Mấy chàng trai kia đoán chừng lần đầu tiên gặp tình huống này, hoặc là xuất phát theo bản năng của đàn ông khi được tiếp cận, các bạn cùng phòng của chàng trai bị hỏi cách liên lạc kia a lên một tiếng.
Đương sự vẫn còn đang sững sờ, ngẩng đầu lên nhìn Hứa Khả, ấn tượng đầu tiên là cô gái này khá xinh đẹp, hẳn không dám nhìn thẳng, nhanh chóng cúi đầu xuống, cũng xấu hổ nếu từ chối, đành lấy điện thoại ra quét mã.
Lúc thêm bạn tốt với Hứa Khả, khóe miệng không nhịn được mà hơi nhếch lên, bị bạn bè ồn ào, vành tai còn hơi đỏ. Hứa Khả thấy tay cậu ta đang run, có thể nhìn ra người có chút lo lắng.
Sau khi quét xong. Hứa Khả nhìn Wechat, sau khi đồng ý yêu cầu kết bạn, cô cười nhẹ nói: "Cảm ơn."
Nói xong cô liền đi về phía phòng vệ sinh, mơ hồ nghe thấy mất người bạn cùng phòng của chàng trai kia vẫn còn đang la hét.
"Lục Hàng. cậu được lắm, đi ra ngoài ăn cơm còn được một em gái xin Wechat
"Tối nay trở về, Cố Kim có bắt cậu quỳ bàn phím hay không?"
Nghe được hai chữ Cố Kim. Hứa Khả không khỏi nhướng mày.
Quản nhiên là bạn trai của Cố Kim, vậy mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn.
Sau khi sửa sang lại quần áo cùng nhan sắc một chút, Hứa Khả di đến quầy lễ tân đặt ba ly đồ uống, cố ý di ngang qua bàn Lục Hàng, đem đồ uống đặt ở trên bàn, lộ ra một nụ cười rất ngọt ngào: "Cho các cậu, chúc các cậu ăn ngon."
Nói xong cô còn vẫy tay với Lục Hàng, "Mong lần sau lại gặp được cậu."
Lục Hàng cùng bạn bè cậu đang ăn, vừa rồi hạn bè cậu còn dang xem náo nhiệt, thường xuyên ngẩng đầu tìm kiếm bóng dáng Hứa Khả, trêu ghẹo Lục Hàng, không nghĩ tới Hứa Khả sẽ đưa đồ uống tới, cả người choáng váng.
Con gái chủ động hỏi số Wechat đã là rất dũng cảm, thế nhưng hỏi xong còn không xấu hổ đến tặng đồ, đây vẫn là lần đầu tiên bọn họ thấy.
Người bạn cùng phòng gần Hứa Khả nhất, tính cách tương đối hướng, trực tiếp nhận lấy, nói: "Cảm ơn em gái"
"Không cần khách sáo, tạm biệt."
Hứa Khả vừa đi, hai người bạn cùng phòng lập tiwcs quay đầu lại nhìn.
"ĐM, Lục Hàng, cậu vừa rồi dẫm phải vận cứt chó đảo hoa gì, em gái xinh đẹp như vậy thật sự thích cậu?"
"Đáng tiếc, cậu cùng Cố Kim đang yêu nhau, nếu không bông hoa tươi này có lẽ sẽ bị cậu hái mất" Tới chỗ này ăn phần lớn là sinh viên đại học, đặc biệt là quán thịt nướng này, làm ăn rất được.
Tuổi tác cùng cách trang điểm của Hứa Khả, trông có như sinh viên năm nhất, tuy rằng tóc nhuộm, nhưng đặc biệt làm nổi bật làn da của cô. Màu tóc kia đối với người khác là thảm hoạ, nhưng ở trên người Hứa Khả, lại rất đẹp. Bạn cùng phòng của Lục Hàng đều nhất trí cho rằng Hứa Khả là sinh viên của một trường nào đó gần đây, chờ Hứa Khả ngồi xuống thì thúc giục Lục Hàng: "Mau đi hỏi em gái kia học trường nào, có bạn cùng phòng độc thân hay không."
"Em gái này thật sự rất ưa nhìn"
Hai người nhìn xung quanh, trong đó có một người nhìn thấy Lý Văn Uy, cảm thấy quen mắt. Sau khi nhìn một lúc liền nhận ra: "Này, kia không phải Lý Văn Uy cùng câu lạc bộ với cậu lúc năm nhất sao? Từng chơi bóng rổ với chúng ta, lại cùng em gái kia ăn cơm. Fuck, không cần hỏi, là sinh viên trường chúng ta."
Lý Văn Uy rất năng động, tham gia nhiều câu lạc bộ, ở sân bóng rổ cũng có thể thưởng xuyên nhìn thấy cậu, người không tồi, làm bạn với nhiều nữ sinh.
Cậu cùng Lục Hàng ở chung câu lạc bộ một năm, cũng tính là bạn bè.
Một số người lập tức xác định thân phận của Hứa Khả.
Một người khác ngẩng đầu lên nhìn: "Trường học của chúng ta từ khi nào có một em gái xinh đẹp như vậy, vì sao tớ chưa từng nhìn thấy?"
"Mỗi ngày cậu đều ở phỏng thí nghiệm, sao có thể nhìn thấy ?"
Mặt Lục Hàng có chút nóng: "Các cậu đừng nhìn nữa, một lúc nữa bị ta phát hiện sẽ rất xấu hổ."
"Này..." Bạn cùng phỏng cuối cùng cũng quay đầu lại. "Sao cô ấy không hỏi tôi" Cậu đã có bạn gái rồi, chẳng lẽ là hoa rơi cố ý nước chảy vô tình."
*hoa rơi cố ý nước chảy vô tình dùng để ám chỉ những người có lòng, lại hợp duyên thì sớm muộn cũng được ở bên
Một người khác cũng nói: "Lục Hàng, cậu khi nào nói cho người ta biết cậu đã có bạn gái? Nói ra chuyện này cũng thật đau lòng."
"Em ấy chắc không có ý đó đâu." Lục Hàng nói, "Nói sau đi."
Nói xong câu đó, cậu theo bản năng nhìn Hứa Khả.
***
Lúc Hứa Khả quay lại, không cẩn thận đối mắt với Chu Đại, không biết cô có phải gặp ảo giác hay không, cô cảm thấy ánh mắt của Chu Đại có chút nguy hiểm.
Vào một ngày nắng nóng, cô lại cảm thấy rét run.
Nhưng cô tính toán giả chết, mặt không đổi sắc quay lại chỗ ngồi.
Hành vi của Hứa Khả Lý Văn Uy cũng nhìn thấy, cô vừa ngồi xuống liền hỏi: "Cậu quen biết mấy nam sinh đó sao? Bọn họ là sinh viên trường tớ, lúc trước Lục Hàng với tớ còn ở chung trong một câu lạc bộ."
"Trường của cậu sao!" Hứa Khả gia vờ giật mình, "Tở thấy có một người đẹp trai, nên đi qua xin phương thức liên lạc thôi."
"Người mặc áo màu xám ngắn tay kia sao? Lục Hàng là ... "Lý Văn Uy nói được một nửa thì dừng lại.
Nếu nói thật, khả năng Hứa Khả sẽ không từ bỏ, còn không bằng không nói cho cô biết, có lẽ qua hai ngày sẽ không liên lạc nữa.
"Là cái gì?" Hứa Khả cố ý hỏi.
"Không có gì, cậu mau ăn đi." Lý Văn Uy liếc mắt nhìn Lục Hàng một cái, gắp một miếng thịt nướng bỏ vào trong miệng, bỗng nhiên cảm thấy vô vị.
Hiện tại Hứa Khả thích kiểu người giống Lục Hàng sao?
Hứa Khi ăn no được một nửa, mở điện thoại ra, phát hiện Chu Đại đã gửi tin nhắn đến cho mình.
"Hai mươi phút sau, gặp nhau ở bãi đỗ xe ngầm."
Nhìn tin nhắn Chu Đại gửi đến, Hứa Khả nhíu mày, lúc quay đầu lại nhìn thì người đã đi rồi.