Ở Lại Bên Anh

Chương 122: Yên lặng bảo vệ



Edit + Beta: Khang Vy

Tháng ba xuân về hoa nở, thảo trường oanh phi.

Thời tiết ấm áp, cảm giác cả người tràn đầy năng lượng, nhà họ Thẩm ai cũng bận rộn.

Thẩm Lan đang chuẩn bị tiến hành bản điện ảnh của bộ phim "Muốn ôm con", đồng thời, Thẩm Uyển Hề cũng triển khai viết kịch bản điện ảnh, Hạ Từ vì phim mới của con gái mà lao đầu vào thiết kế trang phục và đầu tư.

Ngay cả Thẩm Nguyện Hề cũng đã bắt đầu học diễn xuất dưới sự sắp xếp của cả nhà.

Thẩm Lan và Thẩm Tùng Chu ở trong giới giải trí, cũng biết Thẩm Nguyện Hề xem như đã bước chân vào giới, vì thế sắp xếp người đại diện có thâm niên lâu nhất trong nghề cho cô – Vương Ý, cũng đưa Hứa Thuần từng làm trợ lý cho Thẩm Tùng Chu tới bên Thẩm Nguyện Hề. Tạm thời, bây giờ cô ra ngoài sẽ có đại diện Vương Ý và trợ lý Hứa Thuần đi theo.

Thẩm Tùng Chu và Giang Nhiễm Giai đã bắt đầu quay bản truyền hình của "Muốn ôm con", bối cảnh công ty của nam chính đã chọn được tòa văn phòng ở Kinh Thị, trừ lúc đi học lớp diễn xuất riêng, thỉnh thoảng Thẩm Nguyện Hề cũng tới phim trường thăm Thẩm Tùng Chu, học tập diễn xuất của anh và Giang Nhiễm Giai.

Sau khi Giang Nhiễm Giai đăng bài weibo, ba chữ Thẩm Vi Lê không hề buộc chặt với cái tên Phó Tranh nữa, kỳ lạ là lại chuyển hướng sang biên kịch Quy Gia và Giang Nhiễm Giai, mọi người quan tâm tới chuyện này cũng cảm thấy vui vẻ.

Thẩm Vi Lê không xuất hiện chung khung hình với Phó Tranh lần nào nữa, cũng không bị fan não tàn hoặc anti công kích.

Ở phim trường, Giang Nhiễm Giai hết gọi "cô giáo Thẩm" lại gọi "cô giáo Lê Lê", sau đó là "Hương Lê của tôi" vô cùng thân mật.

Mà phim trường còn có Thẩm Tùng Chu, anh là anh trai Thẩm Nguyện Hề, cả nam nữ chính đều muốn dạy cô cách diễn xuất, cứ vậy, cô trở thành bé cưng của đoàn làm phim, không phải chịu một chút ấm ức nào.

Mỗi ngày đều học được phong cách diễn mới mẻ, cũng học được cách dựng thiết kế nội thất mới, cố gắng ngày qua ngày.

Hôm nay, Thẩm Nguyện Hề đi cùng Vương Ý và Hứa Thuần xuống xe, chuẩn bị vào phim trường, bỗng có ba cô gái từ chính diện đi tới, trong đó có một người nhận ra Thẩm Nguyện Hề là nữ chính MV của Phó Tranh, đột nhiên như phát điên, nhìn thẳng Thẩm Nguyện Hề hét lớn, "Thẩm Vi Lê, con mẹ nó, cô cách xa Phó Tranh ra cho tôi! Đồ xấu xí không biết thế nào là xấu hổ!"

Thẩm Nguyện Hề bị hành động của cô gái này dọa sợ, trong lúc nhất thời chưa thể lấy lại tinh thần.

Lúc này, Vương Ý và Hứa Thuần nhanh chóng chắn trước mặt Thẩm Nguyện Hề, ngăn cản fan cuồng này.

Thẩm Nguyện Hề chưa từng sợ hãi, có người mắng cô như vậy, không thể nào nhịn được.

Lấy điện thoại ra quay lại vẻ mặt của cô gái này, cũng đã tìm được lý do khiến cô ta tức chết – "Cô gái, mắng tiếp đi, lát tôi cho Phó Tranh xem video này, chỉ cần cậu ấy nhìn thấy khuôn mặt đang mắng người này của cô, nhất định sẽ thấy phản cảm với ghét bỏ."

Nhưng Vương Ý đã quay đầu che miệng Thẩm Nguyện Hề lại, nhỏ giọng nói, "Nguyện Nguyện, giới giải trí không thể làm bậy."

Thẩm Nguyện Hề có chút thất vọng, "... Ồ."

Dứt lời, Vương Ý nhanh chóng nói với Hứa Thuần, "Em đưa Nguyện Nguyện lên xe đi, chị ngăn bọn họ."

Cô gái kia vẫn tiếp tục chửi, hai người bên cạnh cô ta đầu tiên chỉ ngây người, sau đó đúng là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, cả hai bắt đầu đuổi theo Thẩm Nguyện Hề chửi ầm lên.

Vương Ý biết, nhất định có người qua đường quay lại cảnh này, không thể vung tay đánh nhau hay chửi lại, chỉ có thể đi trước.

Ba người nhanh chóng lên xe, không ngờ ba người kia cũng thuê xe theo đuôi bọn họ.

*

Cắt đuôi ba người kia không phải chuyện khó, tài xế rẽ vào bảy tám đường khác nhau là cắt đuôi được.

Chuyện này thực sự là chuyện nhỏ, đồng thời cũng thấy rõ sự cẩn thận của Vương Ý.

Để phòng việc bị tiết lộ quyền riêng tư, cuối cùng Vương Ý không đưa Thẩm Nguyện Hề về nhà mà sắp xếp phòng ở khách sạn cho cô.

Thẩm Nguyện Hề không thể tới phim trường học diễn xuất, ghé vào trên giường đọc sách.

Gần đây trạng thái của cô khá tốt, không lo âu cũng không lo lắng, làn da mềm mại hơn, hai mắt sáng ngời.

Vương Ý mở hết đèn trong phòng, tới cửa sổ kéo rèm rồi gọi cho Thẩm Lan, nghiêm túc báo cáo mọi việc xảy ra.

Vương Ý là người đại diện đã có thâm niên, biết hành động bám đuôi theo dõi của anti-fan khiến người ta khó chịu, một khi địa chỉ riêng tư của minh tinh bị bọn họ biết được thì hậu quả khó lường, vì vậy phải thương lượng chuyện chỗ ở sau này của Thẩm Nguyện Hề với Thẩm Lan.

Lúc này, Thẩm Nguyện Hề còn lật sách nói, "Đúng rồi chị Vương, ba cô gái kia đi ra từ chỗ phim trường của anh em, em cảm thấy không phải trùng hợp thế đâu, có thể kiểm tra camera, xem bọn họ ra từ tầng bao nhiêu."

Vương Ý đang gọi điện thoại quay đầu nhìn bé cưng Nguyện Nguyện, Thẩm Nguyện Hề còn đọc sách, đèn trong phòng đã mở hết, thật ra cũng không quá sáng, Thẩm Nguyện Hề đọc sách ở trong ánh sáng nhạt này có cảm giác như thiếu nữ thiên tài an nhàn vậy.

Vương Ý bật cười nói với đầu bên kia điện thoại, "Đạo diễn Thẩm, con gái chú thông minh như vậy, chú và Hạ tổng cũng không cần lo quá đâu."

Thẩm Lan cười nói, "Con gái thông minh cũng khiến ba mẹ lo lắng, kêu Nguyện Nguyện nghe máy đi."

Vương Ý đưa điện thoại cho Thẩm Nguyện Hề, khẽ xoa đầu cô, thấp giọng nói, "Chị đi gọt hoa quả cho em ăn."

Thẩm Nguyện Hề gật đầu, "Chị Vương vất vả rồi."

Nói rồi nhận điện thoại, xoay người nằm lên gối, "Ba ơi."

Thẩm Lan cười khẽ, rất thích nghe con gái gọi ba, sau đó nói nhỏ, "Hôm nay bé cưng của ba phải chịu ấm ức rồi."

Thẩm Nguyện Hề cười nói, "Cũng may là không có chuyện gì cả."

Hôm nay bị mắng cũng không khó nghe, cô đã từng nghe những lời còn hơn cả vậy, từ khi còn bé, cô đã bị nói là không phải con ruột, khả năng nhẫn nhịn cao hơn người thường.

"Nguyện Nguyện của ba." Thẩm Lan bất giác bị lây thói quen của con gái lớn, cũng gọi con gái nhỏ như vậy, "Hai ngày nay con phải chịu khổ rồi, phải ở khách sạn hai ngày, không thể về nhà."

"Con không sao." Thẩm Nguyện Hề cười, "Ba đừng nhớ con quá đấy."

Sau khi Thẩm Lan gọi điện thoại cho con gái nhỏ, Hạ Từ cũng gọi tới.

Bà cảm thấy con gái bị mắng phải chịu ấm ức, đau lòng dỗ dành.

Về phía Thẩm Uyển Hề, bọn họ không dám nói chuyện này với cô ấy.

*

Vương Ý tới phim trường điều tra camera xử lý chuyện ngày hôm nay, để Thẩm Nguyện Hề và Hứa Thuần ở lại khách sạn.

Bên ngoài có tiếng gõ cửa, Thẩm Nguyện Hề ghé vào giường đọc sách không động, Hứa Thuần nhìn qua mắt mèo, thấy là nhân viên khách sạn, không mở cửa mà kinh ngạc quay đầu nói, "Nguyện Nguyện, là nhân viên khách sạn, để chị ra ngoài xem."

Hứa Thuần là trợ lý có kinh nghiệm, tuổi cũng lớn hơn Thẩm Nguyện Hề, cho dù Vương Ý không có ở đây thì cô ấy cũng có thể xử lý được.

Hứa Thuần mở cửa ra ngoài rồi khép cánh cửa phía sau lại, đứng ngoài hỏi, "Xin hỏi có chuyện gì không?"

Người ngoài cửa lộ ra nụ cười tiêu chuẩn, đưa tay cười nói, "Xin chào, tôi là giám đốc khách sạn, họ Cố. Cô đừng lo, tôi là fan của Thẩm Vi Lê. Nghe nói hôm nay cô ấy ở khách sạn nên muốn nói với mấy người một tiếng, ở trong khách sạn có thể tùy ý hoạt động, chúng tôi có thể đảm bảo sự an toàn riêng tư của cô Thẩm. Nếu cô Thẩm bị chụp ảnh hoặc bị quấy rầy ở khách sạn của chúng tôi, tôi sẽ đại diện cho khách sạn, toàn quyền phụ trách."

"Hơn nữa." Giám đốc Cố đưa một phong thư tinh xảo xinh đẹp, "Đây là vé miễn phí cho các hoạt động của khách sạn, dành tặng cho cô Thẩm."

Hứa Thuần không đóng chặt cửa, Thẩm Nguyện Hề nghe rõ lời của người bên ngoài, có cảm giác như đang nghe tiếp viên hàng không nói chuyện vậy.

Cô từ từ ngồi dậy ôm gối đầu, không thể tin đắc ý cười, vậy mà cô cũng có fan, fan còn ngầu như vậy nữa.

Hứa Thuần nói, "Cảm ơn, Thẩm Vi Lê đang nghỉ ngơi, tôi vào gọi cô ấy dậy, có thể..."

Giám đốc Cố vội nói, "Không cần không cần, đừng quấy rầy cô ấy nghỉ ngơi, tóm lại mấy ngày ở đây, các cô cứ yên tâm thả lỏng, tất cả có tôi lo rồi. Nếu cần gì hoặc cần đặt vé đi đâu, bất kì vấn đề gì cũng có thể liên lạc với tôi, trong phong thư có số điện thoại của tôi."

Thẩm Nguyện Hề cũng không tiếp tục nghe nữa, bước xuống giường mở cửa, tự mình cảm ơn, cười nói, "Xin chào giám đốc Cố, thật sự cảm ơn cô."

Cố Mộng nhìn người đi ra mặc váy dài, đuôi tóc hơi uốn, lúc cười lộ ra má lúm đồng tiền xinh đẹp, làn da trắng nõn, chóp mũi tinh xảo, đôi mắt sáng ngời, giọng nói dễ nghe, có kinh ngạc cũng có vui vẻ.

Đúng là người phụ nữ khiến ông chủ cố ý dặn dò phải chăm sóc cẩn thận, thật xinh đẹp.

Cố Mộng cười nói, "Đừng khách khí, tôi rất thích MV cô đóng, hi vọng cô có thể trải qua thời gian vui vẻ ở khách sạn, cũng hy vọng tương lai thuận lợi."

Thẩm Nguyện Hề thực sự cảm thấy ấm áp, thì ra có fan tốt với mình là cảm giác thế này, cảm giác ấm áp này dần đi vào trái tim, má lúm đồng tiền càng sâu, liên tục cảm ơn giám đốc Cố.

Sau khi đóng cửa, Thẩm Nguyện Hề mở phong thư ra nhìn, bên trong có đủ các loại vé dịch vụ miễn phí của khách sạn và danh thiếp của giám đốc Cố, trong lòng thầm nói, từ khi cô trúng số tới nay, đúng là vận may rất tốt.

Thẩm Nguyện Hề thích chí cười hỏi Hứa Thuần, "Chị Thuần, muốn đi SPA trước không?"

*

Lúc Chu Yến Hỗn tới khách sạn, Cố Mộng đã ra cửa đón.

Cô chỉ biết Chu thị có một vị thiếu gia, cũng chính là ông chủ ở đây, chưa từng gặp ông chủ bao giờ.

Chỉ thấy một chiếc xe thương vụ dừng ở cửa chính khách sạn, một người đàn ông trẻ tuổi cao lớn đeo kính râm bước xuống, trên người mặc tây trang cắt may tỉ mỉ, quanh người là khí chất quý phái không thể che giấu.

Bằng trực giác của mình, Cố Mộng biết đây là ông chủ trong truyền thuyết.

Vội vàng đi tới chào đón, "Xin hỏi anh là Chu tổng sao?"

"Ừm." Chu Yến Hỗn hỏi, "Cô ấy đâu?"

Cố Mộng đoán đúng rồi, "Cô Thẩm đang dùng cơm ở tầng 5 ạ."

Chu Yến Hỗn tới nhà hàng ở tầng 5, nhưng cũng không đi vào.

Cậu chỉ đứng ở cửa, xa xa tìm kiếm bóng dáng Thẩm Vi Lê.

Thẩm Vi Lê chống cằm chờ cơm, dáng vẻ nhàn nhã, trên người cô luôn có một loại khí chất nào đó mâu thuẫn nhưng lại rất hòa hợp.

Cô mặc váy màu nhạt, vòng eo tinh tế, tóc buộc cao, cổ đeo một sợi dây chuyền, dưới ánh nắng chiếu rọi phát ra ánh sáng.

Thẩm Vi Lê đang nói gì đó với người đối diện, hẳn là rất vui vẻ, cười đến mức bả vai run lên, mái tóc theo đó đung đưa theo.

Chu Yến Hỗn yên lặng nhìn cô, cảm giác vắng vẻ nơi đáy lòng cuối cùng cũng được lấp đầy, khẽ thở ra một hơi.

Cố Mộng tới bên Chu Yến Hỗn, khẽ hỏi, "Chu tổng, anh muốn đi qua đó không?"

Chu Yến Hỗn "suỵt" một cái, đè thấp giọng phân phó, "Đưa chút hoa quả và nước trái cây qua đó đi, tốt nhất là trà kim quất, hoa quả thì phải có xoài." Đây là thứ bình thường Thẩm Vi Lê thích.

Cố Mộng vội gật đầu, xoay người đi làm.

"Giám đốc Cố." Chu Yến Hỗn gọi cô lại.

Cố Mộng quay đầu, ông chủ đứng ở nơi giao giữa ánh sáng và bóng tối, đeo kính râm, một tay đút túi, thân hình cao lớn như nhân vật trong tranh sơn dầu.

Nhìn không ra vẻ mặt nhưng lại rung động vì hình ảnh này,

Chu Yến Hỗn nói, "Phiền cô gửi cho cô ấy một bó hoa, cảm ơn."

Phân phó xong, cậu cũng xoay người rời đi.

Lúc này, không biết vì sao Thẩm Nguyện Hề bỗng nhiên quay đầu, vị trí cô nhìn đúng là chỗ vừa rồi Chu Yến Hỗn đang đứng.

Bây giờ nơi đó trống trơn, Thẩm Nguyện Hề cũng không biết mình nhìn hướng đó làm gì, lại quay đầu tiếp tục nói chuyện cười đùa với Hứa Thuần.

*

Sau khi ăn cơm trưa xong Thẩm Nguyện Hề nhận được một bó hồng, thử hỏi có cô gái nào không vui mừng chứ, trên mặt luôn treo nụ cười vui vẻ.

Ở khách sạn như đang nghỉ phép khiến cô thả lỏng, lúc sau, Thẩm Nguyện Hề và Hứa Thuần chuẩn bị tới phòng chiếu phim của khách sạn xem phim.

Từ sau khi quyết định đóng phim, cô đã xem rất nhiều bộ phim điện ảnh.

Trước kia không ngừng làm thêm, thường mệt đến nỗi vừa nằm xuống đã ngủ mất, thật sự là không có thời gian xem phim.

Rạp chiếu phim là ghế VIP thoải mái, tự chọn phim điện ảnh, không có người khác, hai người họ bao cả rạp.

Thẩm Nguyện Hề chọn bộ phim "Trò chơi mèo chuột", nhân viên mang coca và bắp rang bơ tới cho hai người.

Sau khi phim chiếu được một lúc, Chu Yến Hỗn mới vào ngồi ở hàng ghế cuối cùng, tháo kính râm xuống nhìn Thẩm Vi Lê ngồi phía trước.

Bỗng phát giác, đã bao năm rồi, cậu chưa từng xem phim ở rạp cùng Thẩm Vi Lê bao giờ.

Đây là lần đầu tiên bọn họ xem phim với nhau, mà cậu ngồi ở sau cô, cũng chỉ có một mình cậu biết.

Anh trai cậu nói đúng, đừng nói những lời tàn nhẫn vô nghĩa với cô, cũng đừng bắt nạt cô, dù thế nào cũng phải đối xử với cô thật tốt.

Bây giờ cậu không dám tiếp tục cầu xin cô tha thứ, chỉ muốn đối xử với cô thật tốt thôi.

Yên lặng ở bên cô, yên lặng quan tâm cô, yên lặng bảo vệ cô.