Cơn giận của Rennes bốc lên ngùn ngụt, bồi hồi nơi biên giới giữa lý trí và mất trí.
Mắt uyên ương lớn của tao!! Tao còn chưa chơi trói tay bịt mắt với em ấy mà lũ tạp nham chúng mày dám giành trước?!
Nhận ra cảm xúc bùng nổ kịch liệt và sự giãy giụa của hắn, hai gã đàn ông trong trang phục lính đánh thuê lập tức ghì vai, ấn hắn xuống ghế, ồm ồm quát lên. “Yên coi! Bồ mày hay sao mà sồn sồn lên hả?”
Bầu không khí bỗng trở nên xấu hổ.
Đôi mắt Lâm Kính Dã dưới lớp vải trắng rất muốn trợn lên.
Ngại quá, đúng là đang cặp bồ nhau, xây cả chùm tổ luôn rồi.
Tuy mặt mũi đằng đằng sát khí là vậy nhưng Rennes vẫn để bị ấn xuống.
Mùi chocolate ngọt lịm xâm chiếm không khí với xu hướng ngày càng trầm trọng hơn. Nhờ có vòng ức chế trên tay Rennes, cộng thêm việc những người ở đây căn bản đều là Beta hoặc đã cắt tuyến thể, nên không ai nhận ra pheromone của hắn đang chứa dày đặc sát khí chứ không phải tình ý.
Nhưng Lâm Kính Dã nhận ra.
Thân là Beta, pheromone của Rennes là pheromone duy nhất anh có thể cảm nhận và thấu hiểu một chút. Cảm xúc của hắn đang dao động quá mãnh liệt, không khác gì một cơn giông tố mang theo sấm chớp rít gào, ầm ầm quét qua những kẻ khác, chỉ khi lướt đến bên anh mới thong thả uốn lượn, tựa như cảng tránh gió duy nhất giữa muôn trùng sóng cả. Gương mặt anh vốn đong đầy vẻ nghiêm trọng, nhưng nhờ được mùi hương ngọt ngào ấy vây quanh mà thoáng thả lỏng cơ thể, khẽ trút ra một làn hơi bị nén lại.
Nhưng lần này anh không cảm nhận được dấu hiệu phát sốt nào cả, chẳng lẽ lũ ngu này cao tay hơn bọn ở Úy Lam? Sự kiện lần đó cũng đầy rẫy điểm đáng ngờ, ngược lại khiến cho “dương mưu” phá hoại quan hệ hai nước lần này dễ đối phó hơn nhiều. Hơn nữa việc giải quyết triệt để là trách nhiệm thuộc về Dạ Vũ, không liên quan đến Liên Bang.
Thính lực nhạy bén của Lâm Kính Dã bắt được tiếng thì thầm.
“Sao còn chưa phát tác?”
“Theo lý thì tới lúc phát tình rồi chứ.”
“Đợi thêm chút đi, thuốc này cũng không nhằm vào Omega mà, nghe nói thằng này còn là cấp S đúng không, không chừng còn kháng lại.”
Lâm Kính Dã đờ đẫn nhủ: Nghĩ nhiều rồi, vẫn ngu như bọn kia thôi, thậm chí “hàng” còn không ngon bằng.
Nhưng nghĩ lại cũng phải, chiêu hạ lưu này tuy cũ nhưng vẫn là cách hữu dụng nhất để hãm hại Omega, đặc biệt là trong xã hội có sự kỳ thị nặng nề như Dạ Vũ, nơi bọn chúng không thể tìm được loại thuốc chuyên dụng trong thời gian ngắn được.
Không biết thứ thuốc chúng dùng cho Rennes là gì, có tác dụng phụ nào không…
Nghĩ đến đây, cơn giận âm ỉ trong ngực anh cháy đượm hơn.
“Ê, hình như có phản ứng rồi kìa?”
“Hiệu quả thật à?!”
“Ủa mà… sao không giống như miêu tả? Nhìn nó tỉnh rụi vậy?”
Rennes không nhịn được, buột miệng chửi. “Ngu.”
Mà Lâm Kính Dã lại càng không kềm được, khe khẽ bật cười, rất không hợp với tình hình hiện tại.
“Mày cười cái gì?”
Người bên cạnh lập tức quát lên.
“Không có gì.” Anh điềm tĩnh đáp. “Các người học lý thuyết rất kỹ, đến phân loại Beta cũng biết, nhưng đây hẳn là lần đầu tiên gặp một Omega bình thường?”
Lâm Kính Dã cảm nhận được pheromone của Rennes không có thay đổi gì đáng nói, chỉ đang ồ ạt ùa ra vì tức giận mà thôi. Nhưng sao hắn có thể tỉnh táo đến vậy?
Bởi vì thứ thuốc mà đám gà mờ này cho hắn chỉ là thuốc kích dục được bán đầy ngoài chợ đen, thứ mà các sĩ quan ở Úy Lam đều đã trải qua huấn luyện chống lại tác dụng.
Không chỉ có Alpha phải biết kháng cự pheromone Omega, Omega phải học cách thoát khỏi sự áp chế từ pheromone Alpha, mà ngay cả Beta cũng không chạy thoát. Những Beta nhập học trường quân sự chính quy sẽ được huấn luyện để chống lại vô số những thứ thuốc kỳ quái: có loại gây đau đớn khôn nguôi, dùng để tra tấn moi thông tin; có loại sinh ra ảo giác; đương nhiên cũng có thứ thuốc đê tiện này, bởi không ai dám đảm bảo đối thủ sẽ là bậc quân tử.
Lâm Kính Dã còn nhớ tiếng kêu trời gọi đất của không ít Beta khi lên lớp, than rằng vì sao lính văn phòng như tụi em lại phải học mấy thứ này. Lúc ấy Lưu Hoàn hiếm khi được một lần qua “dạy thay” bèn tặng cho mỗi đứa một đá lăn quay, sừng sộ mắng lại: “Các anh chị cho rằng đối tượng nào dễ bị bắt đi bức cung nhất?”
Chính là những người làm văn phòng, quản lý tài liệu đấy.
Bọn họ quá nửa là những Beta không tiếp tục huấn luyện nên vũ lực chẳng đến đâu. Đã yếu ớt, dễ bị bắt, lại càng không có khả năng kháng cự tinh thần lực.
Tóm lại, ngay cả thư ký trong Quân đội đều được huấn luyện cách chống lại loại thuốc hạ lưu này thì nói chi đến Thanh Kiếm Bầu Trời, có “gạo bài” kỹ đến mấy cũng vô dụng thôi. Tựa như mấy thí sinh xui xẻo trong cuộc thi tuyển vậy, chưa trải qua tình huống hiểm nghèo thật sự thì chỉ có nước nằm sấp khi gặp Lâm Kính Dã.
Đầu óc Rennes tuy rất tỉnh táo nhưng sinh lý thì vẫn bị ảnh hưởng. Lâm Kính Dã nghe được tiếng hít thở của hắn trở nên nặng nề hơn, lộ ra mấy phần nóng nảy, nhưng giọng vẫn lạnh như ướp băng. “Muốn làm gì làm lẹ đi! Chủ mấy người không trả lương à mà cứ rề rà ra đó?”
Gã đầu sỏ trói tay Lâm Kính Dã trả lời. “Xin lỗi, nhưng bọn tôi cũng chỉ làm việc theo lệnh mà thôi, không cố tình nhắm vào anh.”
Vẫn là một lời xin lỗi nghe chân thành hết mực, nhưng gã bỗng tiến lên, vươn tay muốn bắt lấy cổ áo Rennes. Hắn ngửa đầu ra sau, nheo mắt hỏi. “Lệnh từ ai?”
Tinh thần lực của Omega cấp S phóng ra, hình thành một mạng lưới bao trùm khắp khu vực, nhưng Rennes không phát hiện sự tồn tại của ai khác. Tất cả đều đã tụ tập lại, chuẩn bị ra tay ở đây, xem ra không đủ kiên nhẫn đợi người giật dây đến kiểm tra nữa.
Lỗ rồi!
Đám người này không thèm che giấu mặt mũi, tuy cách ăn mặc trông giống lính đánh thuê nhưng vũ khí trong tay đều thống nhất một kiểu, nhìn là biết hàng chính quy. Có khi đây chưa chắc là sơ hở, mà chỉ vì chúng căn bản không thèm để ý nên lười giấu diếm mà thôi.
Phe phái của bọn chúng hẳn đang ở thế hạ phong trong nội bộ Dạ Vũ, bằng không đã có thể thẳng thừng từ chối chuyến viếng thăm thay vì phải dùng thủ đoạn bẩn thỉu này để phá hoại. Dám ra tay với đại sứ của một nước khác lại chứng tỏ địa vị không thấp, chắc là thành viên cộm cán trong đội ngũ lãnh đạo nòng cốt có mặt tại lễ tiếp đón. Lại nói, tuy Lâm Kính Dã là Beta hay chiến tích một chọi hai mươi của anh có chưa kịp truyền đến chòm Mũ Miện Phương Nam đi chăng nữa, thì một quân nhân chuyên nghiệp khi nhìn thấy quy cách của tàu Nhiễm Tinh, cho dù không đoán ra đây là quân tinh nhuệ của Thanh Kiếm Bầu Trời, chí ít cũng biết nó là một chiếc tinh hạm chủ lực.
Mà đám lâu la này… Lâm Kính Dã và Rennes gần như cùng cho ra kết luận: kẻ giật dây sau lưng chúng chỉ làm công tác văn phòng thuần túy, có năng lực nhưng không hề dính dáng gì đến quân sự, 80% cũng không liên quan đến tài chính, bằng không một khi nhìn thấy chiếc tinh hạm to oành như vậy đã phải biết mấy vị khách này không đơn giản tẹo nào.
Chỉ có những tấm chiếu chưa từng trải việc đời mới dám tìm dăm ba tay lính đánh thuê, mua chuộc thêm vài tên lưu manh trong quân đội, cung cấp cho vài món vũ khí rồi phái chúng ra đối đầu với Hạm trưởng của Thanh Kiếm Bầu Trời.
Dù sao định kiến giữa Liên Bang và Dạ Vũ vừa khéo lại ngược nhau. Vị Beta thoạt nhìn văn nhã này có thể trở thành Hạm trưởng tiền tuyến ở Liên Bang, chứng tỏ năng lực của anh vượt trội hơn những đồng nghiệp Alpha khác nhiều.
Rennes cũng lười làm ầm lên. Quan văn thuần túy ở Dạ Vũ cũng chỉ có một nhúm, lật xem danh sách là biết ngay thôi.
Gã đầu sỏ lại vươn tay về phía cổ Omega kia, nơi một chiếc choker xinh đẹp đang che lấy tuyến thể – bởi vì để lộ đặc điểm giới tính thứ hai ở nơi công cộng thì không được lịch sự cho lắm. Một khi đã muốn tạo hiện trường Omega phát tình mất khống chế thì tất nhiên không thể giữ thứ này lại.
Khi những ngón tay chạm vào món trang sức kia, gã ồ lên.
“Đây là thiết bị gì?” Tay gã dừng lại đầy hoài nghi, nửa đùa nửa thật hỏi. “Không phải là cái vòng trinh tiết mà Liên Bang bắt Omega đeo đấy chứ? Gỡ xuống rồi có nổ cho chết chùm không?”
Rennes cười như không cười, giương mắt đáp. “Tất nhiên là không rồi. Ai ngu đâu mà lại đeo bom trên cổ?”
Gã đầu sỏ thấy cũng có lý bèn nhún vai. Dù sao Liên Bang còn có cái <<Đạo luật bảo vệ Omega>> gì đó mà, mới bị thấy tuyến thể đã tự sát thì làm sao giữ hình tượng cho được.
Có lẽ chỉ là thiết bị liên lạc thôi, gã nghĩ, nhưng không sao cả, gã rất có lòng tin với kỹ thuật quấy nhiễu tín hiệu của Dạ Vũ.
Bỗng nhiên, Omega xinh đẹp với mái tóc dài màu nâu nhạt ấy ngẩng đầu lên, nói đầy chân thành. “Tuy nó không nguy hiểm nhưng ta kiến nghị đừng đụng vào.”
Do quá trình bắt cóc có phần thô lỗ trước đó mà búi tóc trang nhã của hắnđã bị kéo xõa, để những lọn tóc rũ xuống trên đầu vai và trước ngực. Dáng vẻ hắn trông yếu ớt đáng thương là thế, nhưng động tác của gã đầu sỏ chợt khựng lại.
Từ trong đôi con ngươi xanh lam kia, gã thấy được cái lạnh buốt giá như những lưỡi dao sắc lẻm thấu xương.
Mấy tên lính đánh thuê đứng sau đã sớm bồn chồn trước vẻ đẹp xuất chúng của Omega này. Chúng cho rằng mỹ nhân sớm muộn gì cũng phát tình, nếu bọn lính chính quy giả vờ đạo mạo này không dám xuống tay thì bọn chúng cũng không ngại.
“Sợ cái gì? Không làm thì để bố.”
Một tên trong đó vươn tay từ phía sau, kéo đứt chiếc vòng trên cái cổ xinh đẹp của mỹ nhân.
Lâm Kính Dã thở dài.
Là người duy nhất nhìn trực diện vào gương mặt đang dần biến đổi kia, gã đầu sỏ từ một khúc gỗ chậm rãi đông cứng thành một pho tượng tạc từ băng.
“Sao vậy sếp?”
Có đàn em nghi hoặc hỏi, nhưng những cơ bắp đã chết cứng trong nỗi kinh hoàng tột độ không cho phép gã thốt nên lời. Mồm gã há ra nhưng dây thanh quản thậm chí còn không rung lên, chẳng thể hộc ra dù chỉ là một tiếng hà hơi.
Cái vòng đó không phải trang sức hay vòng phát nổ chó má gì hết, nó là thiết bị ngụy trang ba chiều!
Omega trước mặt gã nhoẻn ra một nụ cười tối tăm, hoàn toàn tương phản với mùi hương ngọt ngào trên người.
“Đã bảo chúng mày đừng đụng vào rồi.”
Mấy tên lính đứng hàng cuối cùng cũng phát giác có vấn đề. Âm thanh của Omega này đã thay đổi một trời một vực: trước kia trong trẻo ôn hòa, nhỏ nhẹ mềm mại; nay như một ngọn gió quét đến từ vùng tuyết lạnh phương Bắc, từng lời từng chữ đều mang theo khí thế lẫm liệt, khiến người nghe xem nhẹ độ réo rắt du dương trong đó.
ẦM!!
Một giây sau, bọn chúng chỉ thấy sếp mình bay ngược về sau, nện thẳng vào tường, bộ giáp lục chiến trên người lõm một lỗ sâu trước ngực.
Màu trắng lóe lên trước mắt. Hai gã lính đánh thuê đang ấn vai Omega lại chợt cảm thấy tay mình trống rỗng, như thể con tin bỗng biến mất vậy.
Cơn đau xộc tới một giây sau đó cho chúng biết thứ biến mất không phải Omega, mà là tay chúng.
“AAAAAAAA!!!!—–”
Tiếng thét thấu trời xanh vang lên trước khi im bặt.
Hai con dao găm mỏng như cánh ve, gần như trong suốt đã chuẩn xác cắm vào yết hầu hai tên lính. Cổ họng chúng run lên trước khi ngã xuống đất trong tư thế há miệng kêu thảm thiết, trên mặt là vẻ kinh hoàng chưa phai.
Máu bắn lên tà áo trắng, Omega dễ dàng thoát khỏi dây trói trong tư thế ngồi tại chỗ, lộ ra vẻ biếng nhác bất cần. Mái tóc trắng vẫn buông xõa một cách mất trật tự, nhưng sau khi được nhuộm đỏ thì chỉ còn lại sát khí thấu xương.
Rennes lần tay lên cổ sờ sờ, hình như còn lẩm bẩm. “Ài, đã bảo cái vòng đó rất là quan trọng với Omega rồi mà, cứ đòi tháo làm gì…”
Trần đời có ai nói tháo vòng che tuyến thể của Omega là Omega sẽ úm ba la hô biến thành Thanh Kiếm Bầu Trời đâu!!
Thật sự không phải là ảo giác do thứ thuốc kia gây ra chứ??
Đệt mẹ nó làm ơn giải thích giùm tại sao Nguyên soái Liên Bang lại là Omega???
Không ai là không biết mặt mũi Rennes trông thế nào. Thậm chí những nền văn minh xóm giềng ở các hành tinh khác, dù thân cận hay thù địch, khi nhắc đến “con người” đều sẽ nghĩ đến hắn đầu tiên.
Rennes Sở, Thanh Kiếm Bầu Trời của Liên Bang, Chiến thần bất bại kể từ ngày xuất chinh đến giờ.
“Mày-”
Một tên lính đánh thuê vừa thốt ra được một chữ đã bị ánh mắt Rennes lia tới. Một giây sau, hắn biến mất như một bóng ma quỷ quyệt, cũng không ai thấy rõ hắn làm cách nào mà xuất hiện cạnh người kia, vừa nhấc tay đã dứt khoát vặn gãy cổ đối phương.
Vỏ bọc chuyên viên ngoại giao Omega bị xé mất rồi, vậy hắn đành trở lại làm Thanh Kiếm Bầu Trời thôi.
Đám người còn lại sau khi hoàn hồn thì chỉ biết cuống cuồng nổ súng, làm gì còn tâm trí đâu suy nghĩ vì sao Rennes lại là Omega. Tất cả họng súng quang năng nâng lên chỉ vào hắn, nhưng Rennes lại trắng trợn cười khẩy một tiếng đến là khinh miệt. Hắn không thả cái xác trong tay ra mà dồn sức vào vai lưng, vứt nó về phía hai tên lính khác khiến chúng ngã sóng soài. Chưa dừng lại ở đó, hắn tóm lấy cổ tay một kẻ đứng gần nhất; tên lính đánh thuê chỉ cảm nhận được họng súng trong tay bị chuyển hướng trước khi cơn đau bùng nổ, cho hắn biết cổ tay mình đã bị Thanh Kiếm Bầu Trời bóp nát.
Độ chính xác trong cơn hoảng loạn của bọn lâu la cỏn con này làm sao có thể so với tài xạ kích của Thanh Kiếm Bầu Trời. Tiếng thét vang lên hòa cùng tiếng súng, chưa đầy nửa phút sau, trên mảnh đất trống kia chỉ còn duy nhất Rennes đứng đó.
Khi tử thần cả người tắm máu đầy ngạo nghễ ấy quay lại, hai tên cuối cùng cuống cuồng giơ súng lên uy hiếp. Tên đang trông coi Lâm Kính Dã thít lấy cổ anh trong cơn kinh hãi, vung vẩy họng súng, la lên.
“Kh- không được qua đây!!!”
Âm cuối kia run như cầy sấy, nghe như thể bọn chúng mới là nạn nhân bị hãm hại, sắp sửa phát tình ngay tức khắc vậy.
“Không muốn nó chết thì đứng im đó! Không được cử động!!” Tay lính lạc giọng gầm lên để che đi nội tâm run rẩy. Mặt gã đỏ ké, cảm xúc sau khi bị dồn tới đường cùng lại sinh ra chút liều lĩnh, gã kéo Lâm Kính Dã lui lại, vô thức dùng hết sức khiến anh có một thoáng ngạt thở. “Cấm cử động! Đưa tay–”
Lời còn chưa dứt, gã đã thấy bụng mình mát rượi, cơ thể như bị khoét ra một lỗ, bao nhiêu sức lực và âm thanh đều bị nó há cái mồm to tướng hút đi. Cổ họng giật giật, gã miễn cưỡng cúi đầu, khạc ra hai tiếng đặc sệt rồi không bao giờ có thể lên tiếng nữa.
Môi Rennes cong lên thành một nụ cười tàn nhẫn, khóe môi ngập tràn sát ý, nhưng trong mắt lại ánh lên vẻ hân hoan khi được chiêm ngưỡng cảnh đẹp.
Tên lính còn lại hoàn toàn không biết chuyện gì vừa xảy ra sau lưng, nhưng vẻ tươi cười đẫm máu của Rennes khiến gã suýt nữa vứt súng, quỳ xuống rú lên.
Sau đó, một bàn tay bất thình lình đặt lên vai làm gã giật bắn, ngón tay cướp cò. Những viên đạn bắn ra đều chỉ thiên trong cơn khiếp đảm, mà Rennes còn không buồn nhúc nhích.
Khi quay đầu lại, gã thấy vị Hạm trưởng trẻ tuổi vốn bị bóp cổ đang ung dung đứng đó, trên vai gã là cánh tay máy sáng loáng nhuộm đầy máu tươi của đối phương, mà đồng bọn của gã…
Đã bị thọc một lỗ toang hoác, gục xuống bên chân anh.
Hình ảnh cuối cùng gã thấy được là đôi môi hé mở của người thanh niên xinh đẹp với đôi mắt vẫn bị bịt kín kia.
Tay Lâm Kính Dã vẫn còn đưa ra, chủ nhân nó hoang mang vô cùng khi không cảm nhận được người trước mặt nữa. Sau đó, một tiếng huỵch nặng nề lọt vào tai, tiếp nối bởi tràng cười khoái trá bùng nổ từ Rennes.
Không chỉ gương mặt giăng đầy vẻ mê man mà khóe miệng Lâm Kính Dã cũng mang nét ấm ức. “Ơ… Em chỉ muốn khuyên anh ta buông súng đầu hàng thôi mà.”
Đáng tiếc mọi chuyện không như mong muốn.
Rennes vỗ đùi đồm độp. “Ha ha ha! Mắt uyên ương lớn của tôi ơi! Khi không em lại dọa người ta đứng tim mất rồi! Mà không, có khi tại vẻ đẹp tuyệt trần của em mà nó sướng quá thăng thiên luôn!”
Lâm Kính Dã không biết phải nói gì, bởi vì những lời này không phô trương tẹo nào. Gã lính xui xẻo kia quả thật đã chết, nguyên nhân tử vong là vì cảm xúc quá mãnh liệt dẫn đến ngưng tim.
Anh mang tâm trạng cạn lời quái dị, đưa tay lên giật miếng vải trắng trên mặt ra. Gã đầu sỏ buộc lại rất chặt khiến mắt anh khó chịu vô cùng, phải nheo nheo lại, chờ cảm giác ấy qua đi.
Nhưng hành động này dường như không đúng lúc cho lắm.
Pheromone vẫn đang không ngừng cuộn trào từ người Rennes, hệ quả từ cảm xúc kích động hoặc khó chịu trong người. Lâm Kính Dã có thể cảm nhận được nỗ lực của hắn trong việc áp chế tác dụng của thứ thuốc chết dẫm kia, hơn nữa còn tương đối thành công, nào ngờ chỉ một đôi mắt ngấn lệ mông lung nhìn sang thôi lại khiến bao công sức đổ sông đổ biển.
Một tiếng rên đau đớn phát ra từ góc tường, nơi gã đầu sỏ bị Rennes đá văng đi gục xuống. Bộ giáp của gă lőm một lỗ trên ngực, nhưng nhờ vậy mà thứ bị lõm không phải xương sườn bên dưới.
Lâm Kính Dã. “Nguyên soái, người này làm sao đây?”
Bọn họ xưa nay sẽ không đuổi tận giết tuyệt kẻ địch đã không còn sức chống cự, hơn nữa đám người này chỉ là tay sai được thuê đến, hiện giờ đến sức rên còn không có thì cũng không thể gây uy hiếp gì nữa, vì vậy cả hai đều không buồn để ý.
“Chuyện của Dạ Vũ thì để bọn họ tự giải quyết.” Rennes uể oải khịt mũi.
Thứ thuốc chết tiệt kia khiến giọng hắn khàn đi một cách lười nhác, lại còn mang theo nhiệt độ nóng rẫy khác hẳn với kỳ sinh lý bình thường, đang được hắn nén lại bằng sự nhẫn nại cực độ.
Nhìn thấy gò má đỏ rực bất thường của Nguyên soái, một dòng suối ấm áp như nước mùa xuân bỗng lấp đầy trái tim Lâm Kính Dã.
“Khó chịu lắm không?” Anh vô thức thả nhẹ giọng đi.
Hắn đáp lại thẳng thừng. “Hơi.”
“Để em đưa ngài về.”
Rennes liếc nhìn bàn tay trái đang vươn về phía hắn: năm ngón thon dài trắng trẻo, lòng bàn tay sạch sẽ mềm mại. Hắn vừa định nắm lấy theo bản năng thì chợt nhận ra tay mình bẩn mất rồi.
Thế là cơn bão cảm xúc của hắn có thêm một tầng cáu kỉnh và bực dọc.
Phát hiện cả người hắn cứng lại, Lâm Kính Dã vừa thấy buồn cười lại vừa thấy đáy lòng mềm nhũn ra, thậm chí có chút kinh ngạc khi bản thân “dám” sinh ra loại cảm xúc gần như là thương xót dành cho người này.
Hắn chính là Thanh Kiếm Bầu Trời.
Nhưng…
Anh chủ động nắm lấy tay đối phương, cảm nhận được động tác khẽ tránh đi của hắn, thế là siết lại chặt hơn.
“Thói ở sạch của em không nghiêm trọng đến vậy.” Lâm Kính Dã nói với chút bất đắc dĩ. “Cùng lắm thì trở về tắm rửa thôi.”
Nhưng hắn cũng là Rennes của anh, là người cứ hở ra là lại hì hục xây tổ, người đã thắp sáng bầu trời, nhuộm lên sắc màu rực rỡ cho những ngôi sao ảm đạm bên anh.
Họ sóng vai nhau rời đi, để lại bãi chiến trường bừa bộn đằng sau cho vị Tướng quân Dạ Vũ nào đó đau đầu.
Sau khi thuận lợi trở về chiến hạm mà không bị phát hiện, đến trước cửa phòng rồi, Lâm Kính Dã bỗng khựng lại khi sực nhớ ra một vấn đề vô cùng nghiêm trọng.
Pheromone của Rennes mất khống chế lần này không phải do rối loạn sinh lý.