Ở Ký Túc Xá Coi Trai Đấu Kiếm Bị Bạn Cùng Phòng Phát Hiện

Chương 30: 30





02
B: Mặc dù còn chưa có đối tượng mình thích tương lai, nhưng đã sớm khó chịu với tình địch and đặt cho cậu ta biệt danh (tràn đầy ám chỉ).
10.31
Không biết có phải Thừa Ngôn đã nói gì với trưởng ký túc xá rồi, ánh mắt cậu ấy nhìn tôi có chút tìm tòi nghiên cứu.
Tôi và cậu ấy lập thành nhóm làm nhiệm vụ, sân chơi rất tối, trời tối mà một chút ánh sáng cũng không có.

Bóng tối sẽ khiến người khẩn trương, nhưng nhịp tim của tôi rất bình thường, tôi muốn nó đập nhanh một chút.
Chúng tôi trốn trong nhà tù, zombie gõ lan can.

Vẫn trốn một chỗ cũng không phải biện pháp, hơn nữa cũng không đủ kích thích.

Tôi nắm tay trưởng ký túc xá, bất ngờ đẩy cánh cửa đong đưa, xông thẳng ra ngoài.

Bốn phía bóng tối dày đặc, phía trước chỉ có ánh sáng le lói từ màn hình điện thoại của trưởng ký túc xá.

Zombie quơ gậy sắt đuổi theo, phát ra tiếng gào thét khàn khàn.
Khoảnh khắc đó, trên con đường đổ nát này chỉ có ba sinh vật là chúng tôi di động.

Tay trưởng ký túc xá đổ mồ hôi, có hơi trơn, tôi cầm chặt một chút, cảm nhận xương ngón tay bị đè ép và mạch đập không ngừng nhảy nhót thình thịch của cậu ấy.
Chờ tiếng súng của thợ săn vang lên, chúng tôi mới dừng lại.

Trưởng ký túc xá dừng không kịp, đập vào ngực tôi.


Lượng vận động này cũng không tính là lớn, nhưng tim tôi cũng giống nhịp đập của trưởng ký túc xá dao động ở tần số cao.
Tôi nghĩ đến hiệu ứng cầu treo.

Cảnh giác khi làm hành động có độ nguy hiểm cao, ngẫu nhiên gặp một người khác thì sẽ hiểu nhầm nhịp tim đập nhanh do hoàn cảnh thành đối phương khiến tim mình rung động, cũng sinh ra phản ứng sinh lý rơi vào bể tình, adrenaline bài tiết, lòng bàn tay đổ mồ hôi, tim đập mạnh, hai gò má ửng đỏ, con ngươi phóng đại.
Thợ săn soi đèn pin đi tới trước mặt chúng tôi, chiếu sáng hai người chúng tôi.

Trưởng ký túc xá đối thoại với chú ấy nhận cốt truyện, tôi ở bên cạnh nhìn cậu ấy.

Da cậu ấy trắng, trên mặt đỏ ửng rõ ràng.

Mặc dù vẫn còn đang nói chuyện với NPC, nhưng trong mắt còn có sương mù do bị mũi bị đụng trúng.

Áo khoác dài màu trắng của cậu ấy có bảy nút.
Trong bóng tối, suy nghĩ của tôi có chút nhảy nhót.

Số 2 và trưởng ký túc xá khẳng định đã từng chơi tàu lượn siêu tốc trong công viên giải trí, tôi nhớ quê của trưởng ký túc xá có một công viên giải trí rất là nổi tiếng.

Lần đầu tiên cậu ấy tự giới thiệu về mình đã nói nhà mình có cái gì, nói hoan nghênh tới quê cậu ấy chơi tàu lượn siêu tốc ngắm khủng long hóa đá.

Tàu lược siêu tốc xoay tròn cao và lên xuống với tốc độ cao khẳng định dễ tăng tốc nhịp tim hơn so với vừa rồi chúng tôi chạy, vậy số 2 sẽ lầm tưởng trưởng ký túc xá động tâm với người đồng hành chứ?
Phiền ghê, ai biết trực nam sẽ nghĩ như thế nào?
Khảo sát hiệu ứng cầu treo rất đơn giản, một nghiên cứu viên trong thử nghiệm tìm một bạn nữ xinh đẹp làm trợ lý nghiên cứu, đối tượng thí nghiệm là một nhóm học sinh nam.


Họ bị chia ba nhóm, cùng trợ lý đến ba công viên khác nhau, khảo sát cầu treo bằng đá và nguy hiểm đó.

Khảo sát xong, nữ trở lý để lại số điện thoại, ám chỉ nếu họ hứng thú có thể call mình.

Kết quả đương nhiên là nam sinh nhóm cầu treo kia kiếm cớ gọi điện thoại nhiều nhất, tạo ra câu chuyện còn rất có sắc thái tình yêu.
Thử nghiệm này thiết kế rất vi diệu, cố ý tìm cô gái xinh đẹp.

Được rồi, bắt đầu từ giá trị nhan, được áp dụng rộng rãi.
Trưởng ký túc xá là cậu chàng miền Nam rất xinh xắn, điển hình trắng sạch, không có tính công kích.

Bình thường thì lạnh lùng, lúc nói chuyện với người khác thì lễ phép, rất ngoan.
Sau khi chơi xong có hai bạn nữ muốn add WeChat của tôi và trưởng ký túc xá, không có ý nghĩa.

Nhưng tôi nghĩ trưởng ký túc xá đẹp trai mà, trường chúng tôi nữ sinh lại nhiều, nhất định sẽ có bạn nữ giống như hai người này chủ động tiếp cận cậu ấy.
Tôi nổi lên ý đùa giỡn, hàm nghĩa mơ hồ trả lời các cô ấy: "Tôi đi cùng đồng bạn của tôi."
Ồ hố, các cô ấy quả nhiên hiểu lầm, ha ha.
Không có nói cho trưởng ký túc xá đâu, để cậu ấy đoán, nhìn dáng vẻ im lặng của cậu ấy, có hơi vui vẻ.
Buổi tối khi đi ra từ trạm xe lửa, lên cầu vượt, nhìn dòng xe qua lại không dứt dưới cầu, đi qua đi lại, chúng vẫn kéo dài đến chân trời rất xa lạ rất u ám.
Có một xung động muốn nhảy xuống.
Trưởng ký túc xá cắt ngang tôi, hỏi tôi tình tiết "zoobie màu trắng", đề tài liên quan tới "chết" người ta thường gặp.


Tình tiết trong các vở kịch luôn liên quan tới cái chết, bởi vì một khi một người chết, mạng sống của người đó dường như thông qua vĩnh viễn rời xa thế giới của người thường, thăng hoa.

Nhưng cũng không có khả năng thay đổi và cứu vãn, cho nên lưu lại chấp niệm chẳng thể lu mờ trong lòng người sống; có lẽ chủ đề là chính nghĩa đến trễ, người sống trải qua thăm dò ngàn khó vạn hiểm, rốt cuộc vạch trần chân tướng, rửa hết oan khuất.
Nhưng trong cuộc sống thực tế, chẳng bao giờ bằng biến đổi bất ngờ trong vở kịch, cũng không phải là cái chết của mỗi một người đều có ý nghĩa sâu xa.

Chẳng qua là họ từng tồn tại, bị hành hạ hoặc dài hoặc ngắn, sau đó chết.

Không có gì hàm oan giải tội, không có gì trọn đời khó quên.

Nhẹ bỗng, như hoa lê mong manh bay theo gió, tan trong đất.
"Nếu như một người chết, sẽ như thế nào?" Tôi hỏi trưởng ký túc xá.
"Họ sẽ lấy một phương thức khác mà sống, ví như trong lòng những người khác."
Câu trả lời mới lạ biết bao.

Sống thế nào đây, ngày giỗ hằng năm đi kỷ niệm một chút ư? Nói rằng đến chết vẫn sẽ nhớ tới người đó sao?
Rốt cuộc có ý nghĩa gì.

Người đó đã chết, nếu như có cái gọi là kiếp sau, cũng đã sớm đầu thai rồi.

Người đó gặp khổ nạn, vĩnh viễn chẳng qua chỉ là khổ nạn của riêng người đó.

Kẻ hại người thì vẫn sống khỏe trên đời này, không tim không phổi, vui vẻ hạnh phúc.
Không nghĩ ra.
Có lẽ ý nghĩa của cái chết, chẳng qua là kết cục của thống khổ nhỉ.


Khó mà chịu đựng nổi đau, vậy thì không bằng kết thúc.
Trưởng ký túc xá cho tôi xem đường ray ánh sáng cậu ấy chụp, vốn là đèn xe cô lập không liên quan bởi vì ánh sáng dài ra mà chạm nhau, chúng hòa vào nhau thành ánh sáng giống nhau, trước sau nối liền, cuối cùng xếp thành một dòng nước chảy chậm rãi, thỉnh thoảng lóe lên luồng ánh sáng lấp lánh.
Bởi vì ánh sáng như ngân hà, quá mức chói mắt, trước mắt tôi mơ hồ.

Nếu như mạng sống cũng như ánh đèn độc lập, chúng cùng hướng về cuối dòng chảy màu đen, có tai nạn bất ngờ, có lúc sáng lúc tối mà hơi chậm.

Nhưng chỉ cần kéo dài một chút, chúng có thể cùng cá thể tương liên chung quanh, gây dựng thành con sông hoàn chỉnh.

Hóa ra cũng không phải là từng ngôi sao không chút liên hệ.
Người tồn tại trong lòng tôi, khó phân biệt đôi ta.

Như trong "Nghiệp" trong phật giáo, nhân quả luân hồi, dây dưa lẫn nhau.
Có lẽ không phải kết cục, không phải quên, những gì đã qua hóa thành điểm sáng bé nhỏ, thực hiện niết bàn.
Sau khi trở về, set quỹ đạo ánh sáng trưởng ký túc xá chụp làm màn hình điện thoại.

Nằm trên giường, nhìn chằm chằm điểm sáng nhảy nhót rồi dung hợp, gửi cho cậu ấy một đoạn liên quan tới "Quên".
"Quên là chuyện duy nhất người bình thường có thể làm được." Quên hành hạ nội tâm người khác, đây là cách giải quyết vấn đề đơn giản nhất.
"Nhưng tôi quyết định không quên người đó."
Không thể nói là quên hay là nhớ, ký ức đã qua là thạch cao trắng mềm, nhào nắn tăng giảm làm thành chính mình của hiện tại.
- --------------------------
Tiểu kịch trường cà khịa của mẹ ruột
Trưởng ký túc xá: Cho cậu xem tấm hình
B: Điểm sáng thay đổi chẳng phải giống như đời người sao blablabla đây chính là ý nghĩa của sinh mạng nhỉ, dù chết nhưng vẫn sống blablabla những gì đã qua khiến cho chúng ta gặp nhau vào giây phút này XXXXX
Trưởng ký túc xá (gãi đầu): Tôi...!chỉ muốn cậu vui một chút thôi...!(-_-)
Mẹ ruột: Trước kiakhông hổ là thiền tông đại sư, nhìn tấm hình thôi cũng có thể ngộ đạo..