Ấn tượng của Hứa Khả đối với người đàn ông này chính là sắc lang, vô sỉ.
Nghe nói đàn ông vào buổi sáng đều dễ dàng cương cứng, các bạn nam trong lớp cô thỉnh thoảng đũng quần sẽ phồng lên một cách khó hiểu, cô còn đã gặp qua có người ở trường học tự sướng.
Nhưng đó là học sinh kém trong lớp, vẫn chưa thành niên, hoặc khả năng khống chế kém.
Nhưng Chu Đại cũng được coi như đã lớn tuổi, không khống chế được dục vọng của bản thân còn chưa tính, vậy mà còn ở trước mặt cháu gái cũng không kiêng dè.
Căn bản chính là một tên biến thái!
Mặt Chu Đại vô cảm, xoay người đi xuống lầu: "Cho cháu mười phút, tôi đưa đến phòng khám tâm lý."
Khoảnh khắc Chu Đại quay lưng về phía Hứa Khả, lông mày anh nhíu thành một đường.
Đây đã lần thứ hai Hứa Khả làm anh có phản ứng.
Cô đã biết được lý do anh gọi mình dậy, lắc lắc đầu từ chối: "Tôi không đi."
Chu Đại dừng lại bước chân.
"Ý tôi là, còn chưa ngủ đủ, chờ trời sáng sẽ tự đi gặp bác sĩ."
Cô biết việc này là chủ ý của cha dượng cùng mẹ cô, nhưng nếu để Chu Đại đưa đi, cô thật sự phải đi gặp bác sĩ mất.
Lúc Chu Đại quay đầu lại, Hứa Khả đã nghĩ xong lý do thoái thác, cô nói một cách hợp lí: "Tối hôm qua tôi ngủ không ngon, bốn giờ sáng mới ngủ, mới sáng sớm chú đã gọi dậy, phải ngủ bù."
"Mười phút." Chu Đại nói.
Vật cứng giữa hai chân đã xẹp xuống.
"Tự tôi sẽ đi." Hứa Khả cũng rất kiên trì, "Không cần phiền chú."
Chu Đại có chút không kiên nhẫn: "Tôi đưa đi hay để ba mẹ cháu tự đến đây đưa đi."
Mười phút sau, Hứa Khả không tình nguyện ngồi lên xe Chu Đại, ánh mắt tràn đầy u oán.
"Cha dượng của tôi cho chú cái gì tốt hả?"
Chu Đại không trả lời cô, chăm chú nhìn đường, sắc mặt trước sau vẫn lạnh lùng như cũ.
Hứa Khả rất bài xích khi phải đến phòng khám tâm lý, đưa mắt thấy đã cách nhà Chu Đại ngày càng xa, cô đành phải chơi xấu, ôm bụng kêu đau: "Bụng tôi khó chịu, khả năng bị tiêu chảy, chú tìm một chỗ dừng xe lại, tôi muốn xuống xe."
Vở kịch nhỏ này không lừa được Chu Đại: "Đừng giở trò nữa, tôi không có thời gian chơi đùa với cháu, đưa cháu đến nơi sẽ đi ngay."
"Tôi thật sự đau bụng." Hứa Khả cau mày, nhìn anh, đáng thương nói: "Cậu à, cháu muốn đi vệ sinh."
Đây là lần đầu tiên cô gọi anh là cậu, giọng nói vô cùng mềm mại, nghe giống như đang làm nũng.
Chu Đại nghiêng đầu nhìn thoáng qua, chủ động hỏi cô: "Vì sao không muốn đến phòng khám tâm lý?"
Vô nghĩa, khẳng định là vì cô không bị bệnh chứ sao, đều do tên Tiêu Hành rác rưởi, một hai cứ nói đầu cô có vấn đề, còn thuyết phục mẹ cô.
Nhưng Chu Đại cùng chiến tuyến với nhà họ Tiêu, cô không thể nói mấy lời này, vì thế Hứa Khả giả vờ kêu đau, hét lên: "Chú, mau dừng xe, cháu không nhịn được."
Chu Đại mặc kệ cô.
Hứa Khả thấy anh mềm cứng không ăn, duỗi tay chuẩn bị kéo cửa xe.
Xe chợt dừng lại, cơ thể Hứa Khả phịch một tiếng ngã vào ghế, nếu không thắt đây an toàn, cô có khả năng đã văng cả ra ngoài.
Chu Đại quát lớn: "Xe đang đi thì không được mở cửa, ngay cả kiến thức an toàn cơ bản mà cháu cũng không biết hả?"
"Hứa Khả, ngồi im cho tôi, tôi không có sức quản chuyện của cháu, nếu không nghe lời, tôi cũng chỉ có thể gọi cha mẹ cháu đến đây quản."
"Ông ấy là cha dượng, không phải cha cháu." Hứa khả phản bác, thử kéo cửa mà nó vẫn bị khóa lại, phát hiện không thể mở cô lớn tiếng hét lên: "Mở cửa, tôi muốn xuống xe!"
Chu Đại lục tìm danh bạ, tìm được số điện thoại của mẹ cô: "Muốn tôi đích thân nói chuyện với mẹ cháu, hay tự cháu nói?"
Hứa Khả không nghĩ tới anh sẽ doạ dẫm như thế, sắc mặt còn rất hung dữ, nhưng lúc này cô cũng không sợ, vẫn đang tức giận.
Cô kéo khóa quần ra, làm ra dáng vẻ muốn cởi quần xuống: "Chú không cho tôi xuống, tôi sẽ cởi quần trên xe chú."
Chu Đại liếc mắt, hôm nay cô mặc áo phông ngắn tay, quần jean ngắn mặc như không mặc, ngồi xuống còn đè ép hai chân, có thể nhìn thấy giữa khe thịt không có lông mao. Sau khi kéo khoá quần xuống, còn nhìn thấy cả quần lót màu hồng phấn bên trong.
Lão nhị lại lần nữa không chịu khống chế ngẩng đầu lên.
Hứa Khả thấy người kia không có động tĩnh, quay đầu qua nhìn, nhìn thấy đũng quần anh chậm rãi phồng lên một bao, hơn nữa ánh mắt còn dừng ở dưới thân cô, ngây ngốc vài giây.
Sau khi phản ứng lại, cô vừa xấu hổ vừa tức giận: "Chú...chú đúng là đồ sắc lang, đang nhìn chỗ nào đấy?"
Lúc sáng cô còn tưởng Chu Đại nổi lên phản ứng sinh lý bình thường nên mới cứng, cuối cùng bây giờ mới phát hiện ra, Chu Đại mà nhìn mình thì lập tức cương cứng.
Cái ông già này chính là chú cô!
Trong lòng Hứa Khả một lần nữa dán cho anh cái mác biến thái, nhìn ánh mắt anh thay đổi, cô vội vàng kéo khóa quần lên: "Chú...Chú đừng có nghĩ làm gì tôi, chú chính là chú tôi đấy."
Cô cố ý nhấn mạnh, nói vẻ cường điệu cho anh nghe.
Chu Đại rất đẹp trai, trong mắt cô còn có sức hút hơn những nam minh tinh mà cô theo đuổi, người đàn ông 35 tuổi này còn chưa có bạn gái, cô vô cùng hoài nghi Chu Đại liệu có phải là biến thái hay không?
Nhưng anh có thể cứng, nhìn qua còn rất lớn.
Cô đối với người đàn ông lớn tuổi này, đặc biệt còn là chú mình, không hề có hứng thú.
Chu Đại vì lão nhị của mình không nghe lời mà cảm thấy phiền não, nghe thấy cô nói còn phiền hơn: "Nếu cháu còn tiếp tục gây rối, nói không chừng tôi thật sự sẽ làm cái gì đó với cháu."
Hứa Khả vội vàng bảo vệ ngực mình, đem túi đặt lên đùi che lại cảnh xuân, cảnh giác nói: "Chú mà dám làm gì tôi, tôi liền mách anh rể chú."
Giọng điệu hung hăng.
Về thể lực, cô khẳng định không thể đánh lại Chu Đại, cô thật sự sợ Chu Đại sẽ làm bậy.
///
Sau lại há mồm luôn đấy cháu =))))