Tối hôm qua Hứa Khả không ngủ đủ giấc, vừa rồi dùng hết sức lực, trực tiếp ngủ trong lòng ngực Chu Đại.
Sau khi Chu Đại phát hiện thì dở khóc dở cười, hai người cũng không thể mặc quần áo, nhưng ở trên xe anh có đồ dự phòng, nên đặt mua quần áo từ trung tâm thương mại rồi nhờ nhân viên mang đến. Sau khi giúp Hứa Khả lau người, lại giúp cô thay quần áo, đặt cô ngồi vào ghế sau, người vẫn ngủ say.
Không có một chút phòng bị nào.
Lúc ngủ cô thường hay lè lưỡi, trông rất đáng yêu, Chu Đại ở bên cạnh nhìn cô ngủ, vuốt ve mặt cô.
Sau khi thỏa mãn, ánh mắt nhìn Hứa Khả dịu dàng hơn rất nhiều.
Vốn đang nhàn nhã, điện thoại lại vang lên, lần này là mẹ Hứa Khả, Từ Mỹ Lan gọi đến.
"À, bác sĩ Chu, tôi gọi điện thoại vào lúc này có làm phiền chú không..." Từ Mỹ Lan xấu hổ nói.
Sau khi bà vào nhà họ Tiêu, không có bất kì quan hệ nào với nhà họ Chu, cùng Chu Đại lại càng xa lạ hơn.
Bà cũng không biết nên dùng thân phận gì để xưng hô với Chu Đại, nhưng nhìn thấy ảnh chụp Hứa Khả gửi cho vào buổi chiều, trong lòng bất an, dày vò mấy giờ, cuối cùng vẫn gọi.
"Là tôi, có chuyện gì?" Chu Đại lập tức khôi phục biểu tình thường ngày, giọng điệu lạnh lùng, xa cách.
"Chiều nay...à mà..." Từ Mỹ Lan ấp úng một lúc, mới nói: "Hứa Khả gửi cho tôi một ảnh chụp, trên màn hình nhiển thị chú chuyển 10 nghìn tệ cho con bé? Đây là sự thật sao? Đứa nhỏ này luôn thích nói dối, tôi sợ bệnh tình của con bé dần trở nên tồi tệ, hoặc là con bé lừa tiền của chú."
"Là tôi cho em ấy." Chu Đại hào phóng thừa nhận.
Từ Mỹ Lan sửng sốt: "Hả?"
"Em ấy nói thiếu tiền, ở đây tiêu xài cũng tốn kém, ngày thường, lễ tết tôi cũng không lì xì, đây xem như quà gặp mặt."
"Ra vậy...Bác sĩ Chu, thật sự xin lỗi, đứa nhỏ này không hiểu chuyện đòi chú tiền, tôi sẽ chuyển lại cho chú."
Từ Mỹ Lan đương nhiên không tin Hứa Khả, chỉ cảm thấy cô đang lừa tiền của Chu Đại, dù sao cũng gọi người ta một tiếng chú, Chu Đại thấy cô còn nhỏ tuổi, lại không có tâm tư nên mới miễn cưỡng cho.
"Không cần, tôi cho em ấy tiền tiêu vặt."
Cúp điện thoại xong, Chu Đại quay đầu nhìn về phía Hứa Khả, cô còn chưa dậy, anh suy nghĩ, liền chủ động liên hệ với bác sĩ Vương -người lúc trước chủ động liên hệ với mình.
Nói chuyện điện thoại xong, Hứa Khả mơ màng chẹp miệng, không biết đang nằm mơ hay chuẩn bị tỉnh dậy nức nở hai tiếng.
Chu Đại nhìn thời gian, 8 giờ, anh nhỏ giọng gọi cô: "Hứa Khả."
Hứa Khả đang nằm mơ, cảm giác bên tai ù đi, liền tỉnh dậy, trợn mắt nhìn Chu Đại.
Cô vẫn còn nửa mơ nửa tỉnh, ngơ ngác nhìn chằm chằm anh, hiển nhiên đã quên mất bản thân đang ở đâu.
Chu Đại vuốt ve mặt cô: "Không phải đói bụng sao? Dẫn em đi ăn cơm."
Cái động tác này vô cùng ái muội.