Thẩm Uyển Hề tới chỗ cô gái đang dùng ánh mắt không tốt nhìn Thẩm Vi Lê, không nói gì cả, chỉ yên lặng nghe bọn họ nói chuyện.
Cô ta chăm chú chụp lén, không ngừng nói bằng giọng điệu khinh thường, "Địa vị Thẩm Vi Lê này cũng lớn thật. Nghe nói là do Thẩm Tùng Chu giới thiệu, gia cảnh lớn thế nào mới khiến ảnh đế giới thiệu? Còn ngày đó nữa, mấy người không thấy sao, đạo diễn Thẩm Lan tự tới đón cô ta, còn cảnh cáo Tiết Bằng. Sau đó Thẩm Lan đưa cô ta đi đâu, còn phải nói sao?"
"Còn nữa, cô đã thấy ai quay MV mà biên kịch phải nghe theo chưa? Lời thoại thì không có, biên kịch cũng tới đây rồi. Thấy bộ đồ Thẩm Vi Lê mặc lúc sáng không? Là đồ mới trong show thời trang của HOPE đó! Chờ xem, chắc chắn cô ta tính marketing, bình hoa di động thì marketing cái gì! Có khi còn chuẩn bị tạo CP với Phó Tranh nữa đó! Cô ta không đơn giản đâu, chờ mà coi!"
Thẩm Uyển Hề nghe cô ta tung tin cũng không tức giận, ngược lại còn cảm thấy phân tích có lý.
Đúng là Thẩm Vi Lê vào quay MV do có người trợ giúp, nhất định sẽ có người âm thầm bàn tán về gia cảnh chống lưng của cô, đây là điều bình thường, không hề kỳ lạ.
Tuy Thẩm Uyển Hề bảo vệ em gái, nhưng cũng không đến mức hạn chế quyền tự do ngôn luận của người ta, cũng không có cách nào bịt miệng bọn họ lại không để họ nói chuyện được.
Nói chuyện cũng không cho, như vậy là bắt nạt người khác.
Tất nhiên, cô cũng sẽ không để người ta chửi bới thanh danh của Nguyện Nguyện được.
Thẩm Vi Lê và Phó Tranh đang nghỉ ngơi, một trái một phải khom lưng ngồi cạnh đạo diễn xem cảnh quay vừa rồi.
Thẩm Uyển Hề cũng tới.
Lúc đang quay, Phó Tranh vẫn chưa nhìn thấy ánh mắt của Thẩm Vi Lê, bây giờ xem lại mới chú ý thấy.
Thẩm Vi Lê chăm chú nhìn cậu không chớp, giống như thật sự thâm tình với cậu vậy, mũ phượng khăn hỉ choàng vai, đặc biệt là lúc cô rơi nước mắt, ánh mắt kiên định cố chấp lại dịu dàng thê lương, kinh tâm động phách.
Phó Tranh xem đến mức xuất thần, trong nháy mắt cảm thấy đau lòng cho công chúa, nảy sinh tình cảm, ái mộ.
Thẩm Uyển Hề cũng ngây người, ánh mắt Nguyện Nguyện của cô quá mê người rồi.
Phương Tiểu Hủy trang điểm cho Thẩm Vi Lê rất đẹp, rơi nước mắt thôi cũng xinh đẹp.
"Lê Tử thật lợi hại." Đạo diễn Trần khích lệ, "Cô có một đôi mắt biết nói đấy."
Thẩm Vi Lê ngượng ngùng, "Mắt tôi giống mẹ, đều nhờ mẹ tôi cả."
Phó Tranh nghe tiếng nói chuyện mới khôi phục tinh thần nhìn về phía Thẩm Vi Lê.
Cô cười lộ ra má lúm đồng tiền xinh đẹp.
Phó Tranh sửng sốt mất hai giây.
Thẩm Vi Lê nói chuyện hai câu, không chú ý chị mình đã ở bên cạnh, đang định quay đầu tìm thì vấp chân, đột nhiên nghiêng người về phía trước.
Phó Tranh theo bản năng muốn đưa tay giữ cô, "Cẩn thận."
Nhưng giữa hai người còn có đạo diễn Trần, cậu không giữ được cô lại, chỉ chạm được vào đầu ngón tay của cô.
Là Thẩm Uyển Hề đỡ được Thẩm Vi Lê, cô ấy cũng vừa mới lấy lại tinh thần, lo lắng nói, "Mau cởi giày ra đi, xem chân có bị sưng lên không."
Thẩm Vi Lê lắc đầu bật cười, "Không sao đâu ạ, không sưng đâu, em không thấy đau."
Cô còn cảm giác được vừa rồi Phó Tranh muốn đỡ mình, quay đầu nói với Phó Tranh, "Cũng may không ngã, cảm ơn cậu nhé."
Phó Tranh thu tay, cảm nhận được đầu ngón tay còn lưu lại độ ấm, nói nhỏ, "Không ngã là tốt rồi."
Thẩm Uyển Hề sẽ không nhằm vào một mình cô gái nói xấu em mình, nhưng cũng không để mọi người tiếp tục suy đoán lung tung.
Cô cởi giày giúp Thẩm Vi Lê, để em gái nghỉ ngơi một bên, sau đó đứng cạnh đạo diễn giống lãnh đạo vỗ tay chuẩn bị nói chuyện.
"Chào mọi người, tôi là biên kịch Quy Gia, có hai lời muốn nói với mọi người."
Thẩm Uyển Hề không nói lời nào thì tựa như tiên nữ, khuôn mặt xinh đẹp, lúc mở miệng nói chuyện lại như tổng tài bá đạo, nhân viên trong phim trường đều nhìn về phía cô.
Thẩm Uyển Hề vào vấn đề chính, "Tôi biết mọi người vẫn thầm suy đoán về nữ chính MV của chúng ta, Thẩm Vi Lê, tò mò về quan hệ giữa cô Thẩm với Thẩm Tùng Chu và đạo diễn Thẩm Lan, bây giờ tôi có thể khẳng định nói cho mọi người biết, cô Thẩm với họ không hề có bất kì quan hệ giao dịch nào. Tôi hi vọng mọi người để ý kết quả, nếu cô Thẩm diễn không tốt, là một bình hoa không hơn không kém, liên lụy tới Phó Tranh, mấy người cứ việc thoải mái lên weibo mắng mỏ."
"Nhưng nếu diễn xuất của cô ấy tốt, không gây hại cho Phó Tranh cũng như thể hiện được thực lực của mình qua năm phần MV thì tôi hi vọng, đến lúc đó các vị đừng vu khống cũng như xúc phạm cô Thẩm có quan hệ bất chính với Thẩm Tùng Chu và đạo diễn Thẩm Lan."
"Quy Gia tôi làm việc mười năm nay, vẫn luôn có quyền lựa chọn diễn viên, việc chọn cô Thẩm làm nữ chính cũng có một phiếu của tôi, tôi sẽ chịu trách nhiệm với nhân vật này. Đồng thời, tôi cũng hy vọng trước khi ra MV, mọi người đừng dùng ánh mắt và từ ngữ khác thường chửi bới cũng như nói về cô Thẩm, mong mọi người lý trí chờ đợi kết quả, dùng số liệu để nói chuyện, cảm ơn."
Thẩm Uyển Hề dứt lời, cũng không đợi phản ứng của mọi người mà bình thản ung dung phất tay để bọn họ tản ra.
Thẩm Vi Lê ngây người vì khí chất cường đại của chị gái, có cảm giác như đang xem bộ trưởng ngoại giao nói chuyện vậy, ngầu quá trời quá đất.
Đồng thời còn có một người khác đang ngây ngốc nhìn Thẩm Uyển Hề.
Đường Phái mang nước chanh kim quất và nước bưởi mật ong tới, đang định đưa cho Thẩm Vi Lê thì đột nhiên nhìn thấy tiên nữ, ánh mắt cậu ta dần bị câu hồn.
Sau đó lại thấy tiên nữ này nói chuyện vô cùng khí phách, lần đầu trong đời cảm thấy mình có tiềm năng trở thành M*, bị tiên nữ thuần phục.
Thẩm Uyển Hề đi tới bên cạnh Thẩm Vi Lê, liếc thấy Đường Phái đang sững sờ thì hỏi cô, "Đây là ai vậy Lê Lê?"
Thẩm Vi Lê còn nhìn chằm chằm chị mình, hoàn hồn mới thấy dáng vẻ ngây người của Đường Phái, vội ngăn cản chị mình, vẫy tay gọi Đường Phái, "Đường thiếu, Đường thiếu, tỉnh lại đi."
Thẩm Vi Lê không thích Đường Phái nhìn chị mình như vậy, nhíu mày nói, "Đường thiếu không được động tâm tư với biên kịch của tôi đâu đấy."
Đường Phái tỉnh táo lại, không nghe thấy lời Thẩm Vi Lê nói, nịnh nọt đưa tay với Thẩm Uyển Hề, "Chào người đẹp, tôi là Đường Phái, xin hỏi người đẹp họ gì? Tên gọi thế nào."
Thẩm Uyển Hề bình tĩnh nói, "Gọi tôi là người đẹp được rồi, không cần xưng hô khác."
Đường Phái, "..."
Thôi, tính tình vị tiên nữ này cứ như là nữ vương, 200% cậu ta không khống chế được.
Đường Phái giúp nhân viên chia nước cho mọi người, sau đó đưa nước chanh kim quất và nước bưởi mật ong cho Thẩm Vi Lê, "Chị Lê, thiếu gia sợ chị nóng nên nhờ em đi mua hai ly nước cho chị."
Thẩm Vi Lê nghiêng đầu nhìn ra sau Đường Phái, lại không thấy Chu Yến Hỗn đâu.
Không cần phải nói, trà sữa mua cho nhân viên cũng đều do Chu Yến Hỗn mua.
Đúng là cô đã đổ không ít mồ hôi, rất khát, nhưng nếu bây giờ cô nhận nước thì sau này Chu Yến Hỗn cũng sẽ mua nước tiếp, vì thế cô lắc đầu, "Cảm ơn Đường thiếu nhưng tôi không khát."
Đường Phái đau lòng thay Chu Yến Hỗn, xách ghế ngồi trước mặt Thẩm Vi Lê như bác sĩ tâm lý nói chuyện, "Chị Lê, giữa chị và thiếu gia có hiểu lầm gì sao? Có hiểu lầm thì nói cho rõ ràng không phải được rồi sao? Không thì chị nói với em đi?"
Thẩm Uyển Hề và Phương Tiểu Hủy ở bên cạnh đang nói chuyện.
Thẩm Uyển Hề hỏi Phương Tiểu Hủy, "Vị Đường thiếu này và người vừa rồi có quan hệ gì vậy?"
Phương Tiểu Hủy nhỏ giọng giới thiệu, "Đường thiếu tên thật là Đường Phái, còn vừa rồi là Chu Yến Hỗn, bọn em đều gọi Chu Yến Hỗn là thiếu gia. Hai người họ là bạn chơi chung từ nhỏ, bình thường thiếu gia hay đưa Đường thiếu đi đầu tư, mấy năm nay, tiền tiêu vặt của Đường thiếu xem như kiếm được nhờ thiếu gia, thiếu gia cũng xem như ông chủ của Đường thiếu."
Nghe thấy cái tên này, Thẩm Uyển Hề sửng sốt, hỏi lại Phương Tiểu Hủy, "Người kia tên Chu Yến Hỗn?"
Phương Tiểu Hủy, "Vâng, là Chu Yến Hỗn, sao vậy ạ?"
Thẩm Uyển Hề thầm nói thế giới này cũng quá nhỏ rồi, lắc đầu, "Không sao, là chữ Hỗn nào?"
Phương Tiểu Hủy, "Là chữ "Hỏa" thêm "Côn"."
Thẩm Uyển Hề trầm ngâm gật đầu.
Cô không hỏi thăm chuyện tình cảm của em gái mình và Chu thiếu có gì hiểu lầm, cô nên hỏi thẳng đương sự, hơn nữa đương sự còn chưa cho phép, cô cũng không nhúng tay vào, đây là lập trường của cô.
Thẩm Uyển Hề chỉ hỏi thăm, "Cho nên vị thiếu gia kia rất thông minh sao? Nhân phẩm thế nào?"
Phương Tiểu Hủy nói, "Thiếu gia rất thông minh, nhìn thì như trông rảnh rỗi không có việc gì làm nhưng công ty kiếm được rất nhiều tiền, mắt đầu tư rất chuẩn. Trước kia em nghe chị Lê nói có công ty nọ muốn lừa tiền thiếu gia, cuối cùng lại bị thiếu gia cắn ngược lại, khiến công ty kia trực tiếp phá sản. Nhân phẩm thì em cũng không rõ lắm, em hơi sợ thiếu gia... Nhưng chị xem, Đường thiếu vui vẻ làm thuyết khách giúp thiếu gia cũng chứng minh được cách làm người của thiếu gia cũng không tệ lắm."
Thẩm Uyển Hề hiểu rõ, quay đầu tiếp tục nghe Thẩm Vi Lê và Đường Phái nói chuyện.
Thẩm Vi Lê không cố kỵ có chị bên cạnh, cũng không ngượng ngùng với chuyện này, dù sao lúc ở bệnh viện, cô cũng từng bị người ta vạch trần bí mật, hoàn toàn không nghĩ gì tới việc này nữa.
Thẩm Vi Lê lau mồ hôi trên chóp mũi, nói thẳng, "Đường thiếu, tôi và Chu Yến Hỗn không có bất kì hiểu lầm nào cả, tôi từng mắc kẹt trong mối quan hệ với Chu Yến Hỗn quá lâu rồi, bây giờ tôi đã thoát ra, gặp được vận may tìm lại được những thứ mình bị mất, bây giờ tôi chỉ muốn tận hưởng tương lai của mình, ví dụ như bây giờ quay MV, hay là sau này sẽ phát triển sự nghiệp ở một lĩnh vực mới chẳng hạn, bây giờ tôi không muốn nhắc tới chuyện tình cảm, cậu hiểu không?"
Đường Phái nghe những lời này, á khẩu không nói được gì.
Chuyện tình cảm đáng sợ nhất là không có hiểu lầm, nếu có hiểu lầm, thiếu gia tự mình giải quyết là được.
Nhưng tình huống bây giờ, không có hiểu lầm, hơn nữa Thẩm Vi Lê cũng không muốn nhắc tới chuyện tình cảm.
Vậy là thiếu gia đã đi tới ngõ cụt, trước mặt là đống đổ nát có bò hay đi đường vòng cũng không vượt qua nổi, đường cùng rồi.
Đường Phái bất lực, nhớ tới vừa rồi thiếu gia còn gửi mình tin tức công việc, đứng dậy giả vờ không tìm thấy điện thoại đâu, sốt ruột hỏi Thẩm Vi Lê, "Chị Lê, chị mau gọi điện thoại cho em đi, em không thấy điện thoại đâu, không biết quên ở tiệm trà sữa hay để đâu rồi."
Thẩm Vi Lê thấy Đường Phái không ngừng tìm túi áo túi quần, cho rằng cậu ta thực sự bỏ quên điện thoại đâu đó nên gọi một cuộc cho cậu ta.
Điện thoại Đường Phái rung lên ở hòm đồ bên cạnh, cậu ta khẽ thở phào một hơi, đã diễn xong, "Làm em sợ chết mất, may mà không mất, điện thoại toàn dữ liệu quan trọng thôi."
Nơi này thật sự rất nóng, Thẩm Vi Lê mặc nhiều lớp áo, không ngừng đổ mồ hôi.
Thẩm Uyển Hề thấy thế thì tới đưa đồ uống cho Tả Câu rồi hỏi, "Anh Tả, điều hòa nơi này không thể hạ thấp nữa sao? Nóng quá."
Tả Câu khoảng chừng 40 tuổi, cũng là người lăn lộn trong giới giải trí lâu năm, làm việc cẩn thận, nhưng cũng bất lực với việc này, "Đã trao đổi với quản lý tòa nhà rồi, không còn cách nào khác, nếu hạ thấp nhiệt độ sẽ bị nhân viên trong công ty khiếu nại."
Thẩm Uyển Hề bất lực quay lại bên cạnh Thẩm Vi Lê, "Lê Lê, chút nữa chị mua quạt cho em, điều hòa không chỉnh được."
Thẩm Vi Lê gật đầu, kéo cổ áo xuống, dùng khăn giấy lau mồ hôi trên cổ.
Thẩm Uyển Hề cầm kịch bản quạt cho Thẩm Vi Lê.
Đường Phái thấy tình hình này, lấy cớ ra ngoài hút thuốc đi tìm Chu Yến Hỗn.
Chu Yến Hỗn đang ngồi trong xe.
Cậu không biết nên theo đuổi chị mình thế nào, trước mặt chị cậu, thậm chí đến người xa lạ cậu cũng không bằng.
Cậu xin lỗi, cô không đáp lại, xa cách gọi cậu là Chu thiếu gia.
Cậu đưa bùa hộ mệnh, cô cũng không nhận.
Trước mắt lại hiện lên hình ảnh Thẩm Vi Lê và Phó Tranh nắm tay nhau.
Hiện lên hình ảnh Thẩm Vi Lê nhìn Phó Tranh bằng ánh mắt thâm tình.
Hiện lên hình ảnh cô rơi nước mắt vì Phó Tranh.
Tất cả hình ảnh đó hiện ra trước mắt, thuốc lá cũng không thể khiến cậu bình tĩnh.
Cậu không biết nên làm gì tiếp theo.
Hoàn toàn không có cách nào nữa rồi.
Hốc mắt Chu Yến Hỗn dần đỏ bừng.
Da cậu rất trắng, hốc mắt và mũi đỏ bừng rất rõ ràng.
Đường Phái tìm Chu Yến Hỗn, cửa sổ xe mở ra hứng trọn gió lạnh bên ngoài, vừa vào trong xe, Đường Phái đã rét run.
Trong xe quá lạnh, Đường Phái chỉnh độ ấm rồi nhìn Chu Yến Hỗn.
Tay trái cậu đặt ngoài cửa sổ, ngón tay đã đỏ bừng.
Cậu cắn điếu thuốc, sau đó từ từ phun một làn khói.
Toàn thân lạnh lẽo cứ như đang đứng ở nơi băng giá.
Đường Phái thở dài một hơi, trần thuật lại toàn bộ những lời Thẩm Vi Lê nói với mình không sót một chữ.
Chu Yến Hỗn nghe xong, một lúc lâu không nói chuyện.
Cuối cùng cậu hỏi, "Chị ấy nói đã bị nhốt trong mối quan hệ với tôi quá lâu, bây giờ may mắn có thể thử cái mới nên không muốn nhắc tới chuyện tình cảm, chỉ muốn phát triển sự nghiệp sao?"
Đường Phái gật đầu.
Cậu ta không biết Chu Yến Hỗn đang nghĩ gì, thử nói, "Thật ra nếu suy nghĩ một chút thì chị Lê nói không sai... có lẽ bây giờ chị ấy chỉ muốn tập trung vào sự nghiệp, không muốn nhắc tới chuyện tình cảm, cho nên cũng không phải chỉ nhằm vào mình cậu chăng...?"
Chu Yến Hỗn không nói gì, tiếp tục hút thuốc.
Một lúc lâu sau, cậu mới nói chuyện, đã hút quá nhiều thuốc nên giọng nói cũng trở nên khàn khàn, "Tôi vừa gọi điện thoại hỏi, chủ công ty này họ Chu."
"Cậu nói với chị ấy một tiếng, trong lúc bọn họ quay có gặp vấn đề gì thì nói với cậu, cậu có thể giúp đỡ."
Có lẽ chị cậu sẽ từ chối tất cả những gì liên quan tới cậu.
Chu Yến Hỗn bổ sung, "Đừng nhắc tới tôi."
Đường Phái kinh ngạc, liên tục chớp mắt, "Công ty này là của nhà cậu sao?"
*
Thẩm Vi Lê nóng không chịu nổi, khuôn mặt đỏ bừng.
Thẩm Uyển Hề đã lấy khóa xe chuẩn bị đi mua quạt cho em gái.
Vừa mới đứng dậy ra ngoài hai bước, Phó Tranh đã đi tới, cậu đã cởi áo giáp ra ngoài, bên trong mặc quần áo trắng đưa cho Thẩm Vi Lê một cái quạt nhỏ, cười nói, "Chị Lê, nóng thì dùng cái này đi."
Phương Tiểu Hủy và Thẩm Vi Lê ngẩng đầu, trong nháy mắt, Phương Tiểu Hủy đỏ mặt.
Phó Tranh thật sự rất đẹp trai, mặc đồ cổ trang, trên trán còn có vài sợi tóc rủ xuống, áo trong màu trắng nhẹ nhàng tuấn mỹ, mắt sáng như sao.
Hành động nho nhã, giọng nói dịu dàng, môi còn nở nụ cười, idol của cô ấy, mỗi cái chớp mắt đều thích hợp chụp lại làm hình nền điện thoại mà.
Hai mắt Phương Tiểu Hủy như camera không ngừng nhìn theo.
Thẩm Vi Lê thấy Phó Tranh cũng có đổ mồ hôi, bình thường con trai còn dễ đổ mồ hôi hơn, lắc đầu cười nói, "Cậu dùng đi, tôi vẫn ổn mà."
Phó Tranh ngồi vào chỗ của Thẩm Uyển Hề, trực tiếp đặt quạt trước mặt Thẩm Vi Lê, tùy ý nói, "Đúng rồi chị Lê, trước đó nghe anh Chu nói sau này chị muốn làm nhà thiết kế phải không? Tôi có quen một người, cô ấy..."
Thẩm Uyển Hề nhìn khung cảnh này, nhạy bén nhận ra gì đó.
Lời còn chưa dứt, một giọng nói đã truyền tới, mọi người nhìn qua, là một người đàn ông mặc tây trang.
Người kia lau mồ hôi nói, "Xin lỗi mọi người, tôi là giám đốc quản lý công ty này, họ Từ. Trước đó nhân viên chúng tôi không biết mọi người đang quay phim nên không giảm nhiệt độ điều hòa, xin lỗi, thật sự xin lỗi. Vừa rồi tôi đã chỉnh thấp nhiệt độ, nếu mọi người lạnh hay nóng thì cứ nói với tôi, đây là danh thiếp của tôi."
Giám đốc Từ quay đầu nói với nhân viên, có hai người ôm máy lọc nước tới cười nói, "Vì là lỗi của chúng tôi nên chúng tôi mang hai máy lọc nước của văn phòng đến, mọi người cứ dùng thoải mái."
Trực giác của Thẩm Vi Lê cảm thấy, trên mặt giám đốc này ngoài vẻ nhiệt tình ra còn có chút e sợ.
Biểu cảm sợ hãi này khiến cô cảm thấy quen thuộc.
Huyệt thái dương giật lên hai cái như bị người ta nhìn chằm chằm.
Cô chậm rãi ngẩng đầu nhìn về phía trước.
Chu Yến Hỗn đang đứng ở cửa.
Dáng người cao lớn, tay đút trong túi áo khoác đen, ánh mắt sâu xa nhìn cô.
Thẩm Vi Lê theo bản năng rời mắt không muốn nhìn thẳng.
Ánh mắt Chu Yến Hỗn quá sâu, sâu như đáy vực tràn đầy ẩn ý.
Không còn nghi ngờ gì nữa, người này là Chu Yến Hỗn phái tới.
Nhà Chu Yến Hỗn nổi tiếng là lão làng trong ngành bất động sản, công ty trải dài khắp nơi cũng không phải chuyện gì lạ.
Sau khi Phó Tranh bị cắt lời, ngừng một lát rồi ho nhẹ, đang định tiếp tục nói chuyện thiết kế với Thẩm Vi Lê thì điện thoại của cô bỗng rung lên.
Là một tin nhắn, Thẩm Vi Lê cúi đầu xuống nhìn.
Là dãy số quen thuộc của Chu Yến Hỗn.
Sao cậu lại biết số điện thoại mới của cô?
Thẩm Vi Lê nhíu mày, cuối cùng mới nhận ra là do vừa rồi gọi cho Đường Phái.
Chu Yến Hỗn gửi tới: [Chị, nếu chị không muốn nhắc tới chuyện tình cảm, chỉ muốn phát triển sự nghiệp, vậy em ủng hộ chị, mãi mãi ủng hộ chị.]
Thẩm Vi Lê theo bản năng ngẩng đầu nhìn Chu Yến Hỗn.
Cậu đã xoay người đi, chỉ để lại một góc áo, hoàn toàn biến mất.
Vở kịch nhỏ:
Con của bạn ba Chu tới nhà chơi, tiểu thiếu gia không muốn để ý, lại thấy đứa trẻ kia chạy vào phòng mình, còn ngồi trên giường mình nữa!
Tiểu thiếu gia tức giận, nhưng được dạy dỗ từ nhỏ, không trực tiếp tức giận với đứa trẻ kia mà quay đầu mách mẹ.
Tiểu thiếu gia tức giận, "Mẹ ơi, con không thích có người ngồi trên giường con, mẹ bảo người ta xuống đi."
Mẹ Chu đành phải tới dẫn đứa trẻ kia qua chỗ khác chơi.
Ngày hôm sau, Lê Lê tới nhà.
Bữa trưa Lê Lê ăn nhiều, liên tục ngáp vì mệt.
Tiểu thiếu gia, "Chị ơi, chị mệt không, tới phòng em đi, lên giường nằm ngủ!"
Mẹ Chu, "...?"
Hả?
Không phải người khác ngồi chơi trên giường cũng không được sao, bây giờ sao còn để Lê Lê nằm...?