Ở Rể Bằng Thực Lực

Chương 20: 20




Hạ Niệm Chân nắm chặt tay, tức giận nói.

"Các cậu có còn là con người không vậy? Nếu không nhờ Vương Đông Quân giúp đỡ, tối nay các cậu đã chịu thiệt thòi lớn rồi, đã không cảm ơn thì thôi, còn cắn ngược nữa!"
Lý Hải Quỳnh nhếch miệng coi thường.

"Xì, mở miệng ra là nói giúp Vương Đông Quân, theo tôi thấy, Vương Đông Quân căn bản không có tiền để thuê đám người này đến diễn kịch, nhất định là loại đĩ điếm như cô làm cái chuyện này rồi!"
Mọi người đều cười ầm lên.

Hạ Niệm Chân tức giận muốn nổ tung!
Mai Tử Yên lúc nãy giờ đều ở cạnh Hạ Niệm Chân mới hoàn hồn.

“Nếu không có anh ấy, các cậu bị thế nào rồi hả?”
Tuy nói Mai Tử Yên mạnh mẽ nhưng suy cho cùng vẫn là tiểu thư gia tộc nhỏ.

Làm gì chịu qua cảnh này?
Sắc mặt Dương Kỳ trầm xuống, hỏi nhỏ Vương Đông Quân.

"Vương thiếu, đám người ngu ngốc này ở đâu ra vậy? Có cần tôi dạy dỗ chúng một trận không?"
"Bọn ngu ở khắp mọi nơi, hôm nay sao lại nhiều thế không biết!"
Vương Đông Quân nhíu mày, ra lệnh cho Dương Kỳ.

"Mắng chửi tôi thì không sao, nhưng không được phép mắng chửi vợ tôi, chọc phá bạn của vợ tôi.

"
Dương Kỳ ngầm hiểu, ánh mắt ra hiệu cho hai đứa em.

Hai đứa em lập tức đi tới, túm lấy Lý Hải Quỳnh, đè cô ta quỳ xuống đất.

Lý Hải Quỳnh giãy giụa.

"Mấy người muốn làm gì hả? Buông ra! Mau buông tay ra!"
Hai người đó ngoảnh mặt làm ngơ, thái độ cung kính nói với Hạ Niệm Chân.

"Mời chị xử lý!"
Hạ Niệm Chân hơi sửng sốt, nghi ngờ nhìn Vương Đông Quân.


Vương Đông Quân cười nhạt.

"Nếu như có người không cẩn thận lời nói, buông lời tục tĩu, vậy thì để cho cô ta biết thế nào là lễ độ!"
Hạ Niệm Chân chần chừ, cô trước giờ cũng không quen.

Mà Mai Tử Yên thì khác, cô ấy kiềm chế cơn giận nãy giờ, vén tay áo đi tới bên cạnh Lý Hải Quỳnh.

Con ngươi Lý Hải Quỳnh co rút lại, căng thẳng nói.

"Mày… mày muốn làm gì?"
"Tôi muốn đánh cậu!"
Mai Tử Yên không dây dưa, tát một cái thật mạnh vào mặt Lý Hải Quỳnh.

Chát!
Một dấu tay đỏ choét.

Lập tức, khuôn mặt Lý Hải Quỳnh sưng lên.

"Mày… mày dám đánh tao? Con đĩ ngựa, mẹ tao! "
Chát!
Lại thêm một cái tát.

Lý Hải Quỳnh giãy giụa muốn đứng lên nhưng không làm được.

Trong miệng liên tục phun ra những lời nói khó nghe!
Hạ Niệm Chân không quen với những chuyện xấu như vậy.

Cô ta càng mắng chửi Mai Tử Yên càng đánh mạnh hơn.

"Tôi đã khó chịu từ lâu rồi, tôi rất tức giận, loại người ngu dốt hèn hạ như cậu, dựa vào cái gì mà chế giễu người khác?"
"! "
Mấy cái tát liên tiếp, hàng loạt lời nói như trút vào tai những người bạn học có mặt ở đây.

Lời nói giống như chỉ thẳng vào từng người họ!
Ai nấy cũng sợ hãi đến mức không dám phát ra tiếng động nào.

Dương Kỳ nhìn Vương Đông Quân khen ngợi.

"Vương thiếu… người bạn này của anh.

… thật lợi hại!"
Vương Đông Quân gật đầu, nhìn Mạc Huy tỏ vẻ hài lòng.

Anh quay sang nói với Hạ Niệm Chân.

“Hay em về trước đi, cũng là bàn một chút chuyện với Mạc Huy.

May mà nhờ bạn của anh cùng Mạc Huy.


Lúc này Hạ Niệm Chân mới để ý thấy Mạc Huy.

Cũng hiểu rõ, đây là người bạn thân thế kia cho Vương Đông Quân chút mặt mũi.

Cô gật đầu.

“Anh đưa vợ tôi về trước, sẵn tiện bàn chuyện làm ăn đi.

Dù sao ở đây đã có Dương Kỳ.


Hạ Niệm Chân hơi ái ngại.

“Anh ổn chứ?”

“Dường Kỳ còn ở đây, người ta giúp anh cùng em chút thể diện, không thể để họ một mình phải không?”
Nghĩ đi nghĩ lại Hạ Niệm Chân thấy cũng đúng, họ tới vì muốn giúp Vương Đông Quân, sao anh có thể bỏ về trước.

Mà cô cũng chán ghét nhìn đám người kia, chỉ là thấy Mai Tử Yên đang vui vẻ đánh đấm.

“Cô ấy…”
“Không sao, là bạn tốt của em, anh sẽ bảo vệ.


Hạ Niệm Chân mới yên tâm rời đi.

Mà Mai Tử Yên tát đã được hai phút.

Gương mặt của Lý Hải Quỳnh cũng đã sưng lên đến mức biến dạng.

Cuối cùng Lý Hải Quỳnh cũng im miệng, không dám chửi nữa.

Cô ta bắt đầu khóc lóc van xin.

Lúc này Mai Tử Yên mới bỏ tay ra.

Lý Hải Quỳnh bị hai người lúc nãy đẩy ngã xuống đất.

Hai người đó tiếp tục hỏi Mai Tử Yên: "Chị còn muốn dạy dỗ ai nữa không?"
Vừa nói xong, những người khác bắt đầu run rẩy.

Phải biết rằng, những người có mặt ở đây đều đã nói những lời rất gay gắt với Hạ Niệm Chân, mà Mai Tử Yên lại là bạn thân thiết của cô.

Mai Tử Yên lại là một người rất ghét cái ác.

Họ cũng không muốn thành bộ dạng giống Lý Hải Quỳnh.

Có một bạn nữ mở miệng.

"Mọi người đừng để cho loại đĩ điếm kia đắc ý! Không phải là dùng tiền thuê người sao? Chúng ta cũng có tiền, Hứa Kỳ, Cảnh Bình, hai người nói gì đi chứ!"
Những bạn học khác đều muốn Cao Cảnh Bình và Hứa Kỳ bỏ tiền ra để giải quyết chuyện này.

Theo quan điểm của họ, Dương Kỳ giúp đỡ Vương Đông Quân là do được thuê.

Nếu anh ta bỏ ra nhiều tiền hơn Vương Đông Quân, chắc chắn Dương Kỳ sẽ trở mặt.

Cao Cảnh Bình ho nhẹ một tiếng, cười nịnh nọt Dương Kỳ.

"Anh Dương, chúng em cũng có thể bỏ tiền ra, ta nói chuyện chút đi!"
Dương Kỳ chau mày.


Cao Cảnh Bình dùng chiêu này ở trước mặt Vương Đông Quân, không phải hãm hại Vương Đông Quân một cách ngu ngốc sao?
Anh ta trợn mắt tức giận, quát.

"Cút sang một bên, đừng có lôi kéo tao.

"
Cao Cảnh Bình nghĩ Dương Kỳ chê cái giá đưa ra quá ít, bèn bước tới nhỏ giọng cười nói.

"Hề hề, mọi chuyện đều có thể bàn bạc, nếu tiền không thể giải quyết, vậy phụ nữ thì sao?"
Nói xong, anh ta len lén chỉ Giai Diễm Tinh ở sau lưng.

Không cần nói cũng biết.

"Ồ, ngay cả người phụ nữ của mình mà mày cũng không ngại đem bán, đúng là cặn bã!"
Dương Kỳ nhấc chân đạp Cao Cảnh Bình xuống đất.

Một cú ngã nhào.

Cách đó không xa, Hứa Kỳ cũng chớp chớp mắt.

Nghĩ thầm, nếu lúc này mình đứng ra chính là cơ hội tốt để xoay chuyển tình thế.

Hứa Kỳ kiên trì nói.

"Anh Dương, em giới thiệu một chút, em là Hứa Kỳ, người sẽ tiếp quản Hứa thị, anh chỉ cần giúp em ra được đây em hứa sẽ dùng khả năng giúp anh làm giàu.

!"
Anh ta tin chắc Dương Kỳ sẽ đồng ý chuyện này,
Địa sản của Hứa Thị có tính chất đặc biệt, thường xuyên xảy ra mâu thuẫn với công nhân và các hộ gia đình phải di dời.

Dương Kỳ có nhiều đàn em như vậy, chuyện này đương nhiên có lợi!
Anh ta vừa dứt lời lập tức nghe được một giọng nữ vang lên ở cửa.

"Hứa Kỳ là cái thá gì mà có thể đại diện cho địa sản Hứa Thị?".