Nhưng từ những lời này, Lâm Kính Dã biết Z là người được Rennes công nhận.
Hai người này tuy hay đâm bị thóc chọc bị gạo, nhả lời cay nghiệt về nhau nhưng thật ra không có ác ý, ai cũng biết có làm rần rần đến đâu thì đối phương cũng sẽ không giận (thật).
Lâm Kính Dã gật đầu: “Vâng, em hiểu rồi.”
Nhưng Rennes dường như cảm thấy nói miệng thôi chưa đủ, bèn bật video 3D lên, một gương mặt nhăn nhíu cau có xuất hiện: “Em hiểu cái gì? Em còn thiếu tôi một lần quân pháp đấy, liệu mà tém lại, đừng để về nhà nhân lên thành mười.”
Lâm Kính Dã cảm thấy thái dương mình đang nhảy rần rật.
“Nguyên soái, ngài có còn nhớ em không phải Alpha không?”
Beta chỉ là người thường, Beta không chịu nổi mười lần liên tục…
Rennes thản nhiên đáp: “Không sao, tôi có thể là được.”
Lâm Kính Dã im lặng.
Lâm Kính Dã chậm rãi đỏ tai.
Lâm Kính Dã đơ mặt nói: “Nguyên soái, em cho rằng tội của em không đáng chết.”
Rennes còn đang bận tỉ mỉ thưởng thức phản ứng của người thanh niên đối diện. Quả thật phải khen một tiếng giỏi khống chế cảm xúc, không để lộ ra chút biến hóa gì, chỉ có màu đỏ ửng đang cấp tốc nhuộm lên vành tai lẩn khuất giữa những lọn tóc, đồng thời làm lơ sự khống chế của chủ nhân mà dần lan tràn lên hai má.
Hai bên lẳng lặng nhìn nhau hết nửa ngày trời, đến khi gương mặt Lâm Kính Dã sắp trở thành quả cà chua, Rennes mới chịu chậc một tiếng rồi giở giọng phàn nàn: “Em xem lại mình đi, tự dưng đẹp vậy làm gì, báo hại tôi trễ nãi chính sự.”
Cố tình kiếm chuyện!
Lâm Kính Dã vẫn còn nhớ cô quân y bạo lực Luna từng gào lên rằng “Omega tụi tui thích kiếm chuyện vậy đó, ý kiến gì?”, sau đó tụt quần một thằng cu xui xẻo giữa bàn dân thiên hạ, lụi cây kim to tổ bố trong tay xuống.
“Đây là bài học cho mấy đứa dám không nghe lời bác sĩ.” Cô nàng trưng ra một nụ cười với khí thế của thiên quân vạn mã san bằng quan ải.
Nhìn lại Rennes đối diện, anh chỉ có thể cảm thấy may mắn vì bọn họ đang cách nhau quá xa để hắn có thể “thọc” anh.
“Ngài muốn hỏi em về Tiếng Vọng?”
Câu nghi vấn nhưng giọng trần thuật. Rennes cũng thẳng thắn gật đầu: “Bên em xác nhận rồi chứ?”
Lâm Kính Dã cẩn thận đáp: “Chín mươi phần trăm, nhưng cũng không loại trừ khả năng có kẻ noi gương Benson, đổ hết tội lỗi qua cho kẻ thù của con người.”
“Em cứ bảo thủ thế làm gì?” Rennes khoanh tay, nhướng mày nói: “Một trung đội tinh hạm phản quân lẫn phản tặc trong hàng ngũ Quân đoàn thứ nhất, công lao diệt trừ bọn này đủ để thăng lên ít nhất là hàm Đại tá. Nếu cố tình muốn giấu thì thôi, chứ chẳng lẽ lại có người thứ hai bị một thằng ngu nào đó ỷ thế hiếp người?”
Khóe môi Lâm Kính Dã nhếch lên, vừa lắc đầu vừa thở dài: “Người cũng đã chết rồi mà Nguyên soái vẫn không buông tha sao?”
Sương giá xâm chiếm gương mặt người bên kia: “Đời này tôi chướng tai nhất mấy chữ ‘chết cũng chết rồi’. Chẳng lẽ thứ súc sinh rác rưởi vừa tắt thở là có thể đạp đất thành thánh hay gì?”
Lâm Kính Dã không cần hỏi cũng biết vì sao Rennes lại nói như vậy.
Cha ruột của Rennes xuất thân từ gia tộc Quintus. Họ sở hữu bề dày truyền thống quân đội không thua kém gì gia tộc Wimmer, cũng hứng chịu thảm cảnh con cháu với tài năng vượt trội lần lượt qua đời vì nhiều nguyên nhân, thế hệ sau không có ai kế thừa vinh dự, cho đến khi Rennes xuất hiện.
Lâm Kính Dã đứng dậy, rời khỏi góc vắng trong sân bay nơi anh đang trò chuyện cùng Rennes. Hiện giờ anh đã là Hạm trưởng tàu Nhiễm Tinh, không phải một người lính vô danh nữa, vì vậy cấp dưới và đội hậu cần mặt đất đi ngang qua đều buột miệng hỏi sao ngài lại ở đây.
Các đơn vị trên tàu đã rời đi gần hết, cửa phòng vừa đóng lại, bốn bề rơi vào một sự tĩnh lặng gần như tuyệt đối.
Bên kia, Rennes nhìn anh rồi nở một nụ cười xán lạn tựa sao trời, đẹp đẽ mà ấm áp như tia nắng đầu tiên xuyên qua tầng mây vần vũ sau một cơn mưa nặng hạt.
“Chuyện Tiếng Vọng cấp bách đấy nhưng vẫn đủ thời gian để kể một câu chuyện có thể phá hủy thanh danh của Thanh Kiếm Bầu Trời, em có muốn nghe không?”
Ý cười trêu ghẹo hiếm thấy xuất hiện trên môi Lâm Kính Dã: “Nó đã nát bét vào lúc ngài tự vùi mình vào mớ gối mềm rồi ạ.”
Rennes phá ra cười khanh khách: “Cũng phải!”
Hắn duy trì nụ cười ôn hòa trên mặt, nhưng đôi mắt như đã trở về miền ký ức xa xăm.
Hắn chỉ… vô cùng, vô cůng muốn nói cho Lâm Kính Dã mà thôi. Những điều suốt bao năm qua chỉ có thể nếm lại trên đầu lưỡi vào lúc nửa đêm, cuối cùng cũng đã có người sẵn lòng lắng nghe rồi.
“Tôi đã theo mẹ lang thang khắp nơi từ lúc còn bé xíu. Tuy bản chất là không nhà để về, nhưng người mẹ vô tư kia của tôi lại nói rằng hai mẹ con đang cùng nhau dạo chơi dải Ngân Hà.”
Một tiếng cười khẽ nhẹ nhàng như làn gió bật khỏi môi hắn.
“Bà ấy là một Omega cấp C. Gene bên ngoại mạnh quá, mười người sinh ra thì hết chín là Omega nên bà nói sau này chắc tôi cũng sẽ như vậy. Năm tôi lên bảy, hai mẹ con lưu lạc đến biên giới cảng tự do Bắc Thập Tự để tránh chiến tranh. Ma xui quỷ khiến làm sao mà cha tôi, một Alpha cấp S cao quý xuất thân từ gia tộc Quintus, một Thiếu tướng với chiến công hiển hách, cũng có mặt tại đó.”
Rennes giễu cợt tiếp lời: “Ông ta muốn đưa tôi đi để tiếp thu nền giáo dục tiên tiến hơn, chê mẹ của tôi suốt ngày lang thang mà còn vỗ ngực tự xưng là Nhà Thám Hiểm, căn bản không thể cho tôi một tương lai tốt nhất. Nhưng ông ta từ chối đưa mẹ tôi theo cùng, bởi vì ông ta đã có bạn đời chính thức rồi.”
Mẹ của hắn đương nhiên sẽ không đồng ý với những lời này, không chỉ vì tình thương của một người mẹ dành cho con mình mà còn vì suy nghĩ cho tương lai của Rennes. Một khi đặt chân vào các thế gia vọng tộc, Omega thường chỉ có duy nhất một “con đường”: liên hôn với gia tộc khác, sắm vai một bình hoa xinh đẹp, biết đầy đủ lễ nghi để không làm bẽ mặt Alpha mỗi khi được dẫn ra ngoài.
Nói trắng ra chính là làm ông/bà nội trợ, sinh con rồi mỗi ngày quanh quẩn bên căn bếp trong nhà mà thôi. Cho dù có là gia đình quý tộc thì bản chất cũng không hề thay đổi, có chăng là từ bếp gạch men thành bếp dát vàng.
Nếu Rennes muốn có một cuộc sống như vậy thì không có vấn đề gì.
Nhưng nếu đó là lựa chọn duy nhất cho tương lai của hắn, mẹ hắn sẽ là người đầu tiên phản đối.
“Khi đó Tiếng Vọng đã biến mất khỏi biên giới Liên Bang khá lâu, nhưng hai mẹ con tôi từng nhìn thấy đơn vị của chúng trong lúc lang bạt. Vì vậy khi phát hiện một đám người máy vệ sinh có vẻ khác thường trên quảng trường, mẹ tôi lập tức tìm gã đàn ông kia, nói rằng có thể có Tiếng Vọng xuất hiện.”
Giọng Rennes vẫn tiếp tục, đều đều và bình tĩnh: “Nhưng Tướng quân Alpha ưu việt làm sao có thể tin, huồng chi đối phương chỉ là một Omega cấp thấp. Mẹ tôi lúc trẻ xem ông ta như tình yêu đích thực, nhưng với ông ta thì bà ấy chỉ như một cuộc vui qua đường, căn bản chưa một ngày xem bà là người yêu của mình.”
Mục đích lần xuất hiện ấy của Tiếng Vọng đã thành một bí ẩn vĩnh viễn, có lẽ là để thăm dò năng lực phòng ngự của Liên Bang, vì vậy phi thuyền tinh tặc bị chúng nó xâm lấn nhanh chóng xông ra tấn công người dưới đất.
Động tĩnh của cuộc tấn công lần ấy không nhỏ chút nào, còn được báo đài đưa tin, nhưng vì khoảng cách quá xa khi giao chiến nên không ai nhận ra trong buồng lái phi thuyền căn bản không có một bóng người.
“Gã đàn ông đó thân là chiến tướng nhưng lại chính miệng nói ra một câu thế này: ‘Ta là chỉ huy, nhưng hiện tại bên mình không có lấy hạm đội nào, biết chỉ huy ai xung phong bây giờ?’. Đạn pháo vừa rơi xuống, ông ta đã kéo tôi lên tinh hạm rồi cất cánh. Tôi đứng bên cửa sổ, nhìn mẹ vẫy tay lần cuối trước khi biến mất trong ánh pháo lượng tử, xương cốt cũng không còn. Sau đó tôi thừa dịp bọn họ lơ là, cướp lấy một chiếc tàu con thoi bỏ trốn. Mấy tay Tướng quân tự phụ kia đâu ngờ được một đứa trẻ bảy tuổi đã học cách lái phi thuyền trong lúc lang thang chứ, chắc mặt chẳng kém lá chuối là bao.”
Rennes ngậm ngùi nhớ lại: “Nhưng khi đó dù sao vẫn là con nít, vừa trốn vừa khóc suốt đường đi, chưa mù cũng xem như may mắn.”
Lâm Kính Dã nâng mắt nhìn hắn, khó mà tưởng tượng được Thanh Kiếm Bầu Trời cũng có lúc gào khóc nức nở như những gì hắn đang kể.
“Khi gia tộc Quintus tìm đến tôi thì gã đàn ông kia đã hẹo rồi, nghe đâu là bị thương trên chiến trường nhưng chưa lành đã chạy ra vui vầy một phen, kết quả vết thương tái phát, tắt thở trên đường đi cấp cứu.”
Lâm Kính Dã cũng có chút ấn tượng về việc này, khi ấy được gia tộc Quintus công bố là Thiếu tướng hy sinh trong một nhiệm vụ, nằm xuống vì Liên Bang.
Rennes đưa tay lên cuốn cuốn tóc, nói với chút đắc ý: “Lão khọm nhà đó phát hiện ra tôi khi tôi dẫn quân gia nhập Liên Bang, bèn tìm đến tận cửa giảng đủ thứ, nào là tôi là hy vọng của cả gia tộc, rồi gã đàn ông kia có bạc đãi mẹ con tôi thật nhưng tốt xấu gì cũng là máu mủ ruột rà, huống chi ông ta cũng đã chết rồi. Hừ, ngày nào cũng ra rả mấy chữ đó, tôi nghe riết mà ám ảnh luôn.”
Nếu hôm ấy Rennes trở về gia tộc Quintus thì đã không có Thanh Kiếm Bầu Trời hôm nay. Hắn sẽ bị bác sĩ gia đình khám ra là một Omega cấp S, vận mệnh chờ đón hắn hẳn chỉ có bị ông nội dắt đi xem mắt khắp nơi, làm gì còn thời gian tập trung vào quân sự nữa.
Lâm Kính Dã nghĩ một hồi, chợt cảm thấy anh bị Rennes dạy hư rồi hay sao mà lại ngóng trông đến ngày giới tính thật của hắn bị phơi bày thế này.
Khoan nói đến những thứ khác, ít nhất sắc mặt của hai lão già Quintus và Wimmer tuyệt đối sẽ rất đáng để chụp lại.
“Lúc đó máu nóng bốc lên, tôi không kềm được, tiễn lão vào bệnh viện ngay và luôn. Ài, đúng là tuổi trẻ khí thịnh, không biết kính già yêu trẻ gì cả.” Hắn trưng ra vẻ mặt tang thương vô ngần, đáng tiếc sự giả trân trong mắt đã bán đứng hắn cái một.
Lâm Kính Dã cũng không ngại ngần gì mà lột mặt nạ ngay: “Năm nay ngài ba mươi?”
Tay Rennes giật một cái, giả bộ bình thản đáp: “Ba mốt.”
Thấy anh dòm mình lom lom, hắn bỗng chuyển chủ đề: “Mà tóm lại là em bao lớn hả? Trên hồ sơ ghi hai chín, lần trước lại nói với ông thầy Lưu là hai tám, em đẻ ngược à?”
Lâm Kính Dã nhìn hắn một hồi sau mới chậm rãi đáp: “Thì cũng có một người mẹ mang dòng máu Hoa Hạ thuần hiếm thấy như ngài, vậy nên hồ sơ thêm một tuổi mụ, xem như giữ gìn nét đặc sắc văn hóa.”
Rennes: “…”
Rennes: “Đừng có nói cho ai biết đấy.”
“Ừm.”
Ánh mắt của Rennes vẫn chưa rời đi khi Lâm Kính Dã ngước lên, vì vậy anh chậm rãi phát giác một tia bất an xẹt qua trong đôi mắt lam vẫn luôn ác liệt vô cùng ấy.
Tay anh nghe theo bản năng mà vươn ra, xuyên qua hình chiếu ba chiều giống như thật.
Rennes không khỏi cười.
Hình như hôm nay hắn cười hơi bị nhiều.
“Việc tôi hận Tiếng Vọng không phải bí mật gì ở Liên Bang. Suốt bao năm qua, chưa một ngày tôi từ bỏ việc truy lùng lũ số liệu ma quỷ đó.”
Mấy năm gần đây thì còn đỡ, chứ vào trước đó, trong tòa nhà Quốc hội thường xảy ra thảm án người máy vệ sinh bị Nguyên soái tháo rời thành từng mảnh, thảm không nỡ nhìn.
Nguyên nhân nằm ở xưởng sản xuất ăn bớt nguyên liệu, dẫn đến lô người máy xui xẻo này thường xuyên bị khựng giật, mà mỗi lần chúng cà giật thì lại kích thích phản xạ của Rennes, cho rằng số liệu của Tiếng Vọng đang thay đổi hệ thống, dẫn đến cảnh tượng “xác” phơi đầy đồng.
Rennes nhìn thẳng vào Lâm Kính Dã, chậm rãi thốt ra từng chữ: “Chúng đã cướp đi hết thảy của tôi vào năm lên bảy, vì vậy tôi căm hận chúng. Ngày mà tôi không còn sức hận nữa sẽ là ngày tôi hấp hối trên giường ở cái tuổi quá hai trăm.”
Giọng hắn tản mạn tùy ý như đang nói chuyện phiếm lúc giải lao giữa nhiệm vụ, nhưng ánh mắt của hắn sắc lẻm mà nóng rực, tràn đầy ý xâm lược mãnh liệt. Đó là ánh mắt của kẻ đi săn đã nhìn trúng mục tiêu, tuyệt đối không cho phép bất kỳ ai cướp miếng mồi ngon này khỏi miệng nó.
Chỉ một ánh mắt đó thôi, lại khiến Lâm Kính Dã có cảm giác như sắp bị hắn đánh dấu ngay lập tức.
Đối phương không đổi giọng mà tiếp lời: “Tôi sẽ gửi toàn bộ tài liệu liên quan đến Tiếng Vọng cũng như tiến độ điều tra cho em. Tên thần kinh Z kia tuy thích ăn vạ trên cái xe lăn kiêm phó quan của nó nhưng đầu óc còn dùng được. Nhờ sự cố chấp của nó mà tất cả pháo quỹ đạo trên Bức tường Vành đai đều là loại điều khiển thủ công, em có thể an tâm về sự phối hợp của Quân thủ vệ Rạng Đông.”
Lâm Kính Dã: “Vâng.”
Nói đến đây, Rennes lại giở giọng giễu cợt: “Thằng thần kinh đó tối ngày múa lưỡi lòe Quốc hội, bảo hệ thống thủ công yêu cầu thao tác phức tạp hơn, cần nhiều nhân sự hơn, chi phí bảo trì hàng năm cũng đội lên. Mà từ Quân đội đến bộ Tài chính lẫn Quốc hội đều không dám phản đối, chỉ cần lên giọng chút thôi là nó đã ngã vật lên người phó quan như sắp tắt thở tới nơi. Nhưng dù sao thì nó cũng từng lập công lớn, lại đóng vai trò chủ chốt trong vô số chiến công, thế là không ai dám mở mồm cãi lại một câu, sợ nó vào bệnh viện nằm luôn thì toang.”
Lâm Kính Dã: “…”
Rennes: “Đấy, thế nên em tránh xa nó ra.”
Tác phong sấm rền gió cuốn của Thanh Kiếm Bầu Trời bay đi đâu mất, thay vào đó là tràng giang đại hải những lời dặn dò nhắn nhủ. Đến khi phó quan của hắn lên tiếng nhắc sắp đến giờ họp thường lệ, một bầu trời sát khí ầm ầm kéo đến trên gương mặt xinh đẹp kia, khiến Lâm Kính Dã bỗng cảm thấy buồn cười.
Đồng thời dâng lên trong cổ họng là nỗi xót xa vô ngần.
Trước khi video kết thúc, anh thấp giọng nói: “Em sẽ luôn ở bên ngài.”
Rennes ngẩn ngơ một thoáng, đoạn khóe môi vểnh lên: “Có tính là quân lệnh trạng không?”
Lâm Kính Dã rũ mắt khẽ cười: “Có.”
Vừa lúc cũng đến giờ hẹn với Trung tướng Z, Lâm Kính Dã bảo Rennes đừng giày vò Lưu Tuấn nữa, đi họp đi thôi. Ai ngờ sắc mặt người kia thoắt cái biến thành trời bão, lạnh lùng thốt lên.