Hứa khả nhận tiền chưa được bao lâu thì lại nhận được tin nhắn của Chu Đại. Có liên quan đến Cố Kim
Sinh viên khoa y, năm ba.
"Có số điện thoại cùng số phòng ký túc xá không? Weibo thì sao, có không?" Hứa Khả hỏi.
Biết người biết ta mỏi có thể bách chiến bách thắng.
Từ sau sự kiện kia. Cố Kim đã chặn cô, những người bên cạnh không ai tìm được thông tin liên lạc của cô ta, cũng không có cách nào để liên lạc.
Lần trước trong lúc vô ý nghe được chuyện của cô ta, là lúc dẫn tiệm trà sữa nghe hai cô gái là bạn thân của Cố Kim hồi cấp ba, cô trộm nhớ kỹ.
"Cô gái này có quan hệ gì với em?" Chu Đại hỏi lại, trực giác nhạy bén nhắc nhở có điều gì đó không ổn.
Nếu là bạn tốt, sao có thể mắt liên lạc nhiều năm như vậy, hơn nữa hứa Khả muốn biết lại rất cẩn thận.
"Bọn tôi là bạn học hồi cấp hai, khi đó xảy ra một chuyện khiến quan hệ tan vỡ, lúc học cấp ba không có liên lạc, tôi vẫn luôn muốn tìm cô ấy để làm lành."
"Chú tốt bụng, chú biết thông tin chi tiết của cô ấy có phải không? Nói cho tôi biết được không?
Trong tay Chu Đại cầm tư liệu về Cố Kim, từ nhỏ đến lớn học trường nào, tên cha mẹ, công việc cùng địa chỉ gia đình, tất cả đều ở trong một văn kiện.
Nhưng anh cảm thấy kỳ lạ, không tính toán cứ như vậy dưa cho Hứa Khả, vừa dùng lúc này có người gõ của: "Bác sĩ Chu, anh có ở bên trong không?
Chu Đại đặt điện thoại xuống: "Vào đi."
Một bác sĩ nam di vào văn phòng, dưa cho anh một tư liệu, trên cùng là một bản báo cáo bệnh án: "Đây là thông tin cùng tình trạng của bệnh nhân, anh xem qua đi."
Chu Đại gật đầu.
Anh một bên bận việc, quên mất phải trả lời Hứa Khải.
Mới nói được một nửa, trong lòng Hứa Khả ngứa ngáy. Cô đã gửi vài tin nhắn mà anh vẫn chưa trả lời, lòng cô nóng như lửa đốt, liền đi đến cổng trường của Cổ Kim.
Sau khi xác nhận tên lớp, vẫn có thể tìm được chút dấu vết để lại.
Tuy nhiên lần này có thất bại, trong khuôn viên trường không có nhiều người, cửa khoa y lại đóng, không đi vào được, bảng thông báo bên ngoài cũng không có lợi ích gì.
Hứa Khả bật cười.
Cổ Kim cũng chỉ như vậy.
Đến một nơi khác, thậm chí không nhận được học bổng, xem ra cũng không tốt lắm.
Biết cô ta chỉ là một sinh viên bình thường, trong lòng Hứa Khả thoải mái hơn một chút.
Lúc ra khỏi trưởng, vừa lúc đến giờ ăn cơm chiều, bụng cô réo ầm ĩ, cả ngày hôm nay cô chưa ăn gì, rất đói.
Cô mở điện thoại ra tìm kiếm quán ăn ngon gần đó thì nhìn thấy một nhà hàng được đánh giá tương đối cao, đối diện với bệnh viện, cách chỗ cô khoảng 40 phút, vì vậy cô liền quét mã xe đạp đi đến đó.