Sự thật chứng minh, Từ Mỹ Lan lo lắng dư thừa.
Mỗi lần thi cuối tháng, thành tích của Hứa Khả đều tăng thêm một chút, tuy rằng không lập tức tăng lên nhưng vẫn có tiến bộ.
Chỉ là trong một tháng có hai ngày cuối tuần, Hứa Khả sẽ không cho bà sang đưa đồ, Từ Mỹ Lan mơ hồ đoán được, nhưng nhìn thấy thành tích của Hứa Khả không bị ảnh hưởng cũng giả câm giả điếc.
Có lẽ bởi vì thành tích của Hứa Khả tăng lên, quan hệ giữ hai mẹ con dịu đi rất nhiều, đôi khi Từ Mỹ Lan sẽ tâm sự với cô chuyện của bản thân.
Mỗi tháng Chu Đại sẽ để dành mấy ngày đến gặp Hứa Khả.
Hứa Khả vừa yêu đương vừa học tập, thời gian một năm trôi qua rất nhanh, chớp mắt đã đến kỳ thi đại học.
Một tuần trước kì thi, nhà trường không bắt học sinh đến trường, bảo bọn họ thư giãn, ôn tập lại, nếu gặp câu hỏi nào không hiểu có thể hỏi.
Nên học đều đã học, Hứa Khả không tính toán đến lớp làm bài, cô ở trong nhà tự học.
Từ Mỹ Lan không cho cô ở lại chung cư, bảo cô về nhà.
Hứa Khả vốn dĩ không muốn đi, nhưng trước kì thi ba ngày Chu Đại sẽ đến đây, hơn nữa còn ở nhà Tiêu Minh Viễn, vì vậy cô dọn về.
Chu Đại ngoài mặt nói đến đây đi công tác thuận tiện ở nhờ, nhưng trên thực tế là đi thi cùng cô, bị Tiêu Minh Viễn biết hành tung, nên đành ở nhà họ Tiêu.
Hứa Khả nên ăn thì ăn, nên uống thì uống, cũng không hề lo lắng chút nào, tuy rằng bận tâm mối quan hệ của hai người chưa thể công khai, hôn môi phải lén lút nhưng trong lòng rất vui vẻ.
Ngày đi thi, vợ chồng Tiêu Minh Viễn cùng Chu Đại đưa cô đi.
Lần thi cuối cùng của Hứa Khả, cô không được chọn thi ở ngoài trường mà phải thi ở trong trường.
Cổng trường không cho phép dừng xe, cô phải đi bộ một đoạn ngắn.
Sau khi xuống xe, cô tạm biệt Chu Đại, chậm chạp đi về phía trước một lúc, bỗng nhiên quay đầu lại.
Cách đó không xa có đám côn đồ thường xuyên quấy rầy cô, nhưng không có gì ngoài ý muốn, lần này bọn họ không thể tới gần cô, bởi vì có cảnh sát đưa bọn họ đi.
Trên mặt mấy tên côn đồ kia đều sợ hãi, dáng vẻ rất hoảng sợ.
Hứa Khả tận mắt nhìn thấy bọn họ lên xe cảnh sát, cô nghiêng đầu nhìn Chu Đại, một lần nữa vẫy tay với anh.
Chu Đại mỉm cười, cho cô một ánh mắt cổ vũ. Người lo lắng nhất là Từ Mỹ Lan, sắc mặt nôn nóng.
Hứa Khả mỉm cười, lúc xoay người cầm ba lô, cô có cảm giác nhẹ nhàng xưa nay chưa từng có, ngâm nga bước vào cổng trường.
Hai ngày sau Hứa Khả tươi cười đi ra khỏi trường, lúc ra đến trường, cô duỗi người ngẩng đầu nhìn bầu trời.
Cuối cùng cũng giải thoát rồi.
Đám mây u ám trên người cô bị ánh mặt trời xua tan, mây mù mở ra nhìn thấy ánh trăng.
Buổi tối hôm đó sau khi ăn cơm xong Chu Đại đã rời đi, anh rất bận, hai người không có bcách nào ra ngoài chơi với nhau.
Hứa Khả vốn muốn cùng anh trở về, còn tìm một lý do chính đáng, nhưng bà ngoại bị bệnh nặng, Từ Mỹ Lan cùng cô phải trở về quê chăm sóc.
Trước bảy tuổi, Hứa Khả ở nhà bà ngoại, quan hệ với bà ngoại không tồi, vì lo lắng cho cơ thể của bà nên cô đi về cùng Từ Mỹ Lan.
Ở nông thôn ngây người nửa tháng, sau khi trở về thành phố thì có kết quả thi đại học.
Từ Mỹ Lan cùng Tiêu Minh Viễn khẩn trương vây quanh máy tính, thấp thỏm bất an chờ kết quả.
Hứa Khả không lo lắng một chút bào, cô nhanh chóng nhập số báo danh cùng mật khẩu, kết quả hơn 500 điểm.
Không cao lắm, nhưng đối với cô cùng người trong nhà mà nói, số điểm này không thấp, ít nhất có thể lựa chọn khoa chính quy của một trường đại học.
Sau khi có điểm, quan trọng nhất là phải lựa chọn trường học, chuyên ngành cùng tổ chức tiệc. Hứa Khả không muốn bày vẽ, nhưng Tiêu Minh Viễn cảm thấy cần thiết, thời gian cùng địa điểm đều dã chọn xong, trùng với ngày sinh nhật 25 tuổi của Tiêu Hành, Tiêu Hành đã tốt nghiệp và tìm được một công việc.
Song hỷ lâm môn, thiệp mời còn nhiều hơn so với kết hôn.
Chu Đại cũng nằm trong danh sách khách mời.
Thay vào đó anh ủng hộ việc tổ chức tiệc: "Thi đỗ chắc hẳn phải ăn mừng."
"Được." Hứa Khả đồng ý, cô chỉ muốn nhìn thấy anh, việc còn lại để mẹ cùng cha dượng lo.