Sau một giây hóa đá trước những lời này của Patricia, Lâm Tịnh Nhiên tức tốc vọt vào phòng thí nghiệm. Vốn Lê Giang cũng không khóa cửa lại, chỉ là những người khác sợ quéo càng nên không ai dám bước vào mà thôi.
Bên trong là một thế giới ngăn nắp trật tự, các thiết bị và dụng cụ được bày biện chỉnh tề, nơi nào đang thí nghiệm dở dang còn được bọc lại bằng đồ bảo hộ.
Vào giây phút biết được cấp bậc của Lê Giang, Lâm Tịnh Nhiên đã vỡ lẽ ra vì sao Viện trưởng lại muốn giả làm Beta. Cấp C+ xem như trung bình-thấp, mà Omega cấp càng thấp thì càng dễ bị dục vọng chi phối, trở thành một con người hoàn toàn khác vào kỳ sinh lý. Tuy thuốc ức chế hiện nay đã có thể giúp cho Omega cấp thấp nhất duy trì thể diện, nhưng không chỉ quân sự mà các khối ngành cao cấp khác như nghiên cứu khoa học và y tế đều vô tình bài xích họ, ai nấy đều lo ngay ngáy lỡ có một ngày họ bị rối loạn sinh lý thì làm sao.
Trong mắt mọi người, Lê Giang – một học giả cấp quốc gia, Viện trưởng trẻ tuổi nhất trong nhiều thế kỷ qua của Viện Khoa học Sinh học Liên Bang – chỉ là một Beta nóng tính dễ quạu, mắng người không thèm cả nể mà thôi.
“Viện trưởng Lê!”
Vì mời được Lê Giang đến giảng dạy mà Úy Lam đã xây hẳn một phòng thí nghiệm chuyên dụng rộng thênh thang, để tiện bề nhồi càng nhiều sinh viên vào càng tốt, bây giờ lại trở thành nhược điểm khi muốn tìm người, thế là Lâm Tịnh Nhiên dứt khoát la lên thật to.
Ầm!
Tai Lâm Tịnh Nhiên động đậy khi bắt được âm thanh truyền tới từ một góc hẻo lánh nào đó, dứt khoát chạy về phía phòng vô trùng, cố tình nện bước thật mạnh.
“Viện trưởng!!”
Cậu biết Lê Giang vừa thích vừa cần môi trường làm việc yên tĩnh, nay vừa la hét vừa giậm chân như vậy, tay anh ta hẳn cũng đang run bần bật rồi.
Quả nhiên, tiếng thét rách họng của người kia truyền đến: “CÚTTTTTT—-!!!”
Vị Viện trưởng sắp cháy hỏng đầu tung cước đạp văng cửa phòng vô trùng. Một con dao giải phẫu bay ra, nện leng keng xuống dưới chân Lâm Tịnh Nhiên theo những vòng xoay tít mù.
Đi kèm là một làn sóng hương bơ nồng nàn ngào ngạt đập vào mặt khiến cậu thiếu niên sững ra tại chỗ, mãi đến khi Lê Giang lại chọi một miếng bông sát trùng sang mới hoàn hồn.
Kế hoạch dụ bắt thành công, Lâm Tịnh Nhiên lập tức chống tay lao người qua bàn, bế bổng Lê Giang còn đang chưa kịp phản ứng lên, vọt thẳng vào văn phòng anh ta.
Mãi cho đến khi được đặt vào sô pha rồi, não bộ của Lê Giang mới bắt kịp với thực tại, hai tay run run, vành mắt đỏ ửng vì tức tối.
Đã thế này rồi mà vẫn còn nhớ mặc đồ giải phẫu vô trùng nữa á? Lâm Tịnh Nhiên dở khóc dở cười, ôm vị Viện trưởng đang nhảy cẫng lên vào lòng, ấn anh ta nằm xuống.
“Cậu bị đuổi!!” Lê Giang túm cổ áo Lâm Tịnh Nhiên, liều mạng vùng vẫy như muốn xé một miếng cao dán ra khỏi người mình, đáng tiếc sức anh ta so với đối phương chẳng khác gì châu chấu đá xe.
“Viện trưởng ráng nằm yên một chút, để em tiêm cho thầy-”
Lê Giang giãy giụa đến nỗi miệng thở phì phò, hai mắt đỏ ké, nhưng có mắng thậm mắng tệ cỡ nào thì tên “sinh viên xấu xa” này vẫn không chùn tay.
“Cậu! Cậu quá quắt lắm!”
Lê Giang tức điên người nhưng lại không thể làm gì hơn. Dưới ảnh hưởng của kỳ sinh lý, giọng anh ta khàn đặc run rẩy, ngữ điệu lạnh lùng thường ngày phập phồng lên xuống sau khi giãy giụa kịch liệt, lại thêm cả mùi bơ nức mũi nên mấy chữ được gạt ra từ kẽ răng – với sự ghét bỏ vô tận kia – lại khiến một dòng điện chạy dọc theo sống lưng Lâm Tịnh Nhiên.
Ai mà ngờ Viện trưởng Lê tính tình lãnh đạm, hay mắng mỏ sinh viên lại có vị ngọt chứ…
Phừng! Gương mặt cậu thiếu niên, với định lực kém xa anh hai tít tắp, thoắt cái đã đỏ ngang ngửa Lê Giang.
“Trả… trả dao… cho tôi!” Lê Giang vừa hổn hển vừa lục lọi khắp người Lâm Tịnh Nhiên: “Cậu giấu dao của tôi đâu rồi?!”
Lâm Tịnh Nhiên túm tay anh ta lại: “Không có!”
“Cậu… chờ đó cho tôi! Tôi sẽ đuổi cổ cậu, ư…”
Câu mắng kết thúc trong tiếng nức nở khó chịu, thái độ hằn học cũng dịu xuống khi hương thơm ngọt ngào xâm chiếm văn phòng. Dường như cho rằng thứ mùi này ảnh hưởng đến hình tượng của mình, Lê Giang bèn bịt cái mũi dưới đôi mắt đỏ hồng lại.
“Dạ, dạ, thầy đừng đụng vào dao kéo là được.” Lâm Tịnh Nhiên vội dỗ dành: “Viện trưởng xoay qua một chút nào, để em tiêm thuốc ức chế cho rồi thầy cứ đuổi em thỏa thích.”
Hương đào dịu nhẹ bắt đầu hòa lẫn vào vị bơ nồng nàn. Tinh thần lực cấp S mang theo ý trấn an của Lâm Tịnh Nhiên chậm rãi ôm lấy Lê Giang. Dần dà, động tác kháng cự của Viện trưởng trở nên an tĩnh.
Cả người anh ta nóng rẫy như hòn than, nếu đổi lại là người khác hẳn đã bắt đầu ôm cột cọ tới cọ lui rồi, vậy mà Omega cấp C+ này lại có thể dựa vào ý chí mà bảo trì tỉnh táo.
Thấy đối phương đã từ bỏ mọi hành vi nguy hiểm, Lâm Tịnh Nhiên lặng lẽ thở phào một hơi. Cậu giúp Lê Giang cởi chiếc áo giải phẫu đã nhăn nhúm ra, với lấy bông sát trùng trên kệ, cẩn thận lau đi vết cồn tiêu độc trên gáy. Từ phương án lẫn dụng cụ được chuẩn bị đầy đủ, xem ra anh ta thật lòng muốn mổ lấy tuyến thể ra, mà còn không phải là lần đầu tiên nữa.
Lê Giang trở mình trên ghế, chủ động vén tóc lên để Lâm Tịnh Nhiên có thể xử lý kỹ hơn.
“Em sẽ tiêm vào gáy Viện trưởng để thuốc có hiệu lực nhanh hơn, thầy cố nhịn một chút nhé.”
Người kia khàn giọng hừ một tiếng, trừng cậu qua khóe mắt, sừng sộ gằn ra: “Xàm xí cái gì? Xem tôi là con nít à?”
Nhưng anh ta vẫn nghiêng đầu phối hợp.
Giác quan của Omega sẽ trở nên nhạy cảm gấp nhiều lần trong kỳ sinh lý. Cảm giác kim tiêm lạnh buốt đâm vào cổ thật sự không dễ chịu chút nào, nhưng Lâm Tịnh Nhiên ra tay nhanh gọn dứt khoát, đến nỗi Viện trưởng Lê vừa soi mói lại hay bắt bẻ cũng không tìm ra được chỗ nào để chê, phải cắn răng nuốt lời khen suýt ra khỏi miệng về.
Thế là Lê Giang chuyển đầu mâu sang Lâm Kính Dã.
“Anh cậu là biến thái hay gì? Xem em mình như lính đặc chủng mà huấn luyện à?”
“Xin lỗi Viện trưởng.” Lâm Tịnh Nhiên vừa nói vừa lấy một lọ thuốc mỡ nhỏ ra: “Ban nãy em mạnh tay quá ạ? Để em xoa giúp thầy.”
Nhìn thấy vết hằn đỏ chót in trên cổ tay, Lê Giang không khỏi mím môi cau mày: “Hễ phát tình là lại thế này, cứ chạm vào là đỏ, phiền chết được.”
À, lại là một người chơi hệ tự ghét mình. Lâm Tịnh Nhiên bất đắc dĩ lắc đầu, cầm tay Lê Giang lên thoa thuốc. Tuy Liên Bang đã có quy định cấm dùng từ “phát tình” bởi sự… kém văn minh của nó, nhưng vẫn có một số Omega mang lòng ghét bỏ bản thân. Kỳ sinh lý vừa đến là vừa sốt cao vừa khó kiểm soát cảm xúc, ai nghiêm trọng còn thấy mệt lả cả người hoặc trở nên hưng phấn, tóm lại là vô cùng khó chịu, vì vậy chẳng có bao nhiêu Omega thích nó.
“Sớm muộn gì cũng có ngày tôi…” Anh ta lầm bầm mấy lời độc địa như ‘móc mịa cái tuyến thể vướng víu này ra’, Lâm Tịnh Nhiên nghe mà trán nổi gân xanh, có xúc động muốn thủ tiêu hết những thứ sắc bén ở gần người này.
Lê Giang nhấc mắt, nhìn gương mặt thiếu niên gần sát, ngửi được hương đào quanh quẩn, tâm tình cũng giảm bớt mấy phần phiền muộn.
“Cậu cũng bình tĩnh đấy.” Anh ta nói: “Không như Patricia, sợ đến mức tới kỳ luôn.”
Lâm Tịnh Nhiên nhấp miệng cười cười, Lê Giang lại như hiểu ra: “Cũng phải, có một ông anh suốt ngày gieo họa thì còn sợ cái gì nữa chứ.”
Lâm Tịnh Nhiên thì nghĩ: Ai da, không biết thầy bị anh hai trói lại bao nhiêu lần mới sinh ra oán niệm sâu đậm đến vậy…
“Viện trưởng.” Ý chí của Lê Giang quá kiên cường, cho dù cấp bậc không cao nhưng vẫn có thể duy trì trạng thái bình thường khi công tác, điều mà thường chỉ có cấp A trở lên mới làm được. Cảm nhận làn da trong tay mình đã hạ nhiệt và tâm trạng đối phương cũng hòa hoãn lại, Lâm Tịnh Nhiên mới cẩn thận hỏi ra điểm đáng ngờ: “Vì sao cảm xúc thầy lại dao động kịch liệt vậy ạ? Em nhớ thí nghiệm vẫn diễn ra bình thường, không đến nỗi bế tắc như chị Patricia nói.”
Vấn đề lần này của Lê Giang không chỉ là cảm xúc mà ngay cả tinh thần cũng xao động bất an. Nếu Lâm Tịnh Nhiên không phải Omega cấp S, lại từng rèn luyện tinh thần lực trong mỗi lần từ chối kết hôn, thì chưa chắc có thể trấn an anh ta nhanh như vậy.
Lê Giang vừa nghe xong đã sạm mặt mắng chửi: “Thằng não tàn nhà Wimmer chứ đâu! Sáng nay tôi đang kiểm tra thành phần trong thứ thuốc đó, ai mà ngờ nó lại bay hơi!”
Chân mày Lâm Tịnh Nhiên khẽ nhảy lên: “Bay hơi? Tức là sau khi bị hấp thu, cơ thể người dùng sẽ trở thành nguồn thuốc di động?”
Khóe môi Lê Giang giật giật, một lần nữa nuốt lời khen đã chạy đến bên mép xuống, vẫn bày ra gương mặt cáu kỉnh: “Ờ, xem ra IQ cậu vẫn chưa tới nỗi xếp chót phòng thí nghiệm.”
“Vậy thầy…”
“Chỉ một chút thôi, tối đa chỉ ảnh hưởng kỳ sinh lý lần này.” Lê Giang uể oải ngắt lời, đoạn không biết nghĩ gì mà bổ sung: “Bình thường tôi thi thoảng cũng rối loạn, nhưng không đến mức này.”
Ba giây im lặng.
“Trừ khi bị bộ Tài chính cắt xén kinh phí.” Sau đó thằng anh xúi quẩy của cậu sẽ chuồn ra ngoài, dùng cái mặt đưa đám đó vứt dao đi, trói tôi lại – anh ta thầm bổ sung.
Trên đời không có loại thuốc nào có thể nhồi nhét tư tưởng vào đầu người khác, bằng không thì Tiếng Vọng chỉ cần bào chế rồi tung ra thuốc tẩy não “Tôi muốn biến thành số liệu” cho toàn thể con người là được.
Lâm Tịnh Nhiên cau mày: “Viện trưởng có cách nào liên lạc với anh hai em không?”
Lê Giang nhướng mày nhìn lại, đoán rằng cậu có thể đã nhìn ra gì đó, bèn nói: “Còn phải xem đang ở đâu đã, nhưng chắc chắn sẽ có cách.”
…
Hằng ha sa số mảnh vụn máy móc dập dềnh trên mặt biển, những cụm lửa cháy đỏ rực cuồn cuộn bốc lên phía chân trời.
Mười tám. Đó là tổng số đơn vị Tiếng Vọng xuất hiện trong không vực sao Lục Phương, một con số khiến người người kinh hãi.
Mỗi đơn vị đều từng là một người sống độc lập, nhưng tư duy của họ đã được truyền lên đám mây của Tiếng Vọng, liên kết với một mạng lưới tin tức khổng lồ. Chúng tồn tại dưới dạng số liệu, nhưng số liệu lại không thể được lưu trữ trong không khí, vì vậy chúng không ngừng qua lại giữa những vật thể máy được kết nối với nhau. Khi từng đơn vị chiến đấu bị bắn vỡ, lượng “xác” chúng có thể trốn vào cũng dần ít đi.
“Hạm trưởng ơi, làm sao bọn Tiếng Vọng kia có thể bay nhảy khắp vũ trụ mà mạng của Liên Bang lại không làm được nhỉ?” Oscar xuất hiện trên đài chỉ huy, vẫn trong trạng thái một tay rỗng tuếch, đang phát huy khả năng tưởng tượng tuyệt hảo từ hồi còn mài mông trên ghế Úy Lam của mình: “Em không bắt được mạng luôn đây này. Tín hiệu vô hình là đúng rồi, nhưng vật phát tín hiệu thì lúc nào cũng hữu hình mà đúng không? Chẳng lẽ sau khi biến thành số liệu thì được buff thêm tốc độ? Nếu thế thì kỹ thuật của chúng bỏ xa Liên Bang tận mấy thế kỷ ấy! Ít nhất em chưa bao giờ nhìn thấy máy chủ Tiếng Vọng cả.”
Một tia sáng vụt qua trí não Lâm Kính Dã. Anh quay phắt lại nhìn Oscar khiến tóc gáy hắn ta dựng đứng.
“Em em em… em nói sai gì ạ? Anh xem tụi nó bay đi bay về giữa mười mấy thiết bị rồi lại khống chế một đống drone, phần lớn còn phải để AI lái nữa. Cồng kềnh muốn xỉu luôn mà không thấy chúng gửi tiếp viện tới, nên tự dưng em nghĩ 18 đơn vị này có khi nào là bị nhét vào cùng một cái ổ cứng rồi đến đây không…”
Lâm Kính Dã: “Tổ Kỹ thuật! Kiểm tra lại quỹ đạo tín hiệu của Tiếng Vọng, xem có đơn vị chiến đấu nào luôn được chúng điều khiển hoặc bảo vệ không!”
Thấy ý tưởng của mình được Hạm trưởng tán thành, hai mắt Oscar sáng bừng lên như đèn pha, vừa định khoe khoang với Teval thì sực nhớ ra người kia đang dẫn dắt đội cứu hộ mất rồi. Thế là hắn ta tiu nghỉu quay về, mái tóc hung như cũng ảm đạm đi mấy phần, cứ cảm giác thiếu thốn thế nào khi không nhìn thấy cái mặt đen thùi vì ganh tị của tên đó.
Giọng Rennes truyền tới: “Kho vũ khí đã được xử lý, không có dấu vết của đơn vị Tiếng Vọng. Vũ khí trong đó một nửa là người máy thường, nửa còn lại là kỹ sư tộc Lục Phương bị người máy vũ trang cưỡng ép. Con tin đã được giải cứu, nhưng bọn họ nói xưởng và người máy đều là của họ, không cho ta đụng vào, chỉ có thể cho nổ hệ thống AI.”
“Hạm trưởng, tần suất đổi xác của Tiếng Vọng quá cao, không biết được đâu là đơn vị chúng đang bảo vệ.”
Lâm Kính Dã nghe xong cũng không nói gì, chỉ khoát tay bảo họ tiếp tục lưu ý. Oscar đứng cạnh bên cắn ngón tay suy tư hết cả buổi mới thốt lên: “Hạm trưởng! Có khi nào… vật chứa không phải thiết bị thông thường? Ý là… chúng là Tiếng Vọng mà, bình thường có ai lại từ bỏ ẩm thực ngon lành mà đi làm số liệu chứ.”
Tiếng Vọng.
Hết thảy tư duy đều là tiếng vọng của chân lý.
Tư duy.
Những suy nghĩ từng thuộc về con người.
Tia sáng trong đầu Lâm Kính Dã bừng lên, lập tức ra lệnh: “Teval! Dẫn đội cứu hộ xuống công sự dưới biển, để ý xem có ‘người’ nào khác thường không.”