vấn đề gì đâu!”

Hàn Tô ngẩn người. Cù Nhất Bồng lúc này mới nhận ra mình đã sai, trong trường hợp này, anh ta không nên để lộ ra điều đầu tiên mình nghĩ đến là tiền thuê nhà. Anh ta vội vàng tỏ vẻ tình cảm, ôm lấy Hàn Tô với vẻ mặt đau buồn, hỏi: “Bé cưng, vậy là sau này anh không được gặp em nữa à? Chúng ta có thể thường xuyên gọi điện thoại cho nhau mà!”

Hàn Tô tựa vào lòng anh ta, giọng nói nhỏ nhẹ, không rõ cảm xúc, cô đáp: “Vâng, thường xuyên gọi điện thoại.”

Cù Nhất Bồng ôm lấy vai Hàn Tô, cảm thấy cô thật gầy yếu, lạnh lùng và điềm tĩnh. Bao năm qua, trong vòng tay anh ta, cô dần đánh mất đi nhiệt huyết và sức sống, từ một chú cún con lông xù, dần trở nên im lìm, không còn chút hơi ấm. Lúc này, Cù Nhất Bồng cảm thấy như mình đang ôm một cái cây.

Anh ta và Hàn Tô quen nhau ba năm trước, lúc đó cô vẫn là một cô sinh viên vừa tốt nghiệp, ngây thơ, có thể vì một bữa ăn 500 tệ/người mà trố mắt kinh ngạc. Còn anh ta đã đi làm được vài năm, có kinh nghiệm, từng trải, có ngoại hình, lúc cười lên trông rất phong độ.

Nhưng chẳng bao lâu sau, Hàn Tô như một búp măng, lớn nhanh như thổi, vươn mình thành tre, xòe cành lá, khát khao và mạnh mẽ muốn ôm lấy thế giới này. Còn anh ta vẫn là anh ta của ngày xưa, với những trải nghiệm không còn mới mẻ, kinh nghiệm đã lỗi thời và ngoại hình đã nhàm chán. Anh ta phát hiện ra ánh mắt Hàn Tô nhìn mình từ ngưỡng mộ, chuyển thành xem xét, rồi sau đó, trở thành sự bao dung đáng ghét. Anh ta là người trồng cây năm xưa, từng tưới nước cho cái cây này vài lần, sau đó thì lười biếng, ngồi một chỗ, nhìn cái cây lớn lên không ngừng.

Nửa năm trước, có một khoảnh khắc anh ta nhận ra, Hàn Tô không nên thuộc về mình.

Mà hiện tại, anh ta phát hiện, cuối cùng thì Hàn Tô cũng nhận ra điều đó.

Nguồn: Sưu tầm

Editor: Bỉ Ngạn Đỏ