Chu Đại cũng nhìn vào trong.
Bốn mắt nhìn nhau, Hứa Khả đứng dậy đi ra ngoài.
"Sao chú lại lên đây?"
"Đến nhìn em xem đang làm gì."
Mấy ngày nay gửi tin nhắn cũng không nhận được câu trả lời, cô gái nhỏ hờ hững với anh, Chu Đại vô cùng sợ cô gây chuyện ở bên ngoài nên mới đi lên lầu nhìn.
Anh tới được vài phút rồi, lặng lẽ đứng ở ngoài cửa sổ, nhìn thấy dáng vẻ Hứa Khả nghiêm túc dạy học cho mấy em nhỏ, rất kinh ngạc.
Cô gái nhỏ ngày thường tính tình không tốt, hiếm khi có kiên nhẫn với trẻ em.
"Chú chờ tôi một chút, các cha mẹ đến đón bọn nhỏ tôi mới có thể về."
Chu Đại gật đầu, vừa định nói cái gì thì liếc mắt nhìn thấy phía sau Hứa Khả có mấy bóng dáng nhỏ nhắn, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn anh, đều là dáng vẻ tò mò.
Vẻ mặt anh nghiêm túc, mấy cô bé lá gan nhỏ cúi đầu, không dám đánh giá, nhưng vẫn không nhịn được trốn ở cửa nhìn trộm.
Cậu bé mập có lán gan khá lớn, nhỏ giọng hỏi anh: "Chú ơi, chú có phải bạn trai của cô Hứa không?"
Nghe được lời này, Chu Đại ngẩn ra một lúc, nhìn về phía Hứa Khả.
Chính anh cũng không phát hiện, khóe miệng vô thức giãn ra, ngay cả đuôi lông mày cũng mang theo ý cười.
Các bạn nhỏ rất nhạy cảm với cảm xúc của người lớn, nhìn thấy anh cười, cậu bé mập lập tức nhảy dựng lên.
"Cô Hứa thật sự có bạn trai."
"Bạn trai của cô Hứa rất đẹp trai."
Một cậu bé khác cũng hoan hô theo, bắt đầu xì xào.
"Chú ơi, chú cùng cô Hứa ở bên nhau lâu chưa ạ?"
"Chú cùng cô Hứa rất đẹp đôi."
Hứa Khả mới đến ba ngày, cũng đã bắt được bọn họ, thường xuyên nói chuyện với chúng, không nghĩ tới đám nhỏ này lại hiếu kỳ như vậy, đang muốn giải thích thì Chu Đại hỏi cậu bé mập:
"Cháu tên là gì?"
Cậu bé mập đi đến trước mặt Chu Đại: "Chú ạ, cháu tên Bạch Kỳ Kỳ, chú đếni đón cô Hứa sao?"
Chu Đại cười, gật đầu, duỗi tay sờ đầu cậu bé.
Anh không thích trẻ con, nhưng không biết vì sao, lúc này lại cảm thấy bọn chúng rất dễ thương.
Đang nói chuyện thì có một số cha mẹ đi đến, đón các con về nhà, Hứa Khả đi vào phòng học dọn dẹp đồ, thuận tiện tắt đèn.
Vừa rồi âm thanh mấy bạn nhỏ không nhỏ, Lý Văn Uy cùng mấy giáo viên dạy thêm khác đều nghe thấy, những giáo viên đó cũng vội vã trở về, không dừng lại. Sau khi Lý Văn Uy đóng tất cả các cửa phòng học, đi đến hỏi Hứa Khả: "Đóng cửa chưa?"
Vừa nói vừa liếc nhìn Chu Đại.
Hứa Khả ừ một tiếng, giới thiệu với cậu: "Đây là chú tớ."
Sau đó lại nói, "Chú, đây là bạn học cấp ba của tôi, Lý Văn Uy."
Chu Đại nhẹ gật đầu.
Lần trước gặp qua ở cửa hàng thịt nướng, trí nhớ của anh không tồi, nhớ rất rõ.
Ba người cùng nhau đi vào thang máy, Lý Văn Uy đột nhiên từ trong túi đưa cho Hứa Khả một cái túi nhỏ: "Lúc chiều tối tớ đi ngang qua cửa hàng bánh kem, vừa rồi có nhiều trẻ con nên không đưa cho cậu được."
"Là bánh kem." Hứa Khả vui vẻ nói, "Hôm trước tớ đi ngang qua cũng mua, tiệm bánh này ăn rất ngon."
Chu Đại thu toàn bộ động tác nhỏ của hai người đặt ở trong mắt, nhíu mày nói: "Ăn quá nhiều đồ ngọt không tốt cho răng."
Hứa Khả vui vẻ cầm theo túi bánh kem, phản bác nói: "Sao vậy? Tôi còn trẻ, không sợ sâu răng."
Đầu lưỡi Chu Đại đảo quanh răng một vòng, cuối cùng không nói gì.
Hai người đi xuống bãi đỗ xe ngầm, Lý Văn Uy đi xuống tầng một. Chờ Chu Đại lái xe đi, Lý Văn Uy vẫn còn đứng ở bến đợi xe buýt.
Trong mắt cậu có chút nghi hoặc.
Chú sao?
Cậu từng nhìn thấy chiếc xe này trên mạng, là chiếc xe mơ ước của người bạn cùng phòng, hơn hai trăm triệu tệ. Gia cảnh của Hứa Khả cậu biết, lúc trước chưa từng nghe nói cô có một người chú nhiều tiền như vậy.
Lần trước ở trong tiệm thịt nướng, người đàn ông này hình như ngồi sau bọn họ, lúc ấy hai người căn bản không chào hỏi, giống như không quen biết nhau.
Sau khi lên xe, Hứa Khả quay đầu lại nhìn, thấy Lý Văn Uy cũng đang nhìn bọn họ, mấp máy môi, cuối cùng xấu hổ khi phải chủ động nói ra.
"Rất thiếu tiền?" Chu Đại hỏi.
"Rất thiếu." Hứa Khả nói thẳng, "Tôi cũng không có chuyện gì làm, dạy học cũng nhẹ nhàng, đây là có người quen giới thiệu nên tôi mới đến."
"Bạn học cấp ba sao?"
"Ừm, rất nhiều năm rồi không liên lạc, lần trước gặp nhau ở trường học cậu ấy nên liền thêm Wechat."
Chu Đại không hỏi nữa, chuyển chủ đề: "Thiếu tiền thì nói với tôi, tôi sẽ cho em, thời gian nghỉ hè cũng không dài, đừng chạy lung tung ở bên ngoài."
"Không cần, tôi muốn tự mình kiếm tiền."
Lương gia sư này trả theo ngày, mấy ngay nay cô tiêu xài cũng rất thoải mái. Sau khi tan làm liền mua trà sữa cho mình, chờ đến khi khai giảng còn tích cóp được một khoản nhỏ.
Chu Đại im lặng.
Làm gia sư cũng được, không có gì nguy hiểm, nhưng cậu nhóc kia...
Hứa Khả nóng lòng mở túi bánh kem ra, lúc đưa tới bên miệng thì nhớ tới cái gì đó, hỏi Chu Đại: "Chú, có muốn ăn không?"
"Không ăn."
Hứa Khả đang muốn ăn, xe đột nhiên dừng lại ở ven đường, Hứa Khả dừng lại động tác, cho rằng phía trước xảy ra chuyện, lúc ngẩng đầu lên nhìn thì bánh kem trong tay đã bị Chu Đại cầm đi, trực tiếp ném vào thùng rác.
"Ơ ?..."
"Cái bánh kem em vừa cầm không có lợi cho sức khỏe, rất dễ tăng cân." Mặt Chu Đại không đổi sắc.
Trong thùng rác có rác, không có khả năng nhặt về, đồ ăn bị Chu Đại lãng phí, Hứa Khả tức muốn chết: "Tôi không mập, chú đang lãng phí đồ ăn."
Nói xong, cô quay đầu nhìn chiếc bánh kem nhỏ kia, đau lòng muốn chết.
"Đợi lát nữa về nhà lại mua cho em cái mới, tiệm bánh lần trước, được không?"
"Tiệm bánh kia sao?" Hứa Khả suy nghĩ một chút, đó là tiệm bánh cô ăn có vị ngon nhất, cũng không phải không được, nhưng Chu Đại không nói lời nào liền cướp đồ ném đi thật sự rất quá đáng, vì vậy cô ra thêm điều kiện:
"Chú ném bánh kem của tôi đi thì phải mua nhiều thêm một phần đền cho tôi."
"Được."
Hứa Khả quay đầu lại, lưu luyến nhìn thùng rác, nhỏ giọng nói thầm: "Thật lãng phí, hôm trước mình cũng ăn bánh kem này, rất ngon. Con tim nhỏ của Lý Văn Uy bị mình chà đạp, chậc, tội lỗi ghê."
Chu Đại nghe cô nói thầm, đánh tay lái.
Rõ ràng không tập trung.
Bây giờ đang không có đèn xanh đèn đỏ, trên đường có rất nhiều xe.
Hứa Khả cũng không nghĩ đến chuyện bánh kem nữa, nhắc nhở anh: "Chú à, nên chuyên tâm lái xe một chút, lái xe bằng một tay tôi sợ."
Chu Đại hạ tầm mắt nhìn tay của mình, anh dừng lại, vẻ mặt khó hiểu.
Động tác vừa rồi của anh, là anh làm trong vô thức.
Khi chuẩn bị về đến nhà, anh không nhịn được hỏi: "Thằng nhóc kia có bạn gái không?"
"Không." Hứa Khả nghe ra điểm không thích hợp, hỏi lại anh: "Chú, sao lại quan tâm chuyện của Lý Văn Uy?"
"Biết nhân phẩm của bạn em, đừng để em bị lừa"
Hứa Khả thề: "Yên tâm đi, Lý Văn Uy rất tốt, lại còn nhiệt tình, sẽ không lừa đâu."
Vừa dứt lời, nhìn thấy tay Chu Đại lại làm động tác đánh tay lại, cô vội nói: "Chú, đừng di chuyển."
Cô sợ nhất tài xế già lái xe nhiều năm, lúc nào cũng làm hai việc, lúc lái xe còn làm chuyện khác, rất nguy hiểm.
Chu Đại đột nhiên quay đầu, ánh mắt rất sâu.
Hứa Khả sững sờ một lúc: "Sao...Sao vậy?"
Đầu lưỡi Chu Đại chạm vào răng, nhìn ánh mắt mờ mịt của cô, trong lòng nghẹn muốn chết.
Cô gái nhỏ này, sao lại có thể giống như khúc gỗ, không hiểu ra.