O Giả A Sao Lại Có Thể Tìm A

Chương 12



Tuy Nguyên soái không thẳng thừng phủ nhận suy luận của Benson nhưng ai cũng nhìn ra đây là tín hiệu để kết thúc chủ đề. Vị Thiếu tướng không thể làm gì hơn là nuốt cục tức chua lòm này vào bụng, hậm hực ngồi xuống, không quên trừng Lâm Kính Dã một cái.

Rennes lại lơ đễnh nhìn sang phó quan: “Cậu có muốn báo cáo gì không?”

Lâm Kính Dã hết sức tự nhiên đưa màn ảnh ra như không hề bị ảnh hưởng bởi màn cãi cọ vừa rồi: “Vâng. Đây là tin tức vừa được sĩ quan kỹ thuật tàu 927 gửi đến, cho thấy gần quả cầu Dyson của sao S71 có dấu hiệu hoạt động của tinh tặc.”

“Giờ thì đến tinh tặc.” Benson chép miệng: “Chưa được bao lâu cậu đã kéo thêm thế lực thứ tư vào.”

Rebecca nghiêm túc suy luận: “Cấp dưới của tôi cũng cho ra kết luận tương tự. Tuy Liên Bang không dung tha cho tinh tặc nhưng phản quân lại thường xuyên lui tới làm ăn với chúng. Việc Langdon xúi giục tinh tặc đến quấy rối là có khả năng, nhưng làm sao cậu có thể chắc chắn?”

Lâm Kính Dã gật đầu với bà rồi nói: “Tinh tặc chưa bao giờ dám trêu chọc quân tinh nhuệ tuyến đầu nhưng lại là kẻ địch quen thuộc nhất với đội vận chuyển tuyến hai chúng tôi.”

Không tìm ra sơ hở nào, Rebecca chỉ còn cách gật gù.

Thấy nữ Thiếu tướng không hỏi gì thêm, những người khác cũng không lên tiếng. Ai nấy đều cúi mặt nhìn màn ảnh trên bàn, Benson còn đưa tay chọc chọc nó như đang chọc Lâm Kính Dã.

“Hầy.” Rennes bỗng nhìn vào cái cốc trong tay, than nhẹ một tiếng: “Khu dân cư quanh quả cầu Dyson ấy cũng khá lớn, hy vọng có siêu thị bán cacao hòa tan.”

Khẽ dừng một thoáng, hắn lại nói: “Muốn biết lũ rệp dám phá hỏng kỳ nghỉ của ta từ đâu ra thì bắt vài con lại là được rồi, không phải sao?”

“Chiến hạm tăng tốc tối đa, đến chậm là lỡ mất hội chợ vũ trụ có một không hai đấy. Chú ý tránh khu dân cư.” Rennes đứng dậy phân phó, tất cả đồng loạt đứng theo: “Mục tiêu lần này là quả cầu Dyson xây kế bên một ngôi sao chứ không phải trạm trung chuyển, lỡ nổ thì ta biết đi đâu mua cacao đây, khi ấy là cả làng hết vui nhé.”



Các hạm trưởng nhanh chóng rời khỏi phòng họp, chỉ có Rebecca và Benson bị Rennes gọi lại.

“Thế nào?” Nguyên soái hỏi.

“Nguyên soái, hiềm nghi của Lâm Kính Dã rất lớn.”

Benson cũng nhanh chóng đồng ý: “Đúng vậy. Trụ cột của tổ chức Tiếng Vọng dù sao cũng là những nhà khoa học kiệt xuất, những mảnh chip cấy vào cơ thể người chủ yếu được làm từ vật liệu sinh học, rất khó để quét ra được từ bên ngoài bằng kỹ thuật hiện nay của Liên Bang, trừ khi giải phẫu.”

Rebecca tiếp lời: “Tôi vẫn chưa hiểu một chỗ này: tình hình lúc ấy thật sự cấp bách, nếu cậu ta thật sự có vấn đề thì sao lại cứu ngài bằng mọi cách? Cậu ta hoàn toàn có thể diễn vở kịch cứu viện nhưng thất bại.”

Benson phản đối: “Tiếng Vọng Eryan đã tồn tại trong nhiều thế kỷ, mục đích ban đầu của họ không phải giết chóc mà là ‘giải phóng’ loài người đến miền vĩnh hằng. Vì vậy thuộc hạ cho rằng bọn chúng đang có ý đồ cướp lấy thân thể Nguyên soái.”

Rennes uống cạn số cacao còn lại trong cốc, nói: “Ta biết rồi. Hai người trở về vị trí đi.”

Rebecca lĩnh mệnh, Benson còn ngập ngừng như muốn nói gì đó nhưng Rennes đã đi xa.



“Thiếu tướng Benson.” Lâm Kính Dã đi ngang qua cửa, nhìn người đàn ông đang đi ở lại sau cùng: “Vị trí của ngài không phải ở trên tàu Tĩnh Dã.”

“Đừng vội đắc ý.” Gương mặt âm u của Benson rời khỏi màn ảnh, lạnh lùng bỏ lại một câu rồi đi ra đường băng.

Lâm Kính Dã nhìn theo bóng lưng ông ta, thì thầm: “Tôi sẽ cố.”



Mãi cho đến khi các nhiệm vụ chiến đấu đã được sắp xếp và phân phối ổn thỏa, Lâm Kính Dã vẫn cho rằng câu “cả làng hết vui” của Rennes không phải ám chỉ việc lỡ đụng nổ quả cầu Dyson, mà là hắn sẽ lôi cấp dưới ra đập cho hả giận nếu không mua được chocolate.

Ngài ấy ghiền chocolate đến mức này thật sự không có nguyên nhân gì đặc biệt sao?

Anh không có thời gian để nghĩ nhiều khi kế hoạch của Rennes yêu cầu thao tác bằng tay. Nếu chỉ nhìn vào tọa độ nhảy vọt của mỗi tinh hạm thì sẽ không đoán được đây là đội hình gì, nhưng khi nối tất cả tọa độ lại thì hỏa lực của hạm đội sẽ bao trùm toàn bộ quả cầu Dyson. Từng con số đều chính xác đến mức như được đối chiếu từ bản đồ ba chiều lập thể trong đầu chỉ huy vậy.

Mục tiêu của họ là một thiên thể phức tạp được xây dựa vào một ngôi sao. Bởi vì hệ sao S71 không có hành tinh thích hợp cho việc cư trú nên bản không cần cân nhắc đến độ sáng của sao chủ khi thiết kế, bề mặt của nó được che lấp bởi tầng tầng kết cấu. Xung quanh quả cầu là những khu dân cư mọc lên như nấm, tạo thành một thành phố vũ trụ với phong cách độc đáo.

Jomy không khỏi cảm thán: “Oa, nhìn hoành tráng thật đấy.”

Teval không cho là vậy: “Không hiểu sao lại có người thích sống ở nơi đáng sợ thế này, mỗi sáng bảnh mắt ra là thấy nguyên ngôi sao lù lù trước mặt, chẳng biết ngày nào bị nó nướng chín.”

Jomy đã được Rennes chính thức bổ nhiệm làm đội viên đội xung phong tàu Tĩnh Dã, lại đang độ tuổi sung sức nên cũng bắt đầu dám đốp lại: “Thẩm mỹ cổ hủ như tiền bối nên về Trái Đất sống thì hơn.”

Nguyên soái đã đi chuẩn bị cơ giáp nên không có mặt ở đài chỉ huy, vì vậy Teval cũng không kiêng nể gì mà nhíu mày, định tiếp tục cãi nhau thì chợt nhìn thấy hạm trưởng mang nụ cười như có như không đứng bên đài điều khiển. Hắn ta bỗng dưng rùng mình như thể cảm nhận được nguy cơ gì đó không giải thích được.

Hạm trưởng nhìn hắn ta một hồi, hỏi: “Sao? Có gì mà nhìn tôi dữ vậy?”

Gương mặt Teval cứng đờ, tuy trong giọng vẫn mang vẻ đùa giỡn nhưng lời nói lại thành thật hơn: “Hạm- À không, khụ, trưởng quan, tôi chỉ cảm thấy hôm nay ngài đáng sợ thế nào ấy. Tuy trước kia ngài cũng đáng sợ lắm nhưng…”

Hứng thú của Lâm Kính Dã như bị khơi dậy, hỏi tiếp: “Trước kia tôi đáng sợ thế nào?”

Hạm trưởng đáng sợ là thật nhưng thiên tính của quân nhân là trung thực và phục tùng, vì vậy Teval thành thật đáp: “Tuy ngài không tỏ vẻ gì mỗi khi bị chọc giận nhưng hung thủ sẽ bị sao quả tạ chiếu ngay tắp lự ạ.”

Lâm Kính Dã ồ lên, hoa tiêu bên cạnh cũng xen mồm vào: “Thật! Như hồi phó quan Teval mới tới, không xem ai vào mắt, cảm thấy mình đường đường là Alpha, chỉ vì bị kẻ xấu hãm hại mà phải lưu lạc làm phó cho một Beta, chậc chậc…”

Sắc mặt Teval đen như đáy nồi: “Im đi, thời trẻ ai chẳng có lúc sai lầm.”

“Ha, ai dè suốt một tuần sau đó, phó quan ăn cơm thì bị khê, uống dịch dinh dưỡng thì hết hạn, đi đâu cũng lạc đường, huấn luyện thì ăn đòn. Lúc hạm trưởng đánh ổng trông đáng sợ lắm luôn!”

Đọc là “đáng sợ” nhưng phải hiểu là “ngầu bá cháy” nhé.

Lâm Kính Dã cũng nhìn chằm chằm Teval một hồi rồi bật cười, vỗ vai hắn ta: “Không sao, không phải tại anh. Tuy Liên Bang đã ban hành luật nhưng vẫn có rất nhiều người theo chủ nghĩa Alpha tối thượng, không thể thay đổi trong một sớm một chiều được.”

Ai ngờ Teval lại run bắn lên: “Hạm trưởng, lần trước ngài cũng an ủi như vậy, sau đó để mặc tôi tự đâm đầu vào bọn tinh tặc như một thằng ngốc.”

Hạm trưởng: “Ờm…”

“Đúng đúng đúng! Sau đó ổng bị hạm trưởng tóm cổ áo cứu về, lê đến đâu sàn sạch boong kin kít đến đó!” Hoa tiêu hào hứng kể xong còn không quên giơ ngón cái tán dương.

Teval rên rỉ: “Thuộc hạ đã sâu sắc nhận ra chỗ thiếu hụt của bản thân rồi ạ, mong hạm trưởng tiếp tục giám sát.”

Quá trình nhảy vọt không gian tuy diễn ra rất nhanh nhưng cũng gây choáng váng một phen, ảnh hưởng dài hay ngắn còn tùy vào tinh thần lực của mỗi người. Mấy trăm năm trước, mọi người đều cho là chỉ có Alpha mới miễn dịch được với cơn choáng, nhưng thí nghiệm sau đó cho thấy có tinh thần lực cao bẩm sinh là một ưu thế, nhưng nó không phải yếu tố quyết định tất cả.

Xét theo lẽ thường thì Alpha và Omega trời sinh đã có điều kiện tốt hơn nhưng rất khó để đột phá lên đẳng cấp cao; ngược lại, Beta vốn được cho là không có tinh thần lực lại có thể tiến bộ không giới hạn nếu cần cù tập luyện.

Mà để tiến bộ được như vậy thì những bài huấn luyện cũng đạt đến trình độ biến thái.

Khi Teval hoàn toàn tỉnh táo lại đã thấy hạm trưởng vừa gõ xong một chuỗi lệnh dài như thể chưa từng trải qua nhảy vọt.

Đứng trước một ngôi sao luôn khiến con người cảm thấy nhỏ bé, nhưng khi nhìn thấy một thiên thể nhân tạo có thể khống chế ngôi sao ấy, cảm giác kiêu hãnh lại toát ra.

… Điều kiện tiên quyết là hoa tiêu trên tinh hạm đừng nói mấy câu đại loại như “Ài, sống ở đây không biết một ngày phải thoa bao nhiêu kem chống nắng cho đủ nhỉ?”.

Đúng lúc ấy, giọng nói của Rennes vang lên trong kênh liên lạc: “Đội cơ giáp các tinh hạm chuẩn bị, sau khi tiến vào lập tức truy lùng phi thuyền tinh tặc đang ẩn nấp. Đội xung phong lục chiến điều khiển tàu vận chuyển, sẵn sàng tiếp quản bảo vệ trạm không gian quanh S71.”

Trên một chiến hạm khác, Lưu Tuấn ồ lên: “Hôm nay tôi nghe hiểu lệnh của Nguyên soái luôn này, chắc sắp mua được chocolate nên ngài ấy có vẻ vui.”

Nhưng Quân đoàn phó gần đó lại trầm tư không nói gì khi một suy nghĩ kỳ lạ chợt lóe lên rồi biến mất trong đầu bà.

“Chị sao vậy?”

Câu hỏi của đồng nghiệp như đánh thức Esuna. Bà lắc đầu đáp: “Không sao, cậu tiếp tục điều động các đơn vị đi.”

Đội cơ giáp túa ra từ cổng phóng đạn như đàn ong vỡ tổ nhưng chỉ những dòng suối nhỏ hòa mình vào biển rộng trước thiên thể khổng lồ, đội xung phong lục chiến nối gót theo sau; các đơn vị tác chiến còn lại cũng nhanh chóng di chuyển gọn gàng; soái hạm Tĩnh Dã đợi lệnh tại chỗ.

Jomy thân là sinh viên trường quân đội chính quy, đang tuổi thanh niên nhiệt huyết thấy thế thì cả người rần rần như điện giật. Bóng dáng màu đen viền vàng của Rennes nổi bật giữa những cơ giáp đỏ thẫm khác như vị vua dẫn đường cho bầy ong, như ngọn cờ độc nhất vô nhị của Liên Bang.

“Oa! Có thể vừa chiến đấu lại vừa quan sát tình hình để điều chỉnh toàn cục, đúng là mạnh kinh khủng!”

Cậu chàng kích động reo lên với đôi mắt tràn ngập kính nể và sùng bái, đồng tử như sắp hóa thành hai trái tim đến nơi.

Hạm trưởng đứng bên liếc sang một chút, bỗng thản nhiên nói: “Quan sát từ góc độ này quả thật đúng là khoa trương.”

Ngay cả người quanh năm mặt liệt như Teval cũng lộ ra thần thái nể phục: “Đúng vậy, Thanh Kiếm Bầu Trời trước giờ chưa từng khiêm tốn.”

Jomy kêu lên: “Mấy đứa hạng bét như tụi này mới phải khiêm tốn nè! Chứ người có thể một chấp mười như Nguyên soái thì cần gì!”

Hoa tiêu ngồi đằng trước bỗng quay lại chế nhạo: “Không không không, người ta ấy,” anh ta chỉ ra ngoài cửa sổ rồi chỉ Jomy: “Chấp một trăm đứa như cậu còn được.”

Cậu thanh niên gắt gỏng: “Anh lo lái tàu đi! Bộ lên đây tấu hài hay gì?!”

“Thanh Kiếm Bầu Trời là ngọn cờ giành lại lãnh thổ bị mất của Liên Bang.” Teval bỗng lên tiếng: “Vì vậy ngài ấy phải phô trương, không thể khiêm tốn được.”

Hạm trưởng ghé mắt nhìn hắn ta một thoáng trước khi quay lại với khung cảnh ngoài cửa sổ.

Đội cơ giáp và chiến đấu cơ như cơn sóng thần giận dữ quét thẳng vào trung tâm quả cầu Dyson của sao S71 mà không hề che giấu, đúng với phong cách trước giờ của Thanh Kiếm Bầu Trời. Bọn họ sở hữu hạm đội tinh nhuệ nhất và vũ khí tối tân nhất Liên Bang, nếu còn sợ bóng sợ gió thì thôi dẹp Liên Bang luôn cho rồi.

Tinh tặc vũ trụ không dám bất cẩn đi vào thành phố mà chỉ lợi dụng sóng năng lượng của ngôi sao để che giấu hành tung, ẩn nấp gần những kết cấu khai thác năng lượng mặt ngoài.

“Benson, chú ý bảo vệ cánh phải soái hạm. Esuna, dùng chủ pháo chặn lại, lùa chúng ra xa khỏi ngôi sao.”

Chỉ chốc lát sau, mấy chục phi thuyền cỡ nhỏ quả nhiên nhảy ra từ mọi ngóc ngách, kiểu dáng thì khó lòng phân biệt, vũ khí lại đủ mẫu mã kiểu dáng, trông như có thể đưa vào bảo tàng vũ trụ triển lãm một phen.

“Các đơn vị đề cao cảnh giác.” Giọng Nguyên soái lại vang lên: “Lũ rệp này thích nhất là chui vào kẽ hở.”

Tinh hạm của bọn tinh tặc thường là phi thuyền bị cướp về hoặc chắp vá lại lung tung, vì vậy hay sử dụng chiến thuật cắn một cái rồi chạy. Dần dà, chúng đã hình thành được chiến lược đối phó riêng với tinh hạm cỡ lớn của Liên Bang: tập trung thành đội quấy rầy phía trước, phái ra một, hai phi thuyền nhỏ vòng sang góc chết của tinh hạm rồi phá hủy thiết bị duy trì sự sống hoặc động cơ phụ. Thủ đoạn thô bỉ là vậy nhưng thỉnh thoảng cũng có tinh hạm Liên Bang trúng chiêu thảm bại.

“Hạm trưởng! Sau soái hạm có biến!”