Ba mẹ Thẩm Tùng Chu đưa anh tới nhà Thẩm Lan, Hạ Từ chơi.
Thẩm Tùng Chu là anh họ, lớn hơn Thẩm Uyển Hề 3 tuổi, mà Thẩm Uyển Hề lại lớn hơn Thẩm Nguyện Hề 3 tuổi.
Thẩm Uyển Hề hơn 5 tuổi còn đang đi nhà trẻ, Thẩm Tùng Chu 8 tuổi chơi với em gái hơn 2 tuổi ở phòng khách.
Em gái trắng trẻo mập mạp vô cùng đáng yêu.
Thẩm Tùng Chu không có hứng thú với cuộc trò chuyện của người lớn, muốn đưa em gái đi dạo quanh tiểu khu.
Thẩm Nguyện Hề hơn 2 tuổi đã có thể đi, cũng có thể nói, thường xuyên được ba mẹ dẫn ra ngoài đi dạo.
Tản bộ trong tiểu khu, tới công viên ngắm hoa ngắm cỏ, cũng tới vườn bách thú xem động vật, mỗi lần ra ngoài chơi, đôi mắt mở to lấp lánh vì được nhìn thấy nhiều thứ thú vị, tươi cười vui vẻ lộ ra răng sữa.
Cho nên, lúc Thẩm Tùng Chu nói muốn dắt em gái xuống dưới, người lớn không ai lo lắng cả. Dưới sự dạy dỗ của ba mẹ, Thẩm Tùng Chu là một đứa trẻ ngoan ngoãn, cũng biết chăm sóc em gái, bọn họ chỉ dặn dò, "Tiểu Chu, để ý em gái, đừng để em ngã đấy."
Thẩm Tùng Chu ngoan ngoãn gật đầu, "Con biết rồi."
Nguyện Nguyện vui vẻ nắm tay anh trai, giọng nói trẻ con mềm mại bắt chước anh mình, "Con biết rồi."
Thẩm Tùng Chu nắm tay em gái đi dạo trong tiểu khu, đi được hai vòng, em gái thông minh bỗng nảy ra chủ ý, kéo tay anh, ngẩng đầu nói, "Anh trai, bé ngoan đói bụng."
Lúc Nguyện Nguyện còn nhỏ không biết nói tên mình, lúc nào cũng tự gọi là bé ngoan.
Thẩm Tùng Chu biết đây em gái muốn ăn vặt, lập tức đưa em tới siêu thị phía ngoài mua đồ ăn ngon.
Tới khu đồ ăn, Thẩm Tùng Chu thả lỏng tay em gái, ngồi xuống xoa đầu cô bé, "Nguyện Nguyện thích ăn gì thì chọn đi."
Nguyện Nguyện vui vẻ gật đầu, bước chân tới khu thạch trái cây.
Nhà Thẩm Lan và Hạ Từ trong tiểu khu xa hoa, siêu thị cũng lớn, thời gian này không nhiều người lắm, không loạn, Thẩm Tùng Chu hoàn toàn không để ý tới chuyện em gái rời khỏi tầm mắt của mình.
Nguyện Nguyện đang chọn thạch trái cây, anh cũng đi mua snack khoai tây cho Uyển Uyển.
Sau khi chọn được, quay đầu đã không thấy Nguyện Nguyện đâu nữa.
Cũng chỉ trong một cái nháy mắt, Nguyện Nguyện đã không thấy tăm hơi.
Thẩm Tùng Chu cho rằng em gái đang chơi trốn tìm với mình, ở nhà con bé cũng thích chơi trò này, mỗi lần đều trốn ở một chỗ.
Anh cười gọi tên Nguyện Nguyện, đi tới đi lui tìm con bé ở quầy thạch trái cây.
Một lúc lâu sau, có thế nào Thẩm Tùng Chu cũng không tìm được Nguyện Nguyện, luống cuống chạy đi hỏi nhân viên siêu thị, ai cũng lắc đầu nói không thấy.
Nhân viên siêu thị giúp anh tìm mọi ngóc ngách bên trong cũng không tìm được bé gái 2 tuổi nữa.
Thẩm Tùng Chu khóc lớn, về nhà tìm bố mẹ nói không thấy em gái đâu nữa.
Sau khi Thẩm Lan nghe được, sắc mặt lập tức thay đổi, không nói hai lời chạy ra ngoài, lúc ấy hai chân Hạ Từ đã mềm nhũn, không ngừng rơi lệ.
Bắt đầu từ ngày đó, hai người cũng không ngừng tìm kiếm con gái.
Hơn 20 năm trước, camera chưa phổ biến, công nghệ thông tin chưa phát triển, tìm trẻ con mất tích cũng khó.
Mỗi ngày Thẩm Lan ngủ cũng không nhắm nổi mắt, Hạ Từ cũng đã rụng không ít tóc.
Nhiều năm như vậy, Thẩm Lan và Hạ Từ tới Cục Công An báo án, đăng quảng cáo, lưu trữ DNA, đăng bài trên trang tìm trẻ lạc, không từ bỏ cách nào để tìm con gái.
Sau này hai người nổi tiếng trong sự nghiệp, từng nghĩ tới việc dùng thân phận công khai tìm con gái, nhưng như vậy sẽ khiến nhiều người tâm tư bất chính gây phiền nhiễu, cả hai tiếp tục đăng bài nặc danh tìm con gái, trước nay chưa từng từ bỏ.
Thẩm Tùng Chu sống trong sự tự trách hơn 20 năm nay, cho đến khi 18 tuổi tốt nghiệp trung học, cũng gần mười năm không dám gặp chú thím hai của mình.
Anh còn hận bản thân mình, huống chi là chú thím hai.
Mỗi lần về ăn Tết, chỉ có ba mẹ anh về nhà ông bà, anh sợ chú thím thấy mình sẽ nhớ tới em gái rồi lại đau khổ, cũng sợ chú thím không muốn gặp mình.
Mãi cho tới khi anh thi đỗ học viện Điện Ảnh, anh mới gặp lại chú hai lần nữa.
Lại hơn 10 trôi qua, mười năm nay, lúc anh đóng phim sẽ gặp được chú hai, dần dần, anh mới dám đối mặt với chuyện này, dám đối mặt với chú thím hai.
Lúc Thẩm Tùng Chu kể xong mọi chuyện cũng đã bật khóc, anh thật sự đã tự trách mình quá nhiều năm, "Xin lỗi, anh trai xin lỗi, anh trai không tìm được em, anh xin lỗi."
Hạ Từ khóc lớn ôm chặt con gái không nỡ buông tay.
Thẩm Vi Lê cũng khóc hai mắt đỏ bừng, nghe những lời này cũng khịt mũi lắc đầu.
Không nên nói xin lỗi, dù sao khi ấy, Thẩm Tùng Chu cũng còn nhỏ.
Hạ Từ ở trong phòng khóc một lúc lâu mới bình tĩnh lại, nói với con gái, "Ba con đang từ Dao An bay tới, tối là đến nơi rồi. Cả chị con nữa, bây giờ con bé đang viết kịch bản trong núi, cắt đứt mọi phương thức liên lạc, mẹ gọi người đi tìm rồi, rất nhanh nó sẽ về tìm con thôi."
Hạ Từ có nhiều lời muốn nói, nhưng lời tới bên miệng lại không thể nói ra, chỉ đành hỏi cô, "Nguyện Nguyện, con đói chưa? Con muốn ăn gì, chờ ba một lát, ba tới rồi cả nhà chúng ta cùng đi ăn cơm, được không?"
Hơn 2 tuổi Thẩm Vi Lê đã được Phạm Mỹ Huệ đón về nhà, những ký ức trước đó cô cũng không nhớ rõ.
Bây giờ cô vẫn cảm thấy Phạm Mỹ Huệ là mẹ mình, còn với Hạ Từ thì vừa cảm thấy thân thiết lại vừa xa lạ.
Vừa rồi gọi một chữ mẹ, bây giờ lại khó có thể mở miệng nói chữ này.
Hơn nữa, với cái tên Thẩm Nguyện Hề và Nguyện Nguyện, cô cũng cảm thấy xa lạ, Thẩm Vi Lê và Lê Lê mới thực sự là cô.
Đầu óc cô hỗn loạn, muốn gọi mẹ kể chuyện này, nhưng không biết sau khi mẹ nghe chuyện có đau lòng hay không.
Ba mẹ ruột của cô tìm được cô rồi, cứ như cô sắp phải rời khỏi bà vậy.
Thẩm Vi Lê ngơ ngác gật đầu, "Vâng ạ."
Hạ Từ cũng cảm nhận được con gái vừa thân thiết vừa xa lạ với mình, cụp mắt thở dài, muốn cho con gái thêm chút thời gian, để con bé suy nghĩ và thích nghi.
Hạ Từ nói với Thẩm Tùng Chu, "Tiểu Chu, con đưa em gái tới khách sạn nghỉ ngơi trước đi, tìm một nơi xa đây một chút, không có phóng viên, còn có cửa sau, con đi từ đó sẽ không bị chụp lại, thím đi sân bay đón chú hai."
Lệ Nhiêu chờ Thẩm Vi Lê, Đường Phái chờ Chu Yến Hỗn.
Giày da của Chu Yến Hỗn đạp mạnh lên sàn nhà, tới trước mặt Đường Phái, gấp gáp hỏi, "Chị tôi ở đâu?"
Đường Phái không biết Thẩm Vi Lê ở đâu, thấy sắc mặt này của cậu thì nuốt nước miếng, cẩn thận lắc đầu, "Chị Lê đi với Thẩm Tùng Chu một lúc rồi không thấy đâu nữa..."
Khóe môi Chu Yến Hỗn lập tức ép xuống, cả người trở nên âm trầm đáng sợ.
Lệ Nhiêu còn đang chờ Thẩm Vi Lê, đột nhiên nhìn thấy trai đẹp khí chất phi phàm bước tới, người này vô cùng anh tuấn khiến cô ấy nhìn cũng sửng sốt.
Trên người có khí chất của công tử quý tộc, mặc tây trang cắt may tỉ mỉ, ít nhất cũng phải 10 nghìn đô.
Khuôn mặt thì không cần phải nói, quan trọng là tuổi còn trẻ, có cảm giác như chàng trai vườn trường nhiệt huyết tươi mát.
Mà sau khi vẻ mặt thay đổi thành lành băng, rõ ràng khuôn mặt không đổi nhưng quanh thân đều phát ra cảm giác âm trầm, mày nhíu lại rất chặt.
Cậu híp mắt, lạnh lùng nhìn Đường Phái, thời tiết như gió xuân đang đợi hoa nở lại biến thành lạnh lẽo khiến cô ấy đứng cạnh cũng tê dại, có cảm giác bị đàn áp.
Lệ Nhiêu nhìn đến mức con nai trong lòng nhảy thình thịch, trời ạ rung động, trong lòng muốn hét lớn đây là quý công tử từ đâu ra.
Chu Yến Hỗn không thấy bên cạnh còn có người, đưa tay với Đường Phái, "Đưa điện thoại cho tôi, gọi video cho Thẩm Vi Lê."
Ồ, người đàn ông của Thẩm Vi Lê.
Lệ Nhiêu ngây ngốc ngay tức khắc, con nai vừa rồi còn nhảy thình thịch trong lòng đã chết.
Đường Phái ho nhẹ, đưa điện thoại cho cậu, "Thiếu gia, chị Lê đang làm gì thì cũng không nghe máy..."
Chu Yến Hỗn nghiến răng ngẩng đầu, "Chị ấy đang làm gì?"
Đường Phái, "..."
Trai đơn gái chiếc còn có thể làm gì!
Trong đầu Chu Yến Hỗn cũng xuất hiện bốn chữ trai đơn gái chiếc, lòng bực bội nóng như lửa đốt.
Vừa gọi đi.
Chưa tới hai giây, Thẩm Vi Lê đã trực tiếp tắt máy.
Thẩm Vi Lê gửi tin nhắn: [Đường thiếu, ngại quá, tôi có chút việc. Cậu đi chơi đi, tới quán bar hay tìm khách sạn cũng được nhưng đừng tán tỉnh bạn tôi, cảm ơn.]
Chu Yến Hỗn nhìn chằm chằm tin nhắn Thẩm Vi Lê gửi tới, sau đó thông báo tin nhắn của điện thoại Lệ Nhiêu cũng vang lên.
Lệ Nhiêu mở điện thoại, Đường Phái ngó đầu qua nhìn.
Thẩm Vi Lê: [Nhiêu Nhiêu, tôi có chút việc, đêm nay không ở với cậu được, tiệc rượu cậu cứ đi đi. Bạn tôi Đường Phái rất thích chơi bời, cậu chú ý chút.]
Vẻ mặt Đường Phái xấu hổ.
Sau đó nhìn Chu Yến Hỗn, "Thiếu gia, nói thật, đêm nay, chị Lê, chuyện đó, có chút..."
– Thẩm Vi Lê và Thẩm Tùng Chu đi cùng nhau rồi, hai người bọn họ còn định đi qua đêm.
Lửa giận tích tụ trong lòng Chu Yến Hỗn nhiều ngày không ngừng biến lớn, cắn nuốt bản thân, cũng sắp nổ mạnh.
Chu Yến Hỗn cầm điện thoại Đường Phái, không ngừng gọi video cho Thẩm Vi Lê, Thẩm Vi Lê tắt máy hai lần, sau đó trực tiếp tắt mạng, không gọi được nữa, cũng không nghe.
Chu Yến Hỗn vào trong tìm người, bước chân vừa dài vừa lớn, Đường Phái theo sau không kịp, biết rõ không tìm được Thẩm Vi Lê cũng nhìn đông nhìn tây hỗ trợ.
Chu Yến Hỗn tới lễ tân khách sạn hỏi có tên Thẩm Vi Lê và Thẩm Tùng Chu hay không, nhân viên nói không có.
Cậu gấp đến mức hai mắt đỏ bừng, có thể cảm nhận được cậu thật sự sắp mất cô rồi.
Thời gian càng lâu, không tìm được Thẩm Vi Lê càng khiến cậu hoảng hốt.
Lệ Nhiêu luôn đi theo sau, thấy vẻ mặt quý công tử ngày càng trở nên thất thố, cô ấy không nhịn được gọi hai người lại, "Hai người chờ chút, tôi gọi cho Lê Lê."
Nhìn người này vẫn luôn gọi video cho Thẩm Vi Lê là biết không có số điện thoại của cô ấy rồi.
Hơn nữa, cô ấy và Thẩm Vi Lê gặp nhau trên đường đi du lịch, thỉnh thoảng cũng cảm nhận được Thẩm Vi Lê là người có "chuyện xưa" không muốn kể, có lẽ là liên quan tới người này.
Lệ Nhiêu đứng tại chỗ gọi cho Thẩm Vi Lê.
Lần này Thẩm Vi Lê nghe máy, "Lê Lê, cậu đang ở đâu thế?"
Thẩm Vi Lê khóc đến mức giọng nói khàn khàn, "Tôi đang chuẩn bị rời khỏi đây rồi, có việc phải đi trước."
"Hả? Tôi đang ở cửa mà không thấy cậu."
"Ừm, tôi đi cửa sau, có chuyện gì sao?"
Lệ Nhiêu kinh ngạc, "Cửa sau? Còn có cửa sau nữa sao?"
Lệ Nhiêu vừa nghe lời này, chỉ cảm thấy bên cạnh có một cơn gió mạnh lướt qua, quý công tử đã chạy tới hỏi nhân viên rồi phóng về chỗ cửa sau, tiếp theo là Đường Phái.
Lệ Nhiêu cũng đi theo, xấu hổ nói, "Lê Lê, ở đây có một anh đẹp trai đang tìm cậu, hình như là em trai cậu, gọi cậu là chị, đang chạy tới cửa..."
Thẩm Vi Lê bên kia yên tĩnh một lúc, sau đó bình thản nói, "Ừm, tôi biết rồi, không sao, tôi chuẩn bị lên xe đây."
Chu Yến Hỗn lao tới cửa sau, Đường Phái ở sau mệt thở hồng hộc, thiếu gia như đang thi chạy ở đại hội thể thao vậy, cậu ta hoàn toàn không theo kịp.
Chu Yến Hỗn vọt tới cửa sau, dùng cơ thể trực tiếp phá cửa lao ra.
Đúng lúc thấy một chiếc xe dừng phía đối diện, Thẩm Tùng Chu ôm bả vai Thẩm Vi Lê qua.
Động tác hai người vô cùng thân mật, Thẩm Vi Lê dựa vào lồng ng.ực Thẩm Tùng Chu.
Trái tim Chu Yến Hỗn đột nhiên đập mạnh, đau đến mức không thể thở nổi.
Một chiếc xe đi ngang qua phố ngăn chặn ánh mắt của cậu.
Chờ xe đi qua, tầm mắt cậu mới trở nên rõ ràng.
Thẩm Tùng Chu giúp Thẩm Vi Lê mở cửa xe, cô ngồi vào trong, ngẩng đầu nhìn anh.
Thẩm Tùng Chu khom lưng, đưa tay xoa mặt cô rồi lại nhẹ nhàng xoa đầu cô một cái.
Thẩm Vi Lê cười với Thẩm Tùng Chu, lộ ra má lúm đồng tiền xinh đẹp.
Trái tim Chu Yến Hỗn như bị người ta cầm dao đâm thật mạnh vào vậy.
Hình ảnh này không giống với video Thẩm Vi Lê nhìn Phó Tranh không chớp mắt.
Hình ảnh này không giống với lần trước ở khách sạn, chân Thẩm Vi Lê bị thương được Thẩm Tùng Chu đỡ.
Giờ khắc này, trong mắt Thẩm Vi Lê hoàn toàn là thân mật và tin tưởng Thẩm Tùng Chu.
Cô và Thẩm Tùng Chu như một đôi tình nhân đang yêu đương.
Đột nhiên, Chu Yến Hỗn không màng tất cả lớn tiếng gọi, "Thẩm Vi Lê!"
Thẩm Vi Lê nghe tiếng gọi, ngẩng đầu nhìn qua, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc.
Sau đó phản ứng của cô là, làm như không thấy cậu, dịch vào trong ý bảo Thẩm Tùng Chu lên xe.
Lúc này Chu Yến Hỗn cũng chạy tới, trên đường còn có xe đang đi bấm còi inh ỏi.
Đường Phái chạy tới bắt lấy Chu Yến Hỗn, khiến cậu không thể không lui về sau.
Chờ xe đi qua, Thẩm Vi Lê đã đóng cửa lại.
Chu Yến Hỗn muốn tiến lên kéo cửa xe nhưng cửa xe đã khóa, cậu không thể kéo được ra.
Cậu dùng sức gõ cửa kính xe, hô to, "Thẩm Vi Lê! Thẩm Vi Lê! Chị mau xuống đây."
"Thẩm Vi Lê! Em có lời muốn nói với chị! Chị đừng đi!"
Trong xe, Thẩm Vi Lê không nhìn ra cửa sổ, cúi đầu thắt dây an toàn, "Bác tài, làm ơn lái xe đi."
Thẩm Tùng Chu nhìn người bên ngoài, hỏi cô, "Nếu không, em cứ xuống xe nói chuyện với cậu ấy xem sao."
Thẩm Vi Lê không nhìn Chu Yến Hỗn, bình tĩnh nhìn thẳng, "Tình cảm của cậu ấy với em không phải tình yêu, chỉ là thói quen ỷ lại thôi. Cậu ấy là thiếu gia lớn lên trong sự cưng chiều, người luôn chăm sóc mình suốt 9 năm đột nhiên không để ý tới mình nữa nên không chịu nổi mà thôi."
Lý trí cô rất tỉnh táo, "Em không thể quay về chăm sóc, ở bên cậu ấy nữa, một thói quen không tốt thì nên cắt đứt sạch sẽ."
"Dẫu lìa ngó ý còn vương tơ lòng, với cậu ấy hay em đều không tốt, bác tài, đi thôi."
Tài xế dẫm chân ga, xe dần tăng tốc.
Chu Yến Hỗn không từ bỏ, tiếp tục chạy theo xe, nghẹn ngào gào thét, "Chị! Cầu xin chị! Chị xuống dưới đi!"
Cậu chạy theo rất xa, dù sao tốc độ xe cũng nhanh hơn người chạy bình thường, cuối cùng chiếc xe cũng bỏ lại cậu ở sau.
Phía sau, Chu Yến Hỗn quỳ gối thở d.ốc, hít một hơi thật sâu rồi lại phát điên chạy theo.
"Chị! Thẩm Vi Lê! Thẩm Vi Lê! Chị quay lại ---"
Cậu điên cuồng không ngừng chạy theo xe, khoảng cách xe với người ngày càng xa, Chu Yến Hỗn vẫn cứ chạy.
Đường Phái ở sau hô to, "Thiếu gia! Đừng chạy nữa! Không đuổi kịp đâu!"
Cho đến khi bóng dáng chiếc xe hoàn toàn biến mất, Chu Yến Hỗn mới dừng lại.
Cậu thở d.ốc, hô hấp khó chịu, từng hơi thở như mũi dao xẹt qua.
Đau đớn đến mức mắt đỏ như máu.
Cuối cùng Đường Phái và Lệ Nhiêu cũng chạy kịp tới bên cạnh Chu Yến Hỗn.
Hai người ôm bụng thở hổn hển, Lệ Nhiêu hỏi Đường Phái, "Rốt cuộc cậu ta là ai thế?"
Đường Phái không dám nói bậy trước mặt Chu Yến Hỗn, nhỏ giọng nói, "Lớn lên từ bé với chị Lê, xem như em trai chị Lê."
Lệ Nhiêu hỏi, "Cậu ta thích chị Lê mà không theo đuổi sao?"
Đường Phái suy nghĩ, hết lắc rồi lại gật.
Cậu ta cảm thấy thiếu gia thích chị Lê, nếu không, có em trai nào lại phát điên chạy đi tìm chị mình, nhưng trước mặt thiếu gia, cậu ta cũng không dám khẳng định.
Lệ Nhiêu không hiểu, hỏi cậu ta, "Cậu trả lời đúng trọng tâm đi, thích hay không thích Lê Lê? Cậu ta không thích Lê Lê thì còn đuổi theo Lê Lê làm gì? Sao lại đỏ mắt?"
Ai ngờ lúc này, Chu Yến Hỗn đột nhiên quay lại, giống như ph.át tiết lửa giận trong lòng, hai mắt đỏ bừng hét lớn, "Con mẹ nó, ai nói tôi không thích chị ấy!!!"
Đường Phái, "???"
Mẹ nó, thiếu gia vừa nói gì đó?!!
Chu Yến Hỗn chán nản ngồi trên mặt đất, lửa giận tích lũy nhiều ngày cuối cùng cũng tiêu tan.
Không còn tức giận, không còn bực bội, sức lực trên người cũng hoàn toàn biến mất.
Lúc ở trên máy bay, không nghe thấy, không nhìn thấy gì, trong đầu cậu vẫn chỉ có bóng dáng của Thẩm Vi Lê.
Mơ thấy mình hôn cô.
Tự "an ủi" khi nghĩ tới cô.
Bực bội đến mức phát điên, rõ ràng cậu chỉ coi cô là chị.
Mãi cho tới khi nhìn thấy cảnh tượng vừa rồi, Thẩm Vi Lê đi cùng Thẩm Tùng Chu.