Mọi người nhìn lễ vật ngập cả sảnh lớn, các cô gái mới lớn của nhà họ Hạ càng xôn xao hơn.
“Kia là ai? Ai mà lại được một gia tộc có tiềm lực như thế cầu hôn?”
“Họ không nói rõ là ai…”
Bà nội Hạ nhìn số lễ vật kia, của hồi môn phong phú trên bàn, bà ta cảm thấy vừa mừng vừa lo.
Số hồi môn trên bàn có thể nói ngang với số gia sản hiện tại của nhà họ Hạ, chứ chưa kể đến số lễ vật kia.
Đây là phô trương thân thế?
Hay là thực sự chân thành cầu thân?
Dù là thế nào, nhà họ Vương kia chắc chắn cũng hơn nhà họ Hạ gấp trăm lần, chỉ là sính lễ cùng lễ vật đã như thế.
Nếu là gia sản thực sự thì…
Bà cụ Hạ nghĩ cũng không dám nghĩ.
“Đi thôi.
Không nên để khách đợi lâu.
Số lễ vật này tạm sắp xếp trước đi, có lẽ họ sẽ liên hệ với chúng ta.”
Dù sao khách nhân đã tới, không thể chậm trễ tiếp khách, huống hồ đây là dịp cho nhà họ Hạ có thể tiếp cận các mối quan hệ khác.
Cũng là dịp để những đứa cháu chưa lập gia đình ra bên ngoài nhắm tới đối tượng có thể giúp đỡ gia tộc.
“Bà nội, con nghĩ có vài người không nên đi, sợ làm mất mặt nhà họ Hạ chúng ta.”
Hạ Bân Úy không ngại mồi thêm ngọn lửa.
Mọi người nghe lời này của hắn thì cũng hùa theo, một phần lấy lòng Hạ Bân Úy, một phần muốn hả hê khi nhìn người khác bị mình chà đạp.
“Số sính lễ kia cũng không phải tới người có chồng như em họ hưởng rồi, mà vừa rồi may là người trong nhà, ra ngoài thì… vẫn nên cho tên ngu ngốc kia ở nhà đi thì hơn.”
Giọng nói the thé của Lãnh Thiếu Nguyệt như sợ chuyện không loạn sẽ không vui.
“Mẹ à, họ còn mặt mũi đi sao?”
Hạ Bân Úy chính là chèn ép một nhà bốn người Hạ Niệm Chân.
Dù sao trước đó ông nội Hạ còn sống rất ưu ái nhà họ, chỉ là sau này khi chỉ hôn Hạ Niệm Chân cho Vương Đông Quân thì Hạ Bân Úy như được giải tỏa.
Chỉ là hiện tại công ty kia của Hạ Niệm Chân thì hắn muốn chèn ép hẳn, một nhà bốn người họ phải bị hắn chà đạp dưới chân mới thỏa mãn.
“Bà nội…”
Hạ Niệm Chân nhìn thấy một màn này, lại nhìn thấy cha mẹ mình đang cúi cầu, cô thực sự bất lực.
Trong lòng cô tức giận không thôi!
“Bân Úy nói đúng, nhà con nên về đi.
Đồ ăn ta sẽ cho người đưa đến…”
Nói xong thì bà ta lạnh lùng đi thẳng.
Mà Hạ Bân Úy lấy lòng thân mật đỡ tay bà nội Hạ.
Vương Đông Quân lúc này nhận được một tin nhắn.
“Cậu chủ hài lòng chứ?”
Anh nhíu mày nhìn lễ vật kia.
“Tôi không cần!”
Suy cho cùng anh cũng không muốn rời khỏi Hạ Niệm Chân.
Anh biết rõ, nếu nhận quyền thừa kế kia anh sẽ phải trải qua thử thách của dòng họ Vương.
“Anh còn có tâm trạng cầm điện thoại đú đởn? Nhìn tôi cùng cha mẹ như vậy anh thấy hả dạ không?”
Hạ Niệm Chân tức giận tới mức ánh mắt đỏ hoe.
“Anh nhìn đi… Tôi…”
Cô vừa nói vừa nhìn lễ vật đang được người làm thu dọn kia, cô không ngưỡng mộ sao được chứ?
Cô cũng chỉ là phụ nữ mà thôi, mơ ước được chồng chở che, mơ ước được nở mày nở mặt có gì sai?
“Là tôi không xứng sao…”
Càng nghĩ Hạ Niệm Chân càng thấy bất lực.
“Về thôi!”
Hà Miên, cha của Hạ Niệm Chân chỉ từ tốn nói.
Ở đây chỉ làm cả nhà họ thêm mất mặt, cha của Hạ Niệm Chân là một người rất hiền, hiền tới mức nhu nhược.
Mà mẹ cô cũng mạng khổ, theo cha cô gả vào nhà họ Hạ chưa sung sướng được bao lâu thì ông nội Hạ mất.
Một nhà bọn họ bắt đầu bị mọi người trong nhà họ Hạ chà đạp, bọn họ chỉ được phân một công ty nhỏ thuộc tập đoàn Hạ thị.
Hiện tại vốn quay vòng còn khó huống hồ là phát triển, mà Vương Đông Quân lại chỉ là một nhân viên bán hàng, không thể làm được gì.
Gánh nặng gia đình hầu như do Hạ Niệm Chân gánh vác cả.
“Đi thôi!”
Hạ Niêm Chân lưu luyến nhìn lễ vật kia rồi rời đi.
Lúc này, Vương Đông Quân mới lấy lại tinh thần, sau đó nói với Hạ Niệm Chân.
“Nếu như anh nói những thứ này là của em, thì sao…”
“Em không cần ngưỡng mộ như vậy.”
Anh rất không muốn nhìn Hạ Niệm Chân tủi thân như vậy, nhưng hiện tại anh cũng không biết nói sao.
Trong mắt mọi người anh cũng chỉ là kẻ không ra gì, giờ lại nói anh là cậu chủ nhà họ Vương, anh sợ Hạ Niệm Chân sẽ sốc mất.
“Anh thấy chưa đủ mất mặt? Đi thôi, đừng mơ mộng, tôi không muốn phải chịu thêm nhục nhã.”
Hạ Niệm Chân lôi anh rời đi, ánh mắt phiếm hồng chỉ chực khóc.
Về tới nhà, chỉ là một căn nhà được xem là khang trang mà thôi, so với biệt thự các gia tộc lớn thì nhà của gia đình Hạ Niệm Chân rất nhỏ.
“Con mau ly dị nó cho mẹ! Một kẻ phế vật ngu ngốc đủ lắm rồi, nó còn làm liên lụy chúng ta.”
Chỉ vừa vào nhà, Trần Đạm Nhã - mẹ của Hạ Niệm Chân bộc phát bao nhiêu uất ức.
“Bà à, bình tĩnh một chút!”
Hạ Miên an ủi vợ mình, ánh mắt bất lực.
“Ông nhu nhược cũng thôi đi, tôi vô dụng cũng được đi.
Nhưng sao lại để một kẻ như kia liên lụy con gái chúng ta chứ?”
Trần Đạm Nhã vừa khóc vừa nói.
“Cậu nhìn đi, cậu hại chúng tôi mất mặt cũng thôi đi, hại cả con gái tôi.
Chúng tôi nợ gì cậu chứ.”
“Ly hôn đi, tôi xin cậu tha cho Niệm Chân đi.”
Nhìn mẹ vợ khóc lóc trách móc, trong lòng Vương Đông Quân đau nhói.
Ba năm này, dù ai sỉ vả, nhục mạ chà đạp anh cũng được, anh đều nhịn, đều nhận.
Chỉ là lần này…
“Không thể đâu bà! Là ông nội của Niệm Chân chỉ hôn, ly hôn sẽ ảnh hưởng tới mặt mũi gia tộc, mẹ sẽ không đồng ý.”
Hạ Miên ngồi xuống ghế, bất lực nói.
Mà Trần Đạm Nhã là tiếp tục khóc trong vô vọng.
Hạ Niệm Chân không thể chịu nổi cảnh này chạy nhanh lên phòng mình, cô cuộn tròn người khóc nấc.
Nhiều năm qua, ngoài mặt cô luôn kiên cường, cô luôn chống đỡ, ai biết được cô có bao nhiêu tủi nhục.
Tuy nói không tình cảm với Vương Đông Quân, nhưng cô cũng không định ly hôn.
“Niệm Chân… anh…”
Vương Đông Quân vào phòng nhìn thấy cô khóc, trái tim anh như bị bóp nghẹt.
“Anh sẽ không để em phải khổ sở nữa.”
Trong lòng anh như nghĩ tới gì đó.
“Anh nói là được sao? Một tên bán hàng vô dụng như anh thì làm gì được?”
“Tôi muốn được có đám cưới đàng hoàng mọi người ngưỡng mộ, tôi không muốn chịu người ta khinh khi nhục mạ.
Anh làm được sao?”
Hạ Niệm Chân vừa khóc vừa nói, ánh mắt thất vọng nhìn Vương Đông Quân.
“Anh làm được.”
Lời nói kiên định, như lòng anh đã có quyết định gì đó..