O Giả A Sao Lại Có Thể Tìm A

Chương 95



Lâm Kính Dã nói xong thì đưa tay ra hiệu. Chiến sĩ đứng bên cạnh lập tức tiến lên, gắn hai quả bom lượng tử hẹn giờ lên cửa, những người còn lại thuần thục nấp vào sau chỗ ngoặt. Rennes chẳng mấy ngạc nhiên trước sự ăn ý đến từ tập thể tàu 927, nhưng rất nhiều chiến sĩ được tuyển chọn từ các đơn vị khác đều trầm trồ xuýt xoa. Trước đây họ chỉ được nghe kể về năng lực của Lâm Kính Dã, cũng rất lấy làm bội phục trước câu chuyện của anh, nhưng không ngờ toàn bộ thủy thủ đoàn trên con tàu vận chuyển kia ai cũng ưu tú như ai.

Thành tích huấn luyện tốt không nói lên được điều gì, chỉ khi đặt chân lên chiến trường, thanh gươm sắc căn bản không thể mãi giấu mình trong vỏ.

Có câu “tướng tài mang lính giỏi”, phần lớn Beta dưới trướng Hạm trưởng Lâm đều noi gương trưởng quan nhà mình, lúc nào cũng bày ra vẻ mặt nghiêm túc, toàn tâm toàn ý cống hiến cho sự nghiệp. Ngặt nỗi bắt chước lâu ngày dễ bị đơ, ai nhìn vào cũng tưởng đây là buổi giao lưu của hội bệnh nhân mặt liệt.

Ầm!!

Đi kèm với tiếng nổ trầm đục phát ra là những tiếng thét chói tai, nghe kỹ có thể nhận ra nỗi vui mừng trong đó nhiều hơn sợ hãi.

“Có con tin.”

Khi những ngón tay thon dài thay đổi dấu hiệu, các chiến sĩ đồng loạt thu vũ khí công suất lớn về, thay bằng những thanh kiếm quang năng sáng loáng. Amanda đi đầu tuy mang bộ trọng giáp cồng kềnh nhưng động tác không chút nào chậm chạp, lập tức lao về trước, dộng tấm khiên vào cánh cửa vốn đã lung lay sau vụ nổ, khiến nó vỡ thành từng mảnh.

“Vào!”

Các chiến sĩ rầm rập nối gót.

Tấm khiên của Amanda va vào một cỗ máy hạng nặng hình người cao chừng ba mét, sừng sững đứng đó đầy vẻ áp bách. Đó là một trong những người máy do Tiếng Vọng điều khiển. Tuy xuất phát từ mục đích khác nhau nhưng chúng và quân Liên Bang đều không sử dụng vũ khí nóng có tính sát thương cao, để tránh gây tổn thương đến con tin.

“Thẩm mỹ của tộc Lục Phương cũng còn tạm được.” Rennes bình phẩm giữa những nhát chém, tiễn vài thiết bị bay hình thù kỳ lạ lên đường.

Thiết bị máy móc của Lục Phương và Tiếng Vọng có sự khác biệt rất lớn về hình dạng, có thể phân biệt dễ dàng chỉ bằng cách nhìn bề ngoài: con người sẽ cân nhắc đến khả năng thích ứng của cơ thể, khi chế tạo người máy thuần trí năng lại càng sẽ tham khảo từ hình ảnh bản thân, áp dụng lên cả những người máy khai thác mỏ. Ngược lại, Tiếng Vọng không có nhu cầu này vì đã quên mất cảm giác sở hữu cơ thể, dẫn đến sản phẩm của chúng chỉ là những cục kim loại có hình dáng kỳ quặc trong mắt con người.

Không gian phía sau cánh cửa trông như một hội trường rộng lớn. Con tin bên trong đều là thanh niên trai tráng, không có người già và trẻ nhỏ; đa số lom khom hoặc ngồi bệt trên mặt đất với vẻ hoảng sợ, một vài người đang lén lút nhòm các chiến sĩ Liên Bang từ sau những cây trụ khổng lồ. Trong những góc vắng là trang bị của binh lính thị tộc Lục Phương được chất thành từng đống, có cái phủ vết máu khô, có cái đã không thể cứu chữa.

Lục Phương là một thị tộc nhỏ, vốn cũng không sở hữu được bao nhiêu vũ khí máy nên quân số kẻ địch cũng không nhiều, hơn nữa Tiếng Vọng cũng không có thời gian để chế tạo ra một đội quân đầy đủ.

Nhờ vào cuộc tập kích bất ngờ, Nhiễm Tinh chiếm ưu thế tuyệt đối.

Các chiến sĩ đội lục chiến dường như cũng bị nhiễm phong thái điềm đạm từ trưởng quan. Không một ai cười đùa lớn tiếng, tất cả đều trật tự tiến lên với vẻ túc mục và kiếm quang năng lăm lăm trong tay. Ánh kiếm lóe lên, biến người máy đồ sộ như ngọn núi nhỏ trước mắt thành khúc chả giò xắt miếng. Ba vị “đầu bếp” không cần mở miệng trao đổi đã dứt khoát đoán được mục đích của đồng đội, hỗ trợ nhau tạo thành một đội hình tấn công hoàn hảo.

Sự ăn ý không lời này khiến Jomy nhìn không chớp mắt, vô thức thu lại vẻ huênh hoang ngạo mạn của một Alpha tốt nghiệp hạng Ưu. Trước kia cậu luôn quen thói cầm pháo lượng tử bắn phá lung tung nên cận chiến vẫn luôn là khuyết điểm, vì vậy khi thấy tình hình chiến đấu thuận lợi, cậu bèn dứt khoát thu kiếm lùi lại, cẩn thận quan sát trận chiến có quá nhiều chỗ đáng để học tập này.

Lâm Kính Dã tuy đã trở thành Hạm trưởng tàu Nhiễm Tinh, trực thuộc biên chế lực lượng vũ trang tiền tuyến, nhưng thói quen tính toán chi li đã khắc sâu vào xương tủy. Anh qua lại trong bóng tối, kiếm trong tay vung lên vào thời điểm chuẩn xác nhất, chỉ phát ra một vệt sáng lóa mắt khi lưỡi kiếm chạm vào kim loại rồi rời đi, để lại thi thể quân địch dưới đất.

“Má ơi, ngầu vãi.” Jomy ôm súng run rẩy: “Không hổ là người lọt vào mắt xanh Nguyên soái.”

Cư dân thị tộc Lục Phương thấy mình được cứu khỏi lưỡi hái tử thần thì không khỏi kích động. Những vị cứu tinh từ trên trời giáng xuống này trông như những hung thần mặt lạnh như tiền, nhưng khí chất trầm tĩnh vững vàng lại mang đến cảm giác an toàn. Trước khí thế sắc bén lẫm liệt của họ, người máy cao ba mét dường như bé lại chỉ bằng hạt vừng.

Các cư dân dáo dác nhìn quanh một hồi, thi thoảng lại quay đầu nhìn đồng bào phía sau. Cuối cùng, có mấy người không nhịn được đứng phắt dậy, dùng quần áo túm lấy một chiếc drone bay qua như quăng lưới bắt cá, tư thế nện nó xuống đất cũng rất giống mấy bạn lần đầu giết cá.

Rennes hiếm khi không nhảy bổ vào trận chiến mà chỉ nhàn nhã xách kiếm đi theo đội Y tế và Kỹ thuật. Quân y vừa được điều tới mắt tròn mắt dẹt nhìn cô nàng Lệ Nhiễm Nhiễm bé xinh vừa đấm bay một người máy, vừa ngân nga bài hát “bệnh nhân không nghe lời cứ gõ bong bong”.

Hóa ra thứ chảy xuôi trong đội ngũ xuất thân từ tuyến hai này lại không khác mấy với Thanh Kiếm Bầu Trời, đều là dòng máu nóng sục sôi hơn cả động cơ warp drive.

Những đơn vị máy đang làm nhiệm vụ canh giữ đồng loạt chuyển mục tiêu sang những kẻ xâm nhập, để lộ những con tin được xếp thành những vòng tròn đồng tâm ở phía sau. Lệ Nhiễm Nhiễm nhanh chóng phân tích từ hình quét radar rồi báo cáo.

“Hạm trưởng, con tin được sắp xếp từ trong ra ngoài theo thứ tự tinh thần lực từ cao xuống thấp.”

“Tiếng Vọng mà cũng bị OCD cơ à.” Nhân viên kỹ thuật lầm bầm.

Tất nhiên là không. Dường như có thứ gì khác thường xen lẫn trong họ, nhưng lại bị che khuất bởi những cơ thể san sát.

“Tiếng Vọng! Hạm trưởng! Có tín hiệu đơn vị Tiếng Vọng phát ra từ họ!”

Đôi mày Lâm Kính Dã cau lại, sau đó anh đột ngột nhận ra: thứ mà các con tin sợ hãi không phải là cuộc chiến gần ngay trước mắt. Bởi vì càng lúc càng có nhiều người được tiếp thêm dũng khí mà đứng lên vật lộn cùng drone, nhưng cũng có nhiều người vẫn giữ vẻ kinh hoàng trong đáy mắt, không ngừng liếc về phía sau.

Họ đang sợ thứ gì đó ở tâm vòng tròn!

“Mau tránh ra!”

Một chiến sĩ nói với các con tin. Người đàn ông ngồi dưới đất co mình lại trước khi gian nan vén ống quần lên.

“K- không được trưởng quan ơi!”

Các cư dân Lục Phương vẫn duy trì vị trí ngồi hình tròn này không phải vì họ không muốn trốn, cũng không phải không có dũng khí đứng lên, mà là vì trên cổ chân mỗi người đều có một vật trông như vòng trọng lực. Bị bắt đeo thứ có sức nặng tương đương hai con voi này vào, chẳng trách sao không ai di chuyển được, người nào thể chất kém khéo còn nát vụn cả xương.

Người chiến sĩ thấy vậy thì đứng đực ra như trời trồng.

Lâm Kính Dã thoáng nhìn một lượt, nói tiếng “xin lỗi” rồi nhún người vọt qua đầu các con tin hàng ngoài. Đương lúc bọn họ còn đang không hiểu ý nghĩa câu nói không đầu không đuôi đó, thì đã thấy anh mượn vai của một thanh niên làm bàn đạp, tiếp tục nhảy vào trong. Tuy Lâm Kính Dã không phải nam Alpha nhưng giáp xương ngoài vẫn có sức nặng nhất định, khiến thanh niên kia suýt thì cạp đất mà ăn.

Khi bóng dáng màu đen ấy dần tiến vào, một bóng người cũng mặc giáp xương ngoài bất thình lình lao ra từ trong các con tin, trong tay lăm le khẩu súng quang năng. Những người khác còn chưa kịp kêu lên thì đã thấy một cánh tay đi kèm khẩu súng trong đó bay vút ra ngoài, nện trúng ngực một người khác.

Lâm Kính Dã như đã biết trước, xoay người trên không trung rồi vung tay sang ngang. Kiếm quang năng bắn ra chẻ đôi một cánh tay của đối thủ, sau đó lại lia một đường, biến hắn ta thành hai khúc rơi bịch bịch xuống đất.

“AAAA–!! Á… không… không có máu?!”

Những người bị “thi thể” nện trúng hốt hoảng la lên: “Người máy?! Chúng lén mặc chiến giáp của quân ta từ khi nào vậy??”

Trong số các con tin quả thật có những chiến sĩ Lục Phương đã mất sức chiến đấu vì bị thương nặng, những người hôn mê bất tỉnh đều nằm ở vòng ngoài, bên trong là những người gãy tay chân nhưng không gặp nguy hiểm về tính mạng. Bọn họ thấy vậy thì thảng thốt, vội vàng tháo mũ giáp, để lộ những gương mặt thuộc về con người bên dưới.

Lâm Kính Dã lướt đi băng băng qua đầu mấy nghìn con tin như một lưỡi kiếm đen nhánh, tiêu diệt tất cả các chướng ngại vật trên đường, cho dù là muốn đánh lén hay dùng con tin để uy hiếp. Có mấy thanh niên kích động gồng vai hô toáng lên: “Tôi khỏe lắm! Giẫm tôi này!”

Lâm Kính Dã không khỏi bật cười. Có người chủ động giúp đỡ, bước tiến của anh trên chặng đường sau đó quả thật càng thêm nhanh nhẹn.

Ở một góc khuất nọ, một chiếc cơ giáp Lục Phương xiêu vẹo ngã trên mặt đất bỗng lập lòe ánh đỏ. Nó nương nhờ âm thanh của cuộc hỗn chiến mà lặng lẽ nhấc mình, khẩu pháo trước ngực thò ra, tia plasma được nạp năng lượng, khóa lấy bóng người đang bay nhảy kia.

Uỳnh! Rầm!

Tiếng nổ ầm vang reo lên, đi kèm là âm thanh chiếc cơ giáp nặng nề ngã lăn kềnh.

Ở nơi xa là Jomy với khẩu pháo vác vai, hai mắt sáng quắc đầy hung tợn. Nhìn gương mặt bình tĩnh của cậu chàng, chắc không ai ngờ trong nội tâm đang là những tiếng thét rách cổ họng, ba hồi khen tính cảnh giác của mình thiệt là tốt quá, ba hồi run cầm cập khi nhớ lại khoảnh khắc Hạm trưởng bị tia trúng.

Mà đương sự còn không quay đầu lại.

“Chậc.” Tiếng cười của Rennes vang lên trong kênh liên lạc riêng: “Sao em biết thằng nhóc đó sẽ ra tay đúng lúc?”

Hở, cái vị chua thoang thoảng này là sao đây?

Lâm Kính Dã bất đắc dĩ, vừa chạy vừa hổn hển khẽ đáp: “Biết người khéo dùng.”

“Mới có mấy ngày mà đã ‘biết’ rồi à?”

Lâm Kính Dã càng hết cách: “Nguyên soái à, không phải cấp dưới nào cũng có ý với cấp trên đâu ạ.”

Rennes nghĩ ngợi một hồi rồi gật gù: “Cũng phải, chỉ có thằng cu Nhậm Minh nhà Z mới dám làm loạn như vậy thôi.”

Có lẽ cảm nhận được sự hoang mang của anh, hắn còn chủ động giải thích: “Em thì khác, em là bị cấp trên dùng quy tắc ngầm mà.”

Lâm Kính Dã: “… Ờ.”

Chuẩn rồi, cấp trên xấu xa dùng pheromone uy hiếp, cưỡng ép cấp dưới Beta đáng thương chứ còn gì nữa.

Hai người tuy trò chuyện vui vẻ là vậy nhưng tay chân không một giây ngơi nghỉ. Khẩu súng trong tay Rennes nâng lên, điểm ruồi theo sát Lâm Kính Dã. Những tên lính người máy hoặc bị kiếm trong tay anh xé nát, hoặc bị viên đạn của hắn bắn thành cái sàng.

Trải qua mấy phen tiêu diệt những cơ giáp lớn có ý đồ đánh lén, Jomy bắt đầu đâm ra phiền trò đập chuột chũi này, bèn ra dấu cho cả đội lao ra, mỗi người lựa một con mà cho nó thành sắt vụn. Mấy cậu chàng còn bị lây bệnh cần kiệm của tàu 927, không quên nhặt những ống dịch năng lượng hoàn hảo về làm chiến lợi phẩm, thuận tiện đảm bảo cho không con nào còn ngồi dậy được nữa.

Khi số lượng càng lúc càng giảm xuống, những cỗ máy còn có thể tấn công bỗng nảy ra một kế hoạch kỳ lạ nào đó mà đồng loạt đình chiến, điên cuồng tìm cách tháo chạy khỏi chiến trường.

Tình huống bất ngờ phát sinh khiến các chiến sĩ Liên Bang mặt lạnh tanh tạm thời không đuổi theo. Đứng giữa tàn dư của những người máy, phát hiện Tiếng Vọng đang rút lui, Lâm Kính Dã cũng không vội vã tiến vào vòng trong nữa mà ra lệnh cho các chiến sĩ tháo vòng trọng lực cho con tin.

Những thứ máy móc ấy vòng đi vòng lại như những con ruồi mất đầu, con nào biết bay thì cắp con không biết bay, nhất thời khó mà nhìn ra đâu là đơn vị được Tiếng Vọng bảo vệ. Nhưng chúng không ngờ rằng khi vừa trồi lên khỏi mặt nước, thứ tiếp đón chúng là những họng pháo sáng ngời.

Mera ra lệnh trong kênh: “Tự do khai hỏa, không để con nào lọt lưới!”

Đội tàu hộ tống đã tản ra theo các phương hướng, bày ra một tấm lưới vô hình tự lúc nào. Thấy nó được khởi động, không ít người đều líu lưỡi, bởi đó không phải khiên phòng ngự thường được trang bị trên tinh hạm, mà là một màn chắn cách ly được thiết kế dành riêng cho Tiếng Vọng. Sự phối hợp của toàn thể hạm đội Thanh Kiếm Bầu Trời cho thấy Rennes đã lên kế hoạch cho màn vây bắt tận cửa này từ lâu.

Cho đến nay vẫn chưa có một giống loài nào thành công nghiên cứu ra cách biến mình thành hồn ma bóng quế. Tiếng Vọng Eryan tưởng như là những chuỗi số liệu vô hình tồn tại đến vĩnh hằng, nhưng đơn vị lưu trữ chúng vẫn là những thiết bị vật lý hữu hình và sẽ bị lão hóa. Khi màn chắn được bật lên, số lượng thiết bị cho những đơn vị Tiếng Vọng di chuyển còn lại càng lúc càng hao hụt.

Trong hầm trú ẩn, những con tin vừa lấy lại tự do lập tức ùa ra sau các chiến sĩ Liên Bang, ra sức ép mình vào góc tường như đang muốn nén lương khô. Trung tâm Tiếng Vọng được che chắn cuối cùng cũng lộ ra.

Đó là một nhóm người ngồi quỳ gối, quay mặt vào trong, xem quy cách ăn mặc thì đều là chiến sĩ.

“Tổng cộng 29 người.” Lệ Nhiễm Nhiễm liến thoắng báo cáo: “Một Omega cấp S, hai Alpha cấp A; AO cấp B gồm hai mươi người, còn lại là cấp C.”

Nhờ sự ảnh hưởng từ bộ lạc Dạ Vũ mà cả chòm sao Mũ Miện Phương Nam chỉ quan tâm đến giới tính thứ nhất, cũng may hành vi cực đoan như cắt tuyến thể chỉ xuất hiện ở Dạ Vũ, còn những chiến sĩ Lục Phương này vẫn sở hữu tuyến thể nguyên vẹn, tinh thần lực cũng không bị phá hủy, thậm chí còn được chu đáo chữa trị vết thương – có thể thấy họ đã được tuyển chọn kỹ lưỡng.

Giữa chiến trận căng thẳng, bọn họ lẳng lặng ngồi đó, đầu rũ thấp như những pho tượng cầu nguyện. Nếu không có những khuôn ngực phập phồng lên xuống thì quân y cũng cho rằng họ đã bỏ mạng.

Teval báo cáo: “Toàn bộ đơn vị máy móc đã bị tiêu diệt. Chúng tôi theo dõi thấy tín hiệu Tiếng Vọng trong công sự trở nên mạnh hơn, xin ngài tuyệt đối phải cẩn thận.”

Mạnh hơn ư? Chẳng lẽ tất cả đều bị dồn vào một “ổ cứng”?

Hai vị trưởng quan liếc nhìn nhau.

Vậy thì vật chứa ấy đang…

Lâm Kính Dã giơ tay ngăn cản các chiến sĩ đang muốn bước lên hỗ trợ. Các quân y cẩn thận mở radar, bộ phận Kỹ thuật cũng không chịu thua kém.

“Suy dinh dưỡng loại nhẹ, teo cơ tứ chi, nhưng…”

Ánh mắt Lâm Kính Dã đảo qua, khóe môi kéo thành một đường thẳng mang phần khắc nghiệt: “Nói.”

“Hoạt động não bộ rất sinh động.” Quân y nói với vẻ hoang mang: “Nhưng sóng tinh thần lực lại là một đường thẳng, giống như… như…”

Lệ Nhiễm Nhiễm tiếp lời: “Giống như ổ cắm dây mạng hoạt động ổn định, động cơ warp drive được cân bằng áp lực, hay quản gia AI đa chức năng trên phi thuyền vậy.”

Chỉ không giống một con người với khả năng tư duy.

Lễ đường trở nên im lặng một cách đáng sợ.

Những con tin kia đội mũ bảo hộ của giáp xương ngoài, không một lần trở mình. Ban nãy vì có hỏa lực tứ tung nên không ai để ý, đến khi ánh sáng ổn định lại rồi, những sợi dây cáp tối màu chạy ra từ dưới mũ giáp mới lọt vào tầm mắt người ngoài.

Lệ Nhiễm Nhiễm không tiếp tục giả làm Omega nhí nhảnh nữa mà thận trọng tiếp cận, mở màn chắn trên giáp ra, xác nhận không có sinh vật ô nhiễm mới tiến lên, dùng kim thăm dò to cộ chọc vào cổ một chiến sĩ.

Sắc mặt người thanh niên bị đâm vẫn bình thản vô cùng, hai mắt nhắm lại, chẳng mảy may có dấu hiệu tỉnh dậy.

Số liệu xuất hiện trên thiết bị trí năng khiến tổ Kỹ thuật không ngừng hít hà.

“Não bộ của họ… tạo thành một mạng lưới nối liền, một hệ thống cân đối các tác vụ, và… không có dấu vết của ý thức cá nhân.”

“Ý thức của họ e rằng không được che chắn bảo hộ, đã bị biển số liệu này nghiền nát.”

Lệ Nhiễm Nhiễm thốt lên: “Hạm trưởng, Nguyên soái mau đến đây xem! Em nghĩ đây chính là trung tâm Tiếng Vọng cấp hai!”

Đúng lúc ấy, một vật nằm ở trung tâm những con tin bỗng lóe sáng. Lâm Kính Dã lập tức kéo cô quân y về, tất cả súng ống đều nâng lên chĩa thẳng vào nó.

Đó là một thứ máy móc trông giống một lăng kính lục giác. Khi nó im lìm ảm đạm, ai cũng cho rằng nó chỉ là mảnh vụn rơi xuống từ cỗ máy nào đó; nhưng từ những hoa văn phức tạp đang sáng lên ánh vàng cam, có thể thấy vật thể lớn hơn bàn làm việc này rõ ràng không xuất phát từ bàn tay con người.

Nó mang lại cảm giác lạnh lẽo băng giá thường thấy ở máy móc vô tri, nhưng lại khoác lên mình lớp vỏ tinh xảo. Kim loại nặng nề và họa tiết khéo léo hòa quyện vào nhau, khiến nó trông như một món đồ thần bí mà trang trọng, xuất phát từ ngôi đền của một nhà thông thái nào đó.

Đội Kỹ thuật đi theo đang không ngừng chụp ảnh, ghi hình, ghi chép lại số liệu từ nó.

Nhìn những sợi dây cáp trên mũ giáp của các chiến sĩ Lục Phương nối liền với lăng kính này, niềm vui lần đầu tiên bắt được trung tâm Tiếng Vọng trong lịch sử nhân loại bị dập tắt trong nháy mắt. Các chiến sĩ Liên Bang còn chưa kịp hãnh diện thay Hạm trưởng nhà mình thì đã ý thức được một vấn đề rợn tóc gáy.

“Theo ghi chép về những lần đụng độ với Tiếng Vọng trong lịch sử, chúng thích bắt sống hơn giết người.” Đôi môi Lâm Kính Dã trở thành một đường kẻ thẳng tắp, lạnh lùng thốt lên từng chữ: “Từng có học giả lạc quan cho rằng nếu có chiến sĩ không ủng hộ Tiếng Vọng mà bị bắt giữ, một khi bị cưỡng ép truyền tư duy lên đám mây, có lẽ sẽ còn gây phiền toái cho chúng.”

Rennes: “Nhưng rõ ràng là chúng không quan tâm tư duy con người có phản đối hay không.”

“Nếu đây thật sự là đơn vị lưu trữ Tiếng Vọng, là vật dẫn của những số liệu kia, vậy thì những người này…” Sắc mặt Lệ Nhiễm Nhiễm trông dữ dằn hơn bất kỳ lần thấy bệnh nhân không nghe lời nào, thậm chí từ thân hình nho nhỏ kia còn tỏa ra sát ý sắc bén không thua gì những người lính tiền tuyến: “Những bộ não bị cưỡng chế liên kết này chính là máy chủ bị Tiếng Vọng cưỡng ép thành lập.”