Cậu là người thích uống rượu, ngồi bar, dưới ánh đèn xoay tròn, khi nhìn người mình không thích chính là sắc mặt và ánh mắt này.
Cuồng vọng, khinh miệt, coi thường.
Thẩm Tùng Chu đứng ở cửa, bình thản ung dung đối mặt với chàng trai này.
Chàng trai này sinh ra đã có khí chất kiêu ngạo, ngũ quan thuộc dạng bất phàm, rất dễ đoán được xuất thân cũng thuộc hào môn thế gia.
Nghĩ tới đây, Thẩm Tùng Chu đã đoán ra một phần lai lịch của Thẩm Vi Lê, tại sao cô lại ở trong phòng tổng thống, hơn nữa còn không đặt Giang Nhiễm Giai vào mắt.
Chỉ là, chàng trai trẻ này quá kiêu ngạo, không coi ai ra gì.
Đêm qua anh thấy người này dây dưa không dứt với Thẩm Vi Lê, đã vài lần muốn tiến lên ngăn cản.
Cứ như là thấy em gái mình bị đàn ông lôi lôi kéo kéo vậy, muốn dạy dỗ đối phương một trận.
Chỉ là, với thân phận của anh, cũng không có cách nào tiến lên cả, quá đường đột, chỉ có thể nhẫn nhịn đứng bên đảm bảo an toàn cho cô.
Bây giờ, Thẩm Tùng Chu không nhìn nổi cái vẻ kiêu ngạo tự cho mình là nhất của cậu nữa, cuối cùng anh cũng ra tay, cướp lấy vali trong tay Chu Yến Hỗn.
Chu Yến Hỗn không dùng sức, vali trong tay đột nhiên bị cướp đi cũng không kịp giữ lại, lông mày nhíu chặt lườm "lão già" Thẩm Tùng Chu.
Anh rất tự nhiên kéo vali ra ngoài giúp Thẩm Vi Lê, giọng nói dịu dàng, "Đi thôi?"
Chu Yến Hỗn theo bản năng muốn đoạt lại nhưng bị Thẩm Vi Lê ngăn cản, đồng thời quay lại giúp Phương Tiểu Hủy xách vali.
Bàn tay Chu Yến Hỗn khựng lại giữa không trung.
Thẩm Vi Lê không nhìn Chu Yến Hỗn một lần, gật đầu cười với Thẩm Tùng Chu, "Ừm, đi thôi."
Anh nhìn cổ chân cô, "Chân sao rồi? Có đau không?"
Thẩm Vi Lê vừa ấn thang máy vừa nói, "Không sao cả, cơ thể em làm bằng sắt, ngã một cái cũng chẳng làm sao."
Giống như Chu Yến Hỗn là một người vô hình.
Cậu đứng ở cửa, nhìn Thẩm Vi Lê cười nói với một người đàn ông khác ngay trước mắt mình, cả người đóng băng.
Bên tai vọng lại lời nói của Đường Phái – "Cậu cứ như thất tình vậy".
Cậu không biết thất tình là cảm giác gì, cậu chỉ biết bây giờ trái tim như bị người ta siết chặt.
Không chịu nổi cảnh cô không để ý tới mình, không chịu nổi ánh mắt muốn duy trì khoảng cách của cô, không chịu nổi ánh mắt chỉ nhìn người đàn ông khác của cô.
Không chịu nổi khi trong mắt cô không có mình.
*
Đường Phái chờ thiếu gia trở về, một lúc lâu cũng không thấy cậu đâu nên tới nhà hàng khách sạn xem có gì ăn trưa hay không.
Bữa trưa là buffet, cậu ta đang chắp hai tay sau lưng đứng bên bàn dài suy nghĩ xem nên ăn gì thì đột nhiên bị người ta kinh ngạc gọi một tiếng.
"Đường thiếu? Sao anh lại ở đây?"
Đường Phái quay đầu, một cô gái ăn mặc mát mẻ đứng ở phía sau cậu ta, nhìn cũng có vẻ quen mắt.
Chu Tuyết kinh ngạc nói, "Đường thiếu, em là "hôm nay muốn mua túi Chanel" trong nhóm chat, Chu Tuyết! Sao anh lại ở đây? Tới lúc nào thế?"
Đường Phái nghĩ thầm, chính cô ta đã gửi ảnh Thẩm Vi Lê và Thẩm Tùng Chu vào trong nhóm chat.
Đường Phái không thích người phẫu thuật thẩm mỹ quá nhiều, mí mắt quá khó coi, không mặn không nhạt trả lời, "Tới chơi."
Chu Tuyết cũng không để ý mình bị lạnh nhạt, thật ra vừa rồi cô ta định hỏi là "Chu thiếu gia cũng tới sao?"
Đường Phái còn đang định nói "Liên quan tới cô sao", bên cạnh đã có một người đàn tới, "Tiểu Tuyết, anh đang tìm em đó! Sao lại thế này, hôm qua người đẹp họ Thẩm không gọi cho anh, Cao tổng còn hỏi sao cô ta chưa tới! Sắp tức giận tới nơi rồi!"
Lỗ tai Đường Phái khẽ động, quay đầu nhìn Chu Tuyết xấu hổ và người đàn ông tức giận kia, suy tư gì đó rồi hỏi Chu Tuyết, "Câu này nghĩa là, là Tiểu Tuyết sắp xếp muốn đưa người đẹp họ Thẩm cho một người?"
Sắc mặt Chu Tuyết cứng đờ, lườm Thành Phi một cái.
Đường Phái nhìn về phía người đàn ông kia, "Họ Thẩm, tên Thẩm Vi Lê đúng không?"
Thành Phi không rõ nguyên nhân, gật đầu nói, "Đúng vậy, cậu cũng quen sao? Nghe nói là một con nhóc nhà nghèo ở cùng thành phố mấy người, rất dễ đưa lên giường, đúng chứ?"
Đường Phái liếc Chu Tuyết một cái, "Cô mà cũng dám động tâm tư với người của thiếu gia sao?"
Chu Tuyết vội lắc đầu, "Không đúng không đúng, Đường thiếu, anh hiểu lầm rồi, không phải Thẩm Vi Lê, thật sự không phải."
Ngón tay Đường Phái gõ nhẹ lên bàn ăn, cười lạnh một tiếng, không nhìn Chu Tuyết nữa mà xoay người rời đi.
Chu Tuyết sợ tới mức lông tơ dựng đứng, hoảng loạn gửi tin nhắn cho Kiều Mạn Mạn: [Mạn Mạn, tớ gặp Đường thiếu ở khách sạn tại thành phố điện ảnh! Không biết Chu thiếu có tới không nhưng Đường thiếu đã biết chuyện tớ giới thiệu Thẩm Vi Lê cho Cao tổng rồi!]
*
Ba người Thẩm Vi Lê đi vào thang máy, cô ấn xuống tầng một rồi ngượng ngùng nói với Thẩm Tùng Chu, "Anh Chu, vừa rồi là em trai của em, hai ngày nay khiến anh chê cười rồi."
Suýt chút nữa nói ra một câu, em ấy còn nhỏ tuổi, không hiểu chuyện.
Thẩm Tùng Chu gật đầu cười nói, "Người trẻ tuổi, có thể hiểu được."
Phương Tiểu Hủy đột nhiên chớp mắt, "Anh Chu, sao anh cũng gọi chị em là chị Lê thế?"
Thẩm Tùng Chu, "..."
Thẩm Vi Lê vội che miệng Phương Tiểu Hủy lại, "Suỵt, anh Chu nói là lý giải trong lý giải vạn tuế."
Phương Tiểu Hủy, "..." Khuôn mặt đỏ bừng.
Thẩm Tùng Chu lắc đầu bật cười, "Phải rồi, vừa nãy anh có gọi điện thoại cho Phó Tranh, album lần này của cậu ấy có mấy bài hát, liên kết với nhau thành một câu chuyện, đang tuyển nữ chính, em có thể thử vai trước, nhưng mà biên kịch lần này..."
Thẩm Vi Lê hỏi, "Sao ạ?"
Thẩm Tùng Chu nhớ tới đối phương, một lời cũng khó có thể nói hết, anh cười nói, "Là một biên kịch rất có cá tính, từ Mỹ trở về, có những cảnh rất... đặc biệt. Anh lo em không có kinh nghiệm, tóm lại thì cứ thử xem, nếu như không được thì lấy được chữ ký của Phó Tranh cũng không tệ."
Tất nhiên Thẩm Vi Lê đã tính toán xong xuôi, nhưng kết quả tốt nhất với cô cũng chỉ là lấy được chữ ký viết tay của Phó Tranh cho Phương Tiểu Hủy mà thôi.
Cô tự tin hất cằm nói, "Không có việc gì, cuộc sống là phải trải nghiệm, thất bại cũng vinh quang."
*
Chu Yến Hỗn về phòng lấy đồ.
Kéo sạc điện thoại đầu giường xuống, cất vào trong túi, mặc áo khoác gió rồi mở cửa ra ngoài.
Vừa hay gặp phải Đường Phái trở về, Chu Yến Hỗn kéo áo khoác, "Tôi đi với Thẩm Vi Lê, cậu thì sao, về hay đi cùng?"
Đường Phái nghiêm túc nói, "Cậu đợi chút rồi đi, có người muốn chơi xấu chị Lê."
Động tác của Chu Yến Hỗn ngừng lại, đôi mắt lạnh lẽo.
*
Thẩm Vi Lê đưa thẻ phòng cho nhân viên lễ tân, chuẩn bị rời đi.
Lần này cô không cần nhân viên phục vụ giúp vẫn có người thực hiện đúng chức trách giúp bọn họ sắp xếp xe ra sân bay rồi mang hành lý ra xe giúp.
Thẩm Vi Lê từng ở bên Chu thiếu nhiều năm, đi du lịch cũng thường cho tiền bo, dần dần cô cũng hình thành thói quen này, tìm kiếm ví tiền.
Đúng lúc này, bên cạnh đột nhiên truyền tới tiếng giày da có tiết tấu đi đến.
Lỗ tai giật giật, cô nhanh chóng đưa tiền cho nhân viên phục vụ rồi xoay người định đi.
Chu Yến Hỗn đưa tay ngăn cô lại, "Cho em mười phút."
Thẩm Vi Lê bình tĩnh ngẩng đầu nhìn cậu, "Chu thiếu, tôi cần lên máy bay, có người còn đang đợi."
Chu Yến Hỗn cụp mắt, ngữ khí thương lượng, "Mười phút là được, có chuyện này cần xử lý, xong thì em với chị cùng đi."
Cậu không nói hai từ "cùng đi" còn đỡ, vừa nói ra, Thẩm Vi Lê càng không muốn chờ, tiếp tục xoay người định đi.
Chu Yến Hỗn đang định cản lại thì cửa thang máy mở ra, Đường Phái mang hai người nữa đi tới, "Hỗn thiếu."
Chu Yến Hỗn nhíu mày, không cản Thẩm Vi Lê nữa, thu tay đi tới chỗ Đường Phái.
Hai người kia là Chu Tuyết và Thành Phi.
Chu Tuyết cúi đầu, bả vai rút lại giống như phạm nhân đeo còng tay.
Thành Phi vốn là người biết làm việc, biết mình đã đắc tội với người này, cũng không dám thở mạnh.
Chu Yến Hỗn lạnh lùng nhìn Chu Tuyết, lời lại nói với Thành Phi, "Là Chu Tuyết đề cử với anh, giới thiệu Thẩm Vi Lê cho ông chủ của anh?"
Giọng nói Chu thiếu rất chậm, ngữ khí bình thản khàn khàn mang theo cảm giác lạnh lẽo âm trầm.
Chu Tuyết đã từng bắt gặp Chu thiếu dạy dỗ người ở quán bar, nhất là lúc tâm trạng cậu không tốt thì cứ như muốn gi.ết ch.ết người ta vậy, nhưng giọng nói vẫn chậm rãi như cũ, mỗi chữ lộ rõ vẻ âm hiểm không biết kết quả tiếp theo của người đắc tội mình như thế nào.
Toàn thân cô ta run bần bật, nhìn Thành Phi cầu cứu.
Nhưng Thành Phi đã khó có thể giữ nổi mình, sao còn có thể bảo vệ một người phụ nữ xa lạ?
Anh ta lập tức nói, "Đúng vậy, là cô ta giới thiệu, hơn nữa hôm qua là ngày đầu tiên tôi gặp cô Thẩm, hoàn toàn không biết gì cả, đều do cô ta!"
Chu Tuyết điên cuồng lắc đầu, "Chu thiếu hiểu lầm rồi, tôi nhận nhầm người, không nhận ra đó là chị Lê."
Chu Yến Hỗn đến gần Chu Tuyết, vừa nói, "Thế sao? Nhận sai người mà còn nói bậy trong nhóm chat? Hửm?"
Cô ta sắp khóc thành tiếng, "Thiếu gia, tôi sai rồi."
Thẩm Vi Lê đi tới cửa, chợt thấy không thích hợp lắm, với tính cách của Chu Yến Hỗn mà nói, sao đột nhiên lại thả cô đi dễ dàng thế.
Đứng ở cửa, vẫn quay đầu nhìn về phía Chu Yến Hỗn một cái.
Liếc một cái đã thấy phía đối diện Chu Yến Hỗn là nhà sản xuất Thành Phi đã đưa danh thiếp cho cô.
Thẩm Vi Lê nói với hai người trong xe, "Chờ em một phút, em sẽ tới ngay."
Nói xong cô chạy về phía Chu Yến Hỗn, hỏi Đường Phái, "Đường thiếu, có chuyện gì thế?"
Đường Phái hất cằm, thẳng thắn nói, "Chu Tuyết này nhận ra chị, giới thiệu chị cho tên Thành Phi, để anh ta cho chị danh thiếp, muốn dâng chị tới tay Cao tổng để phục vụ "ngủ" đó?"
Thẩm Vi Lê, "???"
Coi cô là cái gì vậy???
Thẩm Vi Lê nhíu mày nhìn Chu Tuyết, "Tôi quen cô sao?"
Chu Yến Hỗn cũng nhíu mày nhìn Thẩm Vi Lê, "Không phải chị vội đi cho kịp chuyến bay sao? Đi trước đi."
Thẩm Vi Lê không thèm để ý đến cậu, chỉ yên lặng nhìn Đường Phái.
Một số việc nhanh chóng lướt qua trong đầu.
Một lát sau, cô hỏi Đường Phái, "Hôm qua Chu Tuyết này gặp được tôi, giới thiệu tôi với người khác cũng vì hai người. Cho nên đêm qua hai người tới đây cũng vì tin tức từ Chu Tuyết?"
Đường Phái, "???"
Phản ứng gì vậy chứ???
Thẩm Vi Lê nhìn vẻ mặt của Đường Phái đã biết mình đoán đúng.
Cô cũng suy nghĩ cẩn thận, Chu Tuyết giống với những người nói xấu sau lưng cô ở quán bar, nói cô là "người hầu" của thiếu gia.
Trong mắt bọn họ, cô có xuất thân hèn mọn, xuất hiện ở đoàn phim tất nhiên sẽ do muốn nổi tiếng mà bán thân.
Thẩm Vi Lê tức giận cười một tiếng.
Cô đi tới trước mặt Thành Phi, "Hôm qua Cao tổng không chờ được tôi, có phải rất thất vọng không? Hay là thế này đi, Thẩm Vi Lê tôi không rảnh hầu hạ ông ta, tôi đề cử người khác thì thế nào?"
Chu Tuyết run lên.
Thẩm Vi Lê nghiêng đầu nhìn cô ta, "Vậy đề cử cô Chu Tuyết đi, thế nào?"
Cô ta đột nhiên ngẩng đầu, "Tôi không muốn!"
Thẩm Vi Lê còn muốn nói gì đó, Chu Yến Hỗn đã cướp lời, không nhanh không chậm nói, "Đường Phái, sắp xếp đi."
Đường Phái gật đầu, "Không thành vấn đề."
Chu Tuyết cả kinh, cô ta không dám cãi lại Chu Yến Hỗn và Đường Phái, chỉ dám nói chuyện với Thẩm Vi Lê, nhưng hiển nhiên đây cũng không phải lựa chọn tốt.
Chu Tuyết ngẩng đầu nói, "Dựa vào cái gì mà cô sắp xếp tôi như thế? Tính tình gì vậy? Ở bên Chu thiếu, con mẹ nó, cô cũng chỉ là người hầu mà thôi, chó cậy chủ, đồ kỹ nữ, tôi.."
Lời còn chưa dứt, Chu Yến Hỗn đã nhấc chân chuẩn bị đạp cô ta một cái, nhưng "bốp" một tiếng, Thẩm Vi Lê đã tát cô ta một cái thật mạnh.
Chu Tuyết ngây người, theo bản năng muốn đưa tay tát lại.
Nhưng cô ta vừa giơ tay lên, cổ tay đã bị Chu Yến Hỗn nắm chặt, "Cô động vào chị ấy thử xem."
Thẩm Vi Lê lạnh lùng nhìn Chu Tuyết, "Đúng vậy, tôi là kỹ nữ đấy, bây giờ tôi lấy tính kỹ nữ này ra đối phó với cô đấy! Tôi nói cho cô biết, Chu Tuyết, đêm nay chắc chắn là cô phải ở với Cao tổng rồi, nhân quả báo ứng. Tôi ỷ thế hiếp người ư? Đó là bởi vì trước đó mắt chó của cô chỉ nhìn người dưới! Mẹ cô là hoàng thái hậu hay thị trưởng? Sinh ra để cô gọi tôi là người hầu này người hậu nọ à? Đúng, không sai, mẹ tôi là người giúp việc của Chu gia, nhưng mẹ tôi không cướp không đoạt thứ gì của ai, mỗi đồng tiền đều là mồ hôi nước mắt bà kiếm được, mỗi một đồng tiền của Thẩm Vi Lê đây cũng không phải dựa vào ngủ với đàn ông mà có!"
Chu Yến Hỗn và Đường Phái cùng nhìn Thẩm Vi Lê như đang nhìn một người xa lạ.
Trong ấn tượng của bọn họ, Thẩm Vi Lê không cười dịu dàng thì cũng là đang nói giỡn.
Lần đầu tiên chửi người lại sắc bén khí thế như vậy.
Lúc Thẩm Vi Lê nói những lời này, Thẩm Tùng Chu cũng đã đi tới.
Anh đã hiểu rõ mọi chuyện, nhìn về phía Thành Phi, người xưa nay tâm bình ý hòa như anh cũng phải tức giận.
Đi đến trước mặt Thành Phi, Thẩm Tùng Chu cảnh cáo nói, "Thẩm Vi Lê là em gái tôi, về sau chú ý một chút, đừng để tôi biết anh hay bất cứ kẻ nào lại đưa danh thiếp cho em ấy."
Nghe thấy hai chữ "em gái", mắt Thành Phi trợn trừng, đồng thời còn có Đường Phái.
Cậu ta khiếp sợ, "Chị Lê, chị tìm được người nhà rồi sao? Anh ta là anh trai chị sao?!"
Thẩm Tùng Chu nghe được lời này thì nhìn về phía Thẩm Vi Lê, "Người nhà gì? Em đang tìm người nhà à?"
Đường Phái, "???" Không phải người nhà?
Thẩm Vi Lê không biết giải thích như thế nào, bây giờ trong mắt Thẩm Tùng Chu, Thành Phi và Đường Phái, dường như cô có ba thân phận khác nhau.
Cô nói với Thẩm Tùng Chu, "Nói ra thì rất dài, anh Chu, chờ lên máy bay em sẽ nói sau."
Cô lại nhìn về phía Đường Phái, "Đường thiếu, chuyện Chu tiểu thư đây, đêm nay làm phiền cậu rồi."
Đường Phái ngây ngốc gật đầu, "Được..."
Chu Yến Hỗn đánh giá Thẩm Vi Lê và Thẩm Tùng Chu, nhìn qua nhìn lại giữa hai người bọn họ.
Hiển nhiên Thẩm Tùng Chu không phải anh trai của Thẩm Vi Lê.
Hơn nữa, Thẩm Vi Lê còn chưa từng nói với Thẩm Tùng Chu về chuyện mình được nhận nuôi, chứng tỏ quan hệ giữa họ chưa thân thiết tới vậy.
Không biết đến tột cùng là quan hệ gì.
Cậu nhìn Thẩm Vi Lê, nhẹ nhàng bâng quơ nói một câu, "Anh ta là anh Chu, em cũng là..."
Hai từ "anh Chu" còn chưa kịp nói, điện thoại trong túi đã vang lên cắt ngang khiến cậu không vui.
Người gọi là Kiều Mạn Mạn.
Cậu đưa mắt nhìn Thẩm Vi Lê, để đề phòng cô chạy đi nhân lúc mình nghe điện thoại, cướp lấy túi xách của cô.
Thẩm Vi Lê, "???"
Ăn cướp à???
Thẩm Vi Lê muốn đuổi theo, Chu Yến Hỗn lại xua tay nói, "Em đi nghe điện thoại, xong thì trả chị."
Thẩm Vi Lê tức giận muốn tháo giày ném lên lưng cậu.
Đường Phái phủi tay đuổi Chu Tuyết và Thành Phi đi, cậu cũng rất ghét thủ đoạn của hai người này.
Lười tự tay động thủ, gọi điện thoại sắp xếp người xử lý.
Chu Yến Hỗn đến cửa sổ phía trước khách sạn nghe máy.
Kiều Mạn Mạn nôn nóng nói, "Yến Hỗn, hôm nay sức khỏe ông nội bỗng nhiên không tốt, cậu có thể quay về thăm ông không?"
Lúc nghe thấy sức khỏe ông nội không tốt, Chu Yến Hỗn nhíu mày lo lắng. Sau đó nghe thấy Kiều Mạn Mạn nói hai chữ "quay về", ánh mắt dần trở nên sâu thẳm.
Kiều Mạn Mạn thấp giọng, "Ông nội không ăn vô, hễ ăn là lại muốn nôn, nhưng bác sĩ nói không có việc gì, tôi rất lo quá nên muốn hỏi xem cậu có thể quay về với ông được không?"
Tắt điện thoại, Chu Yến Hỗn nhìn về phía Chu Tuyết khóc lời rời đi như đang suy tư gì đó.
Chu Yến Hỗn về bên cạnh Đường Phái, "Chuyện tôi tới đây, cậu có nói với ai không?"
Đường Phái mở to mắt, vô tội lắc đầu, "Tôi không nói với ai cả, tôi thì nói được với ai chứ?"
Kiều Mạn Mạn dùng hai chữ "quay về" mà không phải là "tới".
Chứng tỏ cô ta biết cậu đang ở thành phố khác.
Đường Phái không nói với ai, vậy Kiều Mạn Mạn biết được chuyện này từ đâu?
Chu Yến Hỗn còn đang suy nghĩ, Thẩm Vi Lê và Thẩm Tùng Chu đã lên xe rời đi.
Chu Yến Hỗn nhìn hai người bọn họ, nói với Đường Phái, "Tôi quay về một chuyến, còn có việc phải xử lý, cậu..."
Đường Phái ngắt lời, "Vậy cậu không đi cùng chị Lê sao? Cậu còn không biết số điện thoại của chị ấy, không liên hệ được với chị ấy thì phải làm sao bây giờ? Để chị ấy tiếp tục mất tích ba tháng sao?"
Chu Yến Hỗn nghe tiếng xe khởi động, không đợi Đường Phái tiếp tục tự cho mình thông minh đã nắm cổ tay Đường Phái ra ngoài, kéo cửa xe Thẩm Vi Lê ra rồi nhét Đường Phái vào trong, "Vậy nên cậu đi cùng chị Lê đi, làm tùy tùng cho chị ấy."
Đường Phái, "???"
Chu Yến Hỗn nói với cô, "Thẩm Vi Lê, em về nhà xử lý chút chuyện, để Đường Phái theo sau làm trợ lý của chị."
Thẩm Vi Lê đau đầu.
Nửa người Chu Yến Hỗn chui vào trong xe, đưa túi cho Thẩm Vi Lê đang ngồi giữa, nhanh chóng nắm lấy cổ tay cô.
Thẩm Vi Lê giữ tay mình lại, "Chu..."
Lời nói nghẹn trong cổ họng.
Chu Yến Hỗn đeo vào cổ tay cô một chiếc vòng màu ngọc bích trong veo.
Cổ tay cô tinh tế trắng nõn, đeo trên tay lộ ra vẻ dịu dàng.
Chu Yến Hỗn lui về sau, tay chống lên cửa nghiêng đầu hỏi Thẩm Vi Lê, "Có phải không muốn đeo vòng tay này, muốn trả lại cho em đúng không?"
Bỗng nhiên đuôi mắt cậu tràn đầy ý cười, nụ cười có chút đắc ý, "Chị, nếu thật sự muốn trả lại cho em, vậy chờ lần sau gặp mặt đi."
Vở kịch nhỏ:
Hôm nay tiểu thiếu gia giận dỗi ở nhà.
Không nói lời nào, cũng không ăn cơm, chỉ trốn ở trong tủ áo.
Thẩm Vi Lê nhảy từ cửa sổ vào, dỗ dành thiếu gia, "Áo sơ mi nhỏ, em bị sao vậy?"
Tiểu thiếu gia lườm cô.
Lê Lê, "???"
Tiểu thiếu gia, "Em thấy chị có em trai khác!"
Lê Lê, "Lúc nào???"
Tiểu thiếu gia, "Chị còn ôm người ta!"
Lê Lê, "... Em trai đó bị ngã nên chị mới bế em ấy lên, em ấy mới ba tuổi thôi."
Thiếu gia cũng chưa lớn lúc này đột nhiên ngã trong tủ quần áo.
Sau đó đưa hai tay về phía Lê Lê, "Em cũng ngã rồi."