O Giả A Sao Lại Có Thể Tìm A

Chương 3



Bên trong phi thuyền im lặng như một nấm mồ, ngoài cửa sổ là ngân hà viễn cổ vô biên, Jomy thậm chí có thể đếm được nhịp thở của mình, nghe thấy âm thanh khi đôi găng trắng của Hạm trưởng ma sát với cần điều khiển.

Mái tóc đen được anh tùy tiện buộc lại buông lơi trên đầu vai, lộ ra vành tai trắng trẻo và khuyên tai vàng hình phiến lá mơ hồ ẩn hiện, khác hẳn với dáng vẻ nghiêm cẩn chỉnh tề thường ngày.

Jomy hít sâu một hơi.

“Hồi hộp à?”

“Cũng… cũng bình thường.”

Lâm Kính Dã không quay đầu lại, nói: “Xin lỗi, đưa cậu theo là lựa chọn duy nhất. Cấp bậc của Hạm phó quân chủ lực rất ít khi thấp hơn A để đề phòng bị quân địch nhìn thấu, ngặt nỗi Teval – Alpha cấp cao nhất trên tàu của tôi – chỉ mới đến A-.”

Jomy dè dặt hỏi: “Ngài… Trên đường về không ngại đi đường vòng, lại còn bằng lòng mang theo chúng tôi, có phải… đã chuẩn bị từ trước rồi không?”

Lâm Kính Dã không trả lời.

Màn hình máy theo dõi cho thấy phản quân đã giữ đúng lời hứa. Vòng vây đang chậm rãi tản ra, kỹ thuật chống nhiễu sóng tạm thời được tắt đi để tàu vận chuyển 927 có thể liên lạc với soái hạm Nguyên soái trong vành đai hành tinh.

Nhưng phi thuyền nhỏ một mình xông ra khỏi lá chắn bảo vệ lại không thể làm vậy nếu không muốn bị quân địch nghe lén.

“Chuẩn bị hạ cánh.”

Lâm Kính Dã bỗng nhiên nhắc nhở rồi đứng lên, vỗ vai Jomy bảo cậu sang ghế lái. Bản thân anh thì ngồi vào ghế sau, lại chậm rãi thắt đai an toàn, còn đối xứng hai bên như đang gói quà.

Tuy soái hạm của phản quân thậm chí còn nhỏ hơn tàu 927 nhưng Jomy lại căng thẳng như sắp chui vào vực thẳm. Cũng may những bài huấn luyện trong trường quân đội đã rèn luyện thành ký ức cơ bắp, phi thuyền vững vàng giảm tốc độ, tiếng hít thở đều đều của người phía sau cũng khiến cậu bất giác thả lỏng.

Đây là soái hạm của Langdon, lãnh đạo thế hệ mới của phản quân.

Đột nhiên, Jomy đoán ra được hạm trưởng muốn làm gì.



Cửa phi thuyền chậm rãi mở ra, chàng Alpha trẻ tuổi nhảy xuống, thân hình rắn chắc cứng cỏi, đôi mắt sắc lạnh quét nhìn bốn phía nhưng chỉ nhận được những cái khịt mũi xem thường của phản quân.

Quân đoàn hành tinh đúng là lính chủ lực của Liên bang nhưng giới chính trị trước giờ vẫn luôn không buông tha quân quyền. Quan chỉ huy trên đa số tinh hạm đều là thanh niên tài tuấn mà gia tộc muốn đào tạo, thiên phú thì cao đấy nhưng trong mắt phản quân cũng chỉ là những đóa hoa lớn lên trong nhà kính, chưa biết mùi máu là gì.

Bọn chúng nhìn Jomy, cảm thấy chỉ cần một Alpha cấp C cũng đủ để quật ngã thằng ranh vừa thiếu kinh nghiệm lại thiếu định lực này.

Đội trưởng phản quân trên đường băng đổi tư thế đứng, vẻ nôn nóng toát ra từ đầu đến chân. Hắn ta nhòm vào buồng lái, sau đó giễu cợt báo tin cho Langdon: “Hừ, thiếu gia xinh xẻo kia cởi đai an toàn thôi cũng mất ba phút.”

“Đám Omega chỉ có thế thôi.” Có kẻ nói.

Đúng lúc ấy, Lâm Kính Dã chậm rãi bước ra. Thấy phi thuyền không có bậc thang, Jomy tận chức tận trách nâng tay lên để anh mượn lực nhảy xuống như đang đối xử với một Omega chính hiệu, đồng thời cũng ráng xóa hình ảnh anh điềm nhiên lái tinh hạm bằng tay ra khỏi đầu.

Lâm Kính Dã lúc rơi xuống còn rất tự nhiên mà loạng choạng mấy cái, được Jomy – mặt thì đơ nhưng tay đã run lẩy bẩy – đỡ lại.

Bọn phản quân đồng loạt nhìn sang, tên tiểu đội trưởng gần nhất khụt khịt mấy cái, chép miệng: “Bánh ngọt thơm đấy.”

“Ăn nói cẩn thận!” Jomy cáu tiết quát lại.

“Sắp động dục rồi mà còn lang thang bên ngoài, tao khen thơm đấy thì sao?” Kẻ nọ lơ đễnh đáp, tầm mắt nhác thấy chiếc vòng trên tay Jomy, nhe răng cười: “À quên, Liên bang đeo vòng cho chúng mày nên có Omega thơm nức mũi đứng bên mà cũng không phản ứng.”

Một tên khác vươn tay ngăn lại hành vi bất nhã của đồng bọn, nói: “Bớt lề mề đi, ngài chỉ huy đã đợi rất lâu rồi. Xin hãy giao nộp vũ khí ra, chốc nữa sẽ trả lại cho các người.”

Chuyện này không nằm ngoài dự đoán, nhưng Jomy vừa giao vũ khí vừa lầu bầu theo lời căn dặn của Hạm trưởng: “Quý phương lắm yêu sách thật, nhưng xin đừng quên chủ pháo tàu Tĩnh Dã vẫn đang nhằm vào phi thuyền của các vị.” Ý bảo rằng cho dù trong tay họ không có vũ khí nhưng phản quân cũng đừng hòng xằng bậy.

Jomy vừa nói vừa cố gắng vượt qua cảm giác chột dạ. Tạm thời bỏ qua việc không biết tàu vận chuyển 927 lấy được pháo lượng tử – đồng thời vi phạm quy định – ở đâu ra, nhưng thứ ấy không thể khởi động nếu không được quan chỉ huy tuyến đầu trao quyền.

Tên phản quân không buồn để tâm đến mấy lời miệng hùm gan sứa của cậu, nhìn sang Lâm Kính Dã.

Anh thản nhiên giang hai tay ra: “Tôi không mang theo vũ khí gì.”

Tên lính liếc một cái rồi vẫy tay gọi một nữ quân y Beta đến kiểm tra trang phục của anh.

Khi vuốt đến hai tay anh, cô ta rõ ràng khựng lại một nhịp rồi trở về thì thầm vào tai đội trưởng. Tầm mắt tên đội trưởng rơi vào tay phải Lâm Kính Dã, những kẻ khác đồng loạt khẽ nâng họng súng lên đầy uy hiếp.

“Xin tháo găng tay ra.”

Lâm Kính Dã khẽ nhấp môi, chần chừ hỏi lại: “Bắt buộc sao?”

“Chúng tôi không muốn ra tay với Omega.” Tên đội trưởng nheo mắt lại: “Nhưng tôi phải đảm bảo an toàn tuyệt đối cho ngài chỉ huy, nên tôi sẽ không nương tay đâu. Cậu cũng biết, chúng tôi không đeo vòng chó như bọn Alpha Liên bang.”

Omega thoáng cúi đầu như đang bất an, chậm rãi tháo chiếc găng bên trái, để lộ bàn tay với những ngón thon thả và chiếc vòng ức chế tinh xảo như một món trang sức. Những đầu ngón tay gọn gàng sạch sẽ khẽ vuốt cổ tay phải, đến khi ánh mắt bọn phản quân bắt đầu nóng nảy mới cắn răng tháo xuống.

Dưới lớp găng tay không phải món vũ khí nào mà là một cánh tay giả.

Tên đội trưởng Alpha nhướng mày. Cánh tay này không xấu, ngược lại càng trông như một tác phẩm nghệ thuật. Lớp vỏ kim loại màu bạc bên ngoài được tô điểm bằng những đường vân vàng thanh lịch như một tác phẩm điêu khắc Rococo, từng khớp xương đều toát ra vẻ tinh tế dễ vỡ – giống như bản thân chủ nhân nó.

“Chúng tôi có thể gặp chỉ huy của các vị chưa?” Sắc mặt Omega trở nên lạnh lùng, dường như đang rất phiền lòng.

Ánh mắt tên đội trưởng không đặt trên cánh tay giả nữa: “Xin mời, ngài chỉ huy đang đợi các vị ở phòng khách.”

Khi Lâm Kính Dã đi ngang qua, nữ Beta kia thấp giọng nói: “Xin lỗi, tôi không nghĩ đến.”

Tứ chi không lành lặn khiến người khác thương tiếc, nhưng người thanh niên này không mảy may biến sắc, vẫn duy trì những bước chân nhịp nhàng, vô tình lại mang theo vẻ yếu ớt xinh đẹp.

Ngay cả tên phản quân buông lời đùa cợt ban đầu cũng không nói gì nữa.

Khi họ đến trước phòng khách, tên phản quân dẫn đường bỗng đưa tay lên chặn Jomy lại.

“Các người muốn gì?” Chàng trai cả giận quát lên.

Phản quân đáp: “Ngài chỉ huy muốn gặp riêng đại diện của quý vị, xin hãy hiểu cho.”

Jomy phản bác theo bản năng: “Sao lại thế được?!”

Phản quân không giải thích gì thêm. Lâm Kính Dã lại lễ phép mỉm cười: “Quý phương là chủ, chúng tôi sẽ nghe theo sắp xếp. Tôi tin người uy danh hiển hách như ngài Langdon sẽ không làm ra chuyện không phù hợp với quy tắc đàm phán.”

Thế là cửa phòng mở ra rồi đóng lại, nhốt Jomy lòng như lửa đốt bên ngoài.

Phòng khách được cài đặt hình thức trong suốt, vách tường bốn phía đã biến mất, chỉ có hành tinh khí khổng lồ và vành đai tráng lệ của nó sừng sững trước mặt, khiến cho gã Alpha cao lớn gần đó cũng trở nên nhỏ bé.

“Thật ra thì gặp riêng như thế này đã trái với quy tắc rồi chứ nhỉ?” Gã xoay người lại, để lộ nụ cười khát máu nguy hiểm: “Nhưng ai bảo Nguyên soái yêu quý của các người lọt vào đó làm chi. Để một cá nhân đạt được uy vọng cao như vậy là một điều rất nguy hiểm, nếu như mất hắn, sĩ khí Liên Bang sẽ lập tức không còn, đúng chứ?”

Ánh mắt Langdon nhìn chằm chặp vào người đang thong thả đi đến. Giữa bốn bề là vũ trụ vô ngần, anh không hề thất thố hoảng sợ hay dè dặt e thẹn như những Omega trong tưởng tượng. Thậm chí, trước những lời khiêu khích lỗ mãng của gã, người thanh niên tuấn tú vẫn không tỏ ra khiếp đảm.

Ngàn sao rơi vào đáy mắt anh, sắc đen như sông ngân lấp lánh, sắc xanh như bình minh quang đãng.

Lâm Kính Dã chậm rãi bước đến. Thủ lĩnh phản quân tuyệt đối là một kẻ nguy hiểm, bừa bãi phóng ra sức ép tinh thần đến từ một Alpha cấp cao. Dưới sự ảnh hưởng của pheromone Omega trong người, hơi thở ấy khiến trái tim anh đập rộn lên – như khi cảm nhận được nguy hiểm.

“Vậy ngài chỉ huy muốn đàm phán thế nào?” Anh hỏi.

Langdon không trả lời. Gã nghe được tia run rẩy được che giấu rất kỹ trong giọng nói trong trẻo kia, cũng ngửi được vị ngọt thoang thoảng trong không khí. Tay gã ngả chai vang đỏ ra hai chiếc ly, mang đến gần với sức ép hung hãn của Alpha. Khi Lâm Kính Dã rốt cuộc cũng lùi lại nửa bước, khóe môi gã Alpha nhếch lên như vừa phát hiên được con mồi ngon miệng.

“Đi đường cực khổ, dùng một ly chứ?”

Lâm Kính Dã không nhận, Langdon cũng không ép, chỉ đặt ly rượu lên bàn. Trong một chốc, trong phòng chỉ còn âm thanh gã Alpha nhấp từng ngụm rượu.

“Điều kiện ngài muốn là gì?”

Gã ghé mắt nhìn sang: “Ồ, chịu không nổi rồi hả? Hay là cưng thích Nguyên soái?”

Lâm Kính Dã mím môi, sắc mặt hơi trầm xuống.

Langdon giễu cợt: “Làm bộ làm tịch gì nữa? Mười Omega Liên bang thì hết chín đã mê Rennes như điếu đổ, lúc nào cũng ảo tưởng được hắn đánh dấu. Nhưng cưng thì có triển vọng hơn đấy, đã đến cứu hắn lại còn thơm thế này, nếu là tôi nhất định sẽ đồng ý.”

“Ngài chỉ huy.” Ngọn lửa phẫn nộ chực chờ trào lên rồi lại bị khuất nhục đè xuống, Lâm Kính Dã ngắt lời gã ta: “Ngài có còn muốn đàm phán hay không?”

“Đã nói rồi.” Langdon phấn khởi sấn về trước, nhìn người thanh niên lại âm thầm lùi về sau, nhăn nhở nói: “Tôi muốn toàn bộ hành tinh khoáng sản ở tinh khu thứ chín.”

“Ngài cũng biết đó là chuyện bất khả thi.” Lâm Kính Dã đáp: “Đừng thừa nước đục thả câu, đề ra yêu cầu thật sự đi.”

Trong vô thức, bọn họ đã lui đến mép tường. Langdon cúi đầu, trước tiên nhìn gương mặt đối phương rồi nhìn xuống tay phải, đột nhiên hỏi.

“Chuyện gì đây?”

Lâm Kính Dã im lặng, ba giây sau mới trả lời ngắn gọn: “Tinh tặc.”

“Còn con mắt xanh này?”

“Chuyện này có liên quan đến đàm phán sao, ngài chỉ huy?”

Langdon chỉ chăm chú nhìn anh, cười mà không nói, dường như nếu không nghe được câu trả lời sẽ không tiếp tục đối thoại.

Lâm Kính Dã không thể không đáp: “Như trên.”

“Sao không làm chi giả mô phỏng sinh học? Thứ ấy trông như thật, lại đỡ phải đeo găng tay.”

Người thanh niên nhìn thẳng vào mắt gã: “Vì giả là giả. Khi còn bé, tôi từng muốn trở thành một nghệ sĩ dương cầm, nhưng người mang chi giả vĩnh viễn không có duyên với những buổi trình diễn đỉnh cao. Khoa học kỹ thuật có thể làm được quá nhiều điều, mọi người sẽ luôn nghi ngờ rằng tiếng đàn liền lạc ấy có phải do AI trong chi giả hỗ trợ hay không.”

“Tiếc nhỉ.” Cái chép miệng của Langdon không có một chút thành ý nào.

“Vậy nên ngài chỉ huy căn bản không có kế hoạch đàm phán.” Lâm Kính Dã cũng thở dài: “Trò chuyện nhiều như vậy chỉ để kéo dài thời gian. Ngài đã dò ra được tôi mang theo bao nhiêu quân chi viện chưa?”

Lần này đến lượt Langdon nhướng mày, ánh mắt nghiêm túc hẳn lên: “Ồ, cậu lại đoán ra rồi sao?”

“Liên bang tuyệt đối sẽ không dùng quặng khoáng sản để trao đổi. Nguyên soái Rennes tất nhiên là yếu nhân, nhưng một khi mất đi quặng mỏ, hạm đội cũng không có nhiên liệu để xuất phát nếu ngài ấy trở lại, kết cục cũng không khác gì. Ngài đưa ra điều kiện bất khả thi này, lại mai phục ở nơi có thể quấy nhiễu thông tin, tinh hạm Liên bang thông thường không thể vào được như tinh vân này… Ngài từ đầu đã không cho rằng Liên bang sẽ đưa người đến đàm phán, chỉ muốn khoa trương tiêu diệt Nguyên soái trẻ tuổi nhất Liên bang mà thôi.”

Nụ cười trên môi Langdon có thêm mấy phần chân thành: “Thú vị.”

Lâm Kính Dã hỏi ngược lại: “Cuộc cạnh tranh cho chức Tổng soái quân phản loạn còn chưa đến hồi kết, tôi đoán ngài đang muốn dùng hành động tiêu diệt Thanh Kiếm Bầu Trời của Liên bang để tạo tiếng vang?”

Đôi mắt nguy hiểm kia nheo lại, cái miệng lại thốt ra một câu trả lời không ăn nhập gì: “Yên tâm, tôi sẽ không cho phép lũ Alpha khác xằng bậy với cậu.”

Gã khoái trá nhìn thân thể người kia cứng lại, phác họa ra vòng eo xinh đẹp mà không quá mảnh dẻ, rất thích hợp để ôm vào tay. Mà gã cũng làm vậy.

“Với phản quân Hydra mà nói, một Omega tự dâng mình đến cửa như cậu là chiến lợi phẩm không thể bỏ qua.” Langdon thỏa thích vùi đầu vào sau gáy đối phương: “Ở Liên bang không ai dạy cậu rằng sắp đến kỳ phát tình thì đừng xuất hiện trước mặt Alpha ư? Có bị đánh dấu cũng không phải tại tôi đâu nhé.”

Bỗng nhiên, một cảm giác khác thường nảy lên.

Một khắc sau đó, chuông báo động trong lòng gã réo lên inh ỏi. Quan chỉ huy tinh nhuệ của phản quân quả thật sở hữu khả năng chiến đấu ưu việt, nhưng tiếc rằng khoảng cách giữa họ đã quá gần.

“Ngài bày trò câu giờ, sao lại không biết tôi cũng đang chờ đợi cơ hội?”

Một giọt máu đào bắn lên đôi môi nhạt màu của người thanh niên. Gương mặt không chút gợn sóng của anh được màu đỏ vẽ lên sát khí hừng hực rồi lại diễm lệ tuyệt trần.

Chính Langdon đã kéo anh đến, Lâm Kính Dã cũng thuận theo lực kéo mà áp vào vai gã, một tay đặt sau tấm lưng rộng rãi, không khác gì Omega xinh đẹp yếu đuối bị cưỡng bách trong trí tưởng tượng của Langdon.

Nhưng bàn tay phải tinh xảo kia lại đặt trước ngực gã, năm đầu ngón tay chậm rãi lún sâu vào da thịt.

“Ông nói rất đúng, để một cá nhân đạt được uy vọng quá cao là điều rất nguy hiểm.”