Lâm Kính Dã còn chưa nghĩ ra thì một người lính mặc giáp xương ngoài có huy hiệu Thanh Kiếm Bầu Trời màu vàng – tượng trưng cho thân phận cận vệ của Rennes – đã đi đến.
“Nguyên soái mời anh đến phòng Hạm trưởng gặp mặt.”
Lâm Kính Dã nói thế này: “Tôi biết rồi.”
Lâm Kính Dã nghĩ thế này: Hình như phòng Hạm trưởng đó là của tôi mới phải?
Anh mang theo tâm tình khó hiểu bước vào căn phòng quen thuộc vốn dành riêng cho hạm trưởng nghỉ ngơi, nhìn thấy vị Nguyên soái trong truyền thuyết đứng nghiêng mình bên cửa sổ mạn tàu.
Ánh sao hôn lên làn mi, phủ một tầng ánh sáng nhu hòa lên gương mặt nhưng vẫn không che lấp được khí chất quyết đoán sát phạt trên người hắn.
Đây là Rennes Sở, Nguyên soái trẻ tuổi nhất Liên bang.
Vị Nguyên soái duy nhất còn lại là một lão tướng có công lao đặc biệt, tuổi tác cũng ngoài hai trăm – một con số vô cùng ấn tượng ngay cả trong thời kỳ vũ trụ, khi con người đã tiến hóa này – hiện đã giải ngũ.
Quân hàm thực quyền thường chỉ đến Thượng tướng là hết nhưng Rennes lại nổi bần bật như ngọn cờ đầu của Liên bang, cấp bậc ngang hàng với Quân đoàn trưởng của tám đại hành tinh khác dường như không xứng với chiến công của hắn. Ngoài ra, các thế lực khắp nơi lại ôm thái độ phức tạp với hắn, tạm thời không muốn đội quân lạ lùng mang tên Thanh Kiếm Bầu Trời này trở thành Quân đoàn thứ chín.
Bởi vì thân thế của hắn.
Rennes vốn nên theo họ Quintus, một thế gia quân đội từng sản sinh ra mấy vị Thượng tướng, có vị trí thường trực trong Quốc hội.
Nhưng vào buổi họp báo một ngày sau khi được phong hàm Nguyên soái, hắn thẳng thừng tuyên bố ngừng sử dụng cái họ này, đổi lại thành họ mẹ. Bởi vì Rennes Sở là đứa con riêng đến tận năm 17 tuổi mới được nhà Quintus nhận về.
Khi phóng viên hỏi lý do, hắn chỉ đáp: “Dài quá, khó ký tên.”
Lâm Kính Dã ngẫm nghĩ, cảm thấy cá tính của vị Nguyên soái này đã được thể hiện ra từ lúc đó rồi chứ. Ngặt nỗi khi ấy không ai rảnh đâu mà để ý, bởi vì đổi họ chẳng khác nào cắt đứt quan hệ với gia tộc, gần như bày tỏ rằng hắn không qua lại với nhà Quintus. Việc này khiến những thế lực khác mừng rơn, nếu có thể lôi kéo Nguyên soái về phe mình thì chắc chắn sẽ nắm phần lớn quân quyền Liên bang trong tương lai.
Mà phương pháp “lôi kéo” hữu hiệu nhất chính là kết hôn.
Vậy mới nói thật ra Langdon không sai tẹo nào, đừng hỏi tại sao mà hết chín phần mười Omega trong độ tuổi thích hợp ở Thủ Đô tinh đều muốn kết thân với Rennes.
Nhân tiện nói đến một giai thoại nổi tiếng khác nữa của Rennes: hắn được gọi là sát thủ Omega. Không một Omega nào không rung rinh khi nhìn thấy hắn, nhưng những ai dám can đảm trộm lấy một sợi tóc của hắn đi kiểm tra độ xứng đôi đều nhận được một con số không tròn trĩnh.
Lâm Kính Dã thật sự cho rằng nếu độ xứng đôi có số âm thì nó cũng đã xuống luôn rồi.
Tính ra thì cũng thảm thật. Một người sở hữu dung mạo hơn xa tất cả các thần tượng đang nổi như Rennes, đừng nói chỉ có mỗi Omega, đến Alpha thậm chí còn xếp hàng trên mạng đòi sinh con cho hắn với lý do hết sức hợp lý: Nguyên soái có ghép đôi với Omega cấp cao đi nữa cũng là 0%, chi bằng tìm Alpha, tuy không xứng đôi nhưng vẫn là chân ái. Thời đại nào rồi, không thể kỳ thị đồng tính được!
Hàng tá những tin đồn sốt dẻo về vị Nguyên soái này xẹt qua xẹt lại trong đầu Lâm Kính Dã, mỗi tội đương sự hoàn toàn không hay biết gì, vẫn nhàn nhã nhấm nháp chocolate bên cửa sổ. Một bên vai đắp quân phục hờ hững, bên còn lại băng trắng xóa được khuyến mãi thêm cái nơ bướm to oành, nhìn là biết tác phẩm trong cơn giận dữ của Luna.
Lúc bước vào cửa, Lâm Kính Dã cũng đồng ý rằng vị này thật sự rất đẹp, cái nơ bướm tồ ơi là tồ kia chỉ càng làm hắn trông hiền hòa hơn thôi.
Nhưng khi nhìn thấy một dấu tay loang lổ máu xuất hiện trên bệ cửa sổ từng-không-nhiễm-một-hạt-bụi, sắc mặt Lâm Kính Dã lập tức trùng với màu tóc.
Rennes vẫn mỉm cười điềm nhiên như không, vung tay ném thứ gì đó sang.
Lâm Kính Dã bắt lấy, thấy đó là… một viên chocolate? Lại còn dính máu?
Anh nghiêm túc cân nhắc xem vừa cầm kẹo vừa giơ tay chào trông có kỳ quặc lắm không.
“Món này ăn đứt mấy thứ dịch dinh dưỡng với lương khô tiêu chuẩn trên hạm đội tiền tuyến.” Rennes nhiệt tình giới thiệu: “Nguyên soái Liên bang phải lạm quyền giấu đi, chỉ chia sẻ bảo vật quý giá lâu năm này với người đầu tiên xông vào cứu trợ thôi đấy nhé.”
Nói xong hắn còn nháy mắt ra chiều đắc ý lắm.
Lâm Kính Dã: “… Nguyên soái, bảo vật quý giá cất giữ lâu năm sẽ hết hạn.”
Rennes trợn tròn mắt như vừa nghe thấy một tin kinh thiên động địa, nếu có một đôi tai trên đầu hẳn đã dựng đứng lên rồi.
Hắn ngậm viên kẹo trong miệng, trở tay đi xem giấy gói, ồ lên: “Ừ ha, hết từ năm ngoái rồi, nhưng mà vẫn ngon á!”
Lâm Kính Dã: “…”
Không biết phải nói gì.
Ngài đẹp ngài có lý.
Anh ngắm nghía viên kẹo trong tay, phát hiện cũng sắp hết hạn đến nơi rồi nhưng cuối cùng vẫn thả nó vào túi quần, giơ tay lên chào: “Nguyên soái, nếu không còn vấn đề gì khác, tôi xin phép đi thay trang phục.”
Rennes thản nhiên gật đầu, tựa như hắn vượt qua khói lửa tiền tuyến, không vào khoang chữa bệnh, không đi tắm rửa nghỉ ngơi đã gọi Lâm Kính Dã đến đây chỉ để cho anh viên kẹo vậy.
Nhưng chừng nào hắn chưa nói rõ, Lâm Kính Dã quyết định sẽ xem hắn như một món đồ trang trí đẹp mắt mới trong phòng. Anh dứt khoát đi vào phòng treo đồ, thay một bộ quân phục chỉnh tề rồi bước ra.
Khi ấy Rennes đã ăn kẹo xong, đang cúi đầu nhìn màn hình trên tay, để anh đứng một hồi sau mới thong thả cất tiếng.
“Tàu vận chuyển cỡ lớn 927, trực thuộc tinh khu thứ chín, lịch sử hoàn thành nhiệm vụ: xuất sắc, năm ngoái đạt tỉ lệ hao tổn vật tư thấp nhất toàn bộ tinh khu, vì vậy thường xuyên nhận một số nhiệm vụ nguy hiểm hoặc khẩn cấp đến các chiến khu biên giới, bao gồm nhiệm vụ loại bỏ và thu gom trang thiết bị hỏng hóc cho Quân đoàn chủ lực.”
Lâm Kính Dã bình tĩnh nghe hắn tường thuật.
“Đó là nơi xuất xứ của khẩu pháo lượng tử ấy sao? Nhưng tình trạng của nó trông tốt phết. Cậu tự sửa?”
Anh đáp: “Chiến hạm tiền tuyến có pháo, cũng không thể tránh khỏi sự cố máy móc.”
Đôi mày Nguyên soái nhướng lên, vết máu chưa kịp khô trên mái tóc và hàng mi càng càng tôn lên vẻ sát phạt.
“Vậy cậu đã lén tráo khẩu pháo này từ tay một tên số nhọ nào đó?”
Beta tóc đen dùng sự im lặng để trả lời.
Tuy tư thế Rennes tựa vào cửa sổ vẫn lười biếng như trước nhưng lại mang khí thế như một thanh kiếm vừa được vớt lên từ bể máu. Thân mình hắn nghiêng nghiêng, đôi mắt xanh lam sáng quắc như chủ pháo tinh hạm khóa chặt mục tiêu, sắc sảo lẫm liệt như có thể xé nát trời sao.
“Quả thật không bình thường.”
Đôi mắt ấy như mũi kiếm nhọn hoắt chĩa vào yết hầu Lâm Kính Dã. Anh vẫn bình thản ngẩng đầu, không tự chủ được mà tập trung vào vết máu cuối đuôi mắt hẹp dài ấy.
“Lâm Kính Dã, Trung tá văn phòng, nhập ngũ tám năm, hiện 29 tuổi. Cậu từng ba lần đệ đơn xin được gia nhập lực lượng chiến đấu nhưng đều bị bác bỏ, lần lượt từ Quân đoàn thứ nhất, thứ ba và quân thủ vệ Rạng Đông ở bức tường vành đai nơi biên giới. Lý do bởi vì…”
Hắn bật ra một tiếng cười mỉa mai: “Theo thứ tự là ‘thiếu sự sắc bén của một chiến sĩ’, ‘thân thể khiếm khuyết’ và ‘không cần sinh viên tốt nghiệp ngoài trường quân đội’. Huỵch toẹt vậy luôn hả?”
Lâm Kính Dã vẫn bảo trì im lặng.
“Lý do của Quân đoàn thứ ba nghe thì vô tình nhưng cũng xem như hợp lý. Dưới tình huống cạnh tranh khốc liệt, cho dù thành tích có ngang nhau nhưng cũng không cần phải phân vân giữa một người tứ chi kiện toàn và một người mất tay.” Khóe môi Rennes nhếch lên: “Hai bên còn lại… Cậu tốt nghiệp từ Đại học Tổng hợp Turandot ở Thủ Đô tinh, ồ…”
Nguyên soái bĩu môi cười: “Chuyên ngành ‘Quản lý hậu cần giữa các hành tinh’ cũng hợp đó chứ, hèn gì giao hàng vừa nhanh vừa đủ, rảnh rỗi thó mất khẩu pháo cũng không bị ai phát hiện?”
Một giây sau, nụ cười trên môi hắn tắt ngúm, đặt màn hình qua một bên: “Cậu có hôn ước với Alpha nhỏ nhất gia tộc Wimmer?”
Lâm Kính Dã chỉnh lại ngay tắp lự: “Từng.”
“Quân đoàn trưởng đương nhiệm của Quân đoàn thứ nhất chính là người nhà Wimmer, vì vậy trong quân đồn rằng cậu cậy vào quan hệ với vị hôn phu cũng đang phục vụ tại đây.” Những ngón tay của Nguyên soái nhẹ nhàng nhịp trên mặt bàn: “Còn Quân thủ vệ Rạng Đông lại từng được cha cậu tài trợ kinh phí và quân bị để tạo quan hệ, đúng không? Khi hôn ước không còn, hai bên nói tan là tan.”
Cha của Lâm Kính Dã là một thương nhân cự phách đi lên từ ngành khai thác mỏ, sau đó dần không thỏa mãn với tài sản trong tay, bắt đầu muốn giành được một vị trí trong chính trường Thủ Đô tinh. Chìa khóa mở ra cánh cửa ấy chính là tiền bạc trong túi ông ta.
Rennes bỗng cười lên một tiếng khó hiểu: “Rối như tơ vò thế này. Xem ra xuất thân của hai ta đều xui xẻo như nhau nhỉ?”
Lâm Kính Dã uyển chuyển tránh đi đề tài này: “Khi ấy còn trẻ, không hiểu chuyện, cũng đã nhiều năm trôi qua rồi.”
“Mới 29 mà sao nói chuyện như ông già 290 vậy?” Rennes sấn đến, mùi máu tanh vương vấn khiến Lâm Kính Dã còn cảnh giác hơn cả khi đối mặt với Langdon.
“Học lái tinh hạm ở đâu?”
Giọng nói lạnh lùng lại ác liệt vang lên, Lâm Kính Dã đáp: “Không ai chú ý đến đường đi của đội tiếp viện tuyến hai nên đôi khi thời gian khẩn cấp phải đi đường tắt, tình huống gì cũng đã gặp qua.”
Nguyên soái chăm chú nhìn anh: “Mấy đứa nhóc ở trường quân đội đã lên tàu của cậu từ trước khi tôi bị cản đường. Làm sao cậu biết trước được?”
“Lúc đi tắt ngang qua vành đai thiên thạch thì may mắn chặn được thông tin của phản quân. Nếu đổi thành chiến hạm chính quy chắc chắn cũng sẽ làm được, chỉ là đường sá hẻo lánh lại khó đi nên không có tinh hạm nào đến mà thôi.”
“Kỹ thuật và thiết bị chặn thông tin ở đâu ra?”
Lâm Kính Dã nghiêng đầu, nói như tự giễu: “… Nhờ chuyên ngành tôi học? Có khá nhiều trang bị vẫn sử dụng được nếu sửa lại, kỹ sư trên tàu cũng mát tay.”
“Vì sao không báo lên?”
Lâm Kính Dã nhìn lại, tuy biểu cảm không thay đổi nhưng Rennes có thể đọc được câu “Ngài biết rồi còn hỏi làm gì?” đầy ấm ức nơi đáy mắt anh.
“Cũng phải.” Hắn bật cười: “Một Beta văn phòng tuyến hai dám làm trái quy định, chỉ bằng một con tàu chắp vá mà bắt được tín hiệu từ phản quân trong khi Cục Tình báo không làm được. Nói ra ai tin?”
Hắn dựa vào gần Lâm Kính Dã, ngọn tóc tỏa ra mùi thơm mát nhàn nhạt.
Cơ thể Lâm Kính Dã cứng lại khi khoảng cách với mũi nhọn đang kề sát ấy càng lúc càng gần. Anh biết nếu anh là Thiếu tướng quân tinh nhuệ thì tất cả những hành động như chi viện thần tốc, một mình bước vào hang ổ địch, giao thủ tay đôi với chỉ huy của đối phương, lại còn trù tính từng bước một với độ chính xác tuyệt đối sẽ được giải thích hợp lý, nhưng sự thật là anh chỉ là một trong hàng vạn người lính văn chức hậu cần trong Liên bang mà thôi.
Nhưng… đây cũng là một lần đánh cược.
Rennes bỗng vung tay lên, dỡ chiếc kính đang ngự trị trên sống mũi anh xuống, thoăn thoắt bẻ gãy gọng.
Lâm Kính Dã chậm rãi ngẩng đầu: “?”
“Xấu!” Nguyên soái gắt lên như vừa phát hiện thấy lính đào ngũ: “Trên đời này sao lại có thứ mắt kính xấu ma chê quỷ hờn như vậy hả? Cậu định làm mù mắt Nguyên soái Liên bang đúng không?”
“… Ơ.”
Nhìn ngài sát khí đằng đằng như vậy, tôi cứ tưởng sắp bị lôi ra tòa án quân sự đến nơi rồi, sao tự dưng cua gấp thế này?
“Mang kính con bướm lên. Đây là lệnh.” Rennes phán như đinh đóng cột.
Lâm Kính Dã phải mất thêm một thời gian mới miễn cưỡng giữ bình tĩnh mà trả lời: “Rõ, thưa Nguyên soái.”
“Tóc tai buộc chặt thế này không đau đầu à? Mang kính áp tròng lâu hại mắt, tháo xuống ngay, rõ ràng mắt uyên ương* đẹp thế này mà giấu giấu cái gì?” Lại một tràng ‘quân lệnh’ kỳ quặc được tuôn ra.
Đương lúc hắn thao thao bất tuyệt, từ trong tủ treo đồ của Lâm Kính Dã vọng ra tiếng sột soạt. Một chú mèo mun với đôi mắt hai màu nhảy xuống cái thịch rồi thong thả vươn vai, kênh kiệu lướt qua Nguyên soái, không thèm đoái hoài gì đến hắn.
Rennes không khỏi vuốt mũi: “Con ruột cậu hả?”
Lâm Kính Dã: “…”
Sao Nguyên soái này không giống như trong tin tức gì hết vậy? Trả hàng được không?
Anh nới đuôi tóc ra, tháo kính áp tròng bên phải, dứt khoát cởi cả găng tay phòng khi vị kia lại muốn nhìn thêm.
Nhưng Rennes vẫn kén cá chọn canh: “Con bướm đính trên dây đâu? Sao đổi thành phiến lá rồi?”
Lâm Kính Dã rút một thiết bị an toàn cỡ nhỏ từ trong túi ra, nói: “Con bướm kia là lựu đạn bỏ túi, lỡ như bị Langdon phát hiện thì cũng không uổng công đặt chân lên tinh hạm phản quân.”
Rennes sững ra một giây rồi cười phá lên, mãi cho đến khi có tiếng máy liên lạc mới chịu ngừng lại để nghe.
“Báo cáo Nguyên soái, Thanh Kiếm Bầu Trời đã chỉnh đốn hoàn tất. Soái hạm Bình Minh của ngài đã hư hao ngoài khả năng sửa chữa, đội thanh lý sẽ nhanh chóng có mặt để xử lý và thu hồi. Xin hỏi ngài muốn lựa chọn chiến hạm nào làm soái hạm tạm thời?”
Rennes thuận miệng đáp: “Chiếc ta đang đứng.”
Lâm Kính Dã nghiêng đầu, nhướng mày nói: “927 chỉ là một chiếc tàu vận chuyển…”
“Nhưng bây giờ nó là soái hạm Tĩnh Dã của tôi.” Đối phương tỉnh bơ đáp.
Người bên đầu dây kia không đưa ra bất cứ dị nghị nào. Cho dù mệnh lệnh của Rennes có vô lý đến đâu, Thanh Kiếm Bầu Trời vẫn sẽ chấp hành.
Phòng hạm trưởng này chắc sắp đổi chủ rồi. Lâm Kính Dã thở dài trong lòng, nói: “Nguyên soái, Tĩnh Dã chỉ là cái tên chúng tôi bịa ra để lừa phản quân mà thôi. Được ngài chỉ định làm soái hạm là vinh dự của bất kỳ chiến hạm nào, nhưng 927 thật sự chỉ là một con tàu tuyến hai không có vũ trang, e rằng không thích hợp.”
Đã thế lại còn chắp vá lung tung nữa.
“Khỏi lo, nó sẽ hết bịa ngay thôi. Tôi thích cái tên này mà.” Rennes lại hạ lệnh qua kênh liên lạc: “Điều nhân viên bộ Kỹ thuật đến phun hai chữ ‘Tĩnh Dã’ lên thân tàu cho ta.”
Lâm Kính Dã một lần nữa rơi vào trầm tư.
Rennes quan sát người thanh niên trước mặt, thấy sự kháng cự đang tràn ra từ từng sợi tóc nhưng vẫn cố giữ biểu cảm chuyên nghiệp của một Beta, không khỏi cảm thấy thú vị.
“Thôi được rồi.” Hắn cười: “Tôi làm sao lại cướp trắng tinh hạm của cậu được, sau này sẽ cho cậu một chiếc tốt hơn.”
Lâm Kính Dã nhìn lên, đáy mắt lấp lóe ánh sao.
Rennes đi đến, nhẹ nhàng khảy những lọn tóc lòa xòa bên mắt phải anh, thấp giọng nói: “Cậu từng bước tính toán, vạch ra kế hoạch chu toàn đến vậy để cứu tôi, còn không phải để đánh cược một cơ hội này sao?”
Nơi đáy lòng là một vốc tro tàn, nhưng dưới tàn tro lại là mồi lửa ngoan cường không tắt sau bao năm tháng. Đến bây giờ hắn mới biết, thì ra đốm lửa leo lắt ấy lại có thể bùng lên mãnh liệt đến vậy sau khi được giải thoát khỏi lớp tro.
Giọng nói Lâm Kính Dã lần đầu tiên mang theo một tia run sợ: “Thì ra ngài đã biết.”
“Biết chứ, cậu ra chiến trường được bao lần mà đòi qua mặt Thanh Kiếm Bầu Trời hửm?” Rennes nhướng mày: “Nên là đừng có làm cái mặt chù ụ đó nữa, cười lên xem nào. Ban nãy lúc truyền tin cười đẹp lắm mà. Beta các cậu bộ phải học môn quản lý cảm xúc hay sao mà nhìn mặt ai cũng có mấy chữ ‘Đời này trường tồn cùng công việc’ vậy hả?”
Đã vậy hắn còn vươn tay chọc má Lâm Kính Dã như thể trên đó có chữ thật.
Hạm trưởng hờ hững nhìn lại.
Xin lỗi, vốn muốn cười nhưng bị chọc cho tụt hứng rồi.