Ở Rể - Tiêu Lâm

Chương 110: Đến rồi!



Tiêu Lâm tiến lên, hành lễ: “Mong giáo dụ chờ một lát, đồ của ta sắp tới rồi!”

Văn giáo dụ cười hiền lành, gật đầu, khoan dung đối với Tiêu Lâm.

Những kẻ khác vô cùng ghen ty, Văn giáo dụ cũng chưa từng cười với họ.

“Đến rồi! Đến rồi!”

Mọi người đều đang suy đoán Tiêu Lâm đưa quà gì thì chợt người cao giọng hét, ở cửa có người hành lễ vẫn đưa vào một thứ gì đó được mười mấy người khiêng vào.

“Cẩn thận một chút, đừng để bị trầy!”

Người đến là Nguy Thanh, trước đó Tiêu Lâm đưa cho. hẳn ta một khoản tiền, bào hẳn ta tìm một gốc cây đào và một cây mận (lý) đào từ gốc lên bảo là để tặng cho Văn giáo dụ.

Tặng hai cái cây? Đây là hành động hoang đường gì vậy.





Nguy Thanh khó hiểu, nhưng chuyện Tiêu Lâm đã nhờ, hẳn ta tất nhiên phải hoàn thành cho tốt. Thậm chí hắn ta không cầm tiền do Tiêu Lâm mà đã vội vàng chạy đi.

Hẳn ta sai người tìm khắp các nhà nông dân tại ven kinh thành để tìm cây đào và cây mận, bỏ ra một số tiền lớn, làm theo lời Tiêu Lâm là đào cả rễ cây lên, mang thẳng tới Thanh Viên.

Đào lý?

Các đệ tử quyền quý sửng sốt, họ chỉ biết trong Kinh Thi có việt: Hà bỉ nùng hĩ, hoa như đào lý, chỉ người con gái có dung mạo xinh đẹp

Tiêu Lâm lại tặng cây đào và mận (lý) tới cho Văn giáo dụ là đang khen giáo dụ đẹp à? Thế thì không ổn? Giáo dụ cũng đứng tuổi rồi!

Văn giáo dụ ngồi yên lặng nhìn, Tiêu Lâm lấy ra một đôi câu đối dâng lên.

Văn giáo dụ dùng hai tay nhận lấy, mở ra đọc: “Đào lý* khắp thiên hạ, mặt trời mùa xuân toả khắp bốn phương!”

*ý chỉ học trò.

Tiêu Lâm hành lễ: “Giáo dụ, tại quê hương của ta, đào lý là chỉ những học trò như ta. Đào lý khắp thiên hạ, mặt trời mùa xuân toả khắp bốn phương, mong răng mùa xuân sắp. tới, giáo dụ có thể đạt được mong ước của mình!”

Câu đối này là câu nói nổi tiếng của Hoạ Hạ, tác giả thì không rõ, có lẽ là câu đối xuân trong dân gian hoặc lời ngâm nga truyền miệng của văn nhân lúc tụ hội.

Câu đối tinh tế, dùng từ dễ hiểu, từ ngữ linh hoạt, vô cùng xuất sắc.

Câu đối này nhìn nghĩa ngoài thì là ca tụng công ơn sâu như biển của Văn giáo dụ nhưng thực tế thì cũng đang nói tới ước vọng trong lòng Văn Hàn: Ai cũng có thể học tập, ông ta cũng có thể dạy dỗ bất cứ ai!

Nịnh bợt Đệ tử thế gia phe phẩy cây quạt, hai cái cây bứng gốc mà nói năng ba hoa như vậy, đúng là trò cười.

Tiêu Lâm còn đang nói cho Văn giáo dụ biết là hắn không chỉ hiểu ông ta mà còn sẽ giúp ông ta hoàn thành mong ước, thậm chí là hẹn thời gian vào mùa xuân năm sau.

Môi Văn giáo dụ run lên: “Thật sao?”

“Vâng, mùa xuân năm saul”, Tiêu Lâm gật đầu, mắt sáng. như đuốc.

Hai người đang nói cái gì? Đệ tử quyền quý đều không hiểu, mặt ngơ ngác nhìn nhau. Họ và Tiêu Lâm không phải

học cùng một quyển Kinh Thi à?

Văn giáo dụ run giọng nói: “Người đâu, trồng cây xuống, dán câu đối lên cho tal”

Quả nhiên ông ta không nhìn nhầm Tiêu Lâm.

Tiêu Lâm linh hoạt tỉnh tế, nhạy cảm nhạy bén! Rõ ràng là người xuất sắc!

Ông ta đã hơn 50, mong ước đời này chưa hoàn thành, ông ta cho rằng đời này sẽ đi trong hối tiếc.

Không ngờ Tiêu Lâm mới nhập học vài ngày mà lại hiểu rõ tâm tư của ông ta hơn ai hết.

Mắt Nguy Thanh sáng lên, Văn giáo dụ thật sự thích hai cái cây này như lời Tiêu Lâm đã nói! Hắn ta vui mừng vung tay, sai người trồng ngay trong sân.