Ở Rể - Tiêu Lâm

Chương 117: Đao gia



“Được!", đám con cháu thế gia kiêu căng đã quen, có Dương Chư dẫn đầu là lập tức quên béng sự hung hãn của người giang hồ.

Hàn Quế và những người khác đi được vài bước, quay lại nói: “Tân Nam, các ngươi không đi sao?”.

Tân Nam khó xử liếc nhìn Tiêu Lâm, vừa định lên tiếng thì thấy Tiêu Lâm dùng ánh mắt ra hiệu cho cậu ta yên lặng, trong sự lạnh lùng chứa đựng uy nghiêm.

Đám người Tiêu Lâm chỉ cần lặng lẽ theo dõi là được, nếu không thì với thân hình của Tân Nam và Tần Bắc e là không đỡ nổi một chưởng của Đao gia.

Tân Nam hiểu ý, im lặng. Tiêu Lâm nhàn nhã trả lời: “Bọn †a sợ chết, các ngươi đi đi”.

Ngụy Thanh gật đầu: “Ta cũng sợ”.

“Thứ vô dụng! Chết nhát!”, Dương Chư tỏ ra khinh thường, mắng chửi một câu, sau đó đi lên cầu thang.

Tiêu Lâm cười khinh thường, con cháu quyền quý cứ muốn người trong thiên hạ phải theo ý mình, làm loạn quy tắc làm ăn. Hắn sẽ không đi tranh chấp với người ta vì lý do ngu xuẩn này.





Đám người khí thế hùng hổ, tràn đầy phấn khích, chỉ có bước chân hơi chậm, không ăn nhập gì với khí thế siêu phàm của bọn họ.

Chỉ tại Dương Chư bước lên cầu thang quá phí sức, cứ như con ốc sên, nhấc chân cả nửa ngày mới nhấc lên được. Những người khác đành chậm rãi theo sau. Bọn họ vừa đi, các mỹ nhân đều nán lại.

Chỉ có chưởng quỹ mếu máo đuổi theo, khuyên can dỗ dành Dương Chư, xin hẳn ta bỏ qua.

Dương Chư thấy phiền, quay người dùng bàn tay to béo đẩy chưởng quỹ ra. Chưởng quỹ la lên một tiếng, lăn xuống từng bậc cầu thang như quả bóng, ngã xuống đầu váng mắt hoa, không động đậy được.

Các mỹ nhân sợ hãi đến mức mặt tái mét, run rẩy như chú thỏ.

Tiêu Lâm rót rượu cho mỗi mỹ nhân: “Nào, các cô nương uống cho đỡ sợ”.

Dương Chư vừa đi, những mỹ nhân này thở phào nhẹ nhõm. Bọn họ nhận lấy rượu của Tiêu Lâm, ngoài nỗi lo lắng khiếp sợ thì lộ ra nụ cười như hoa mùa xuân: “Cảm tạ công tử, công tử thật chu đáo”.

Tiêu Lâm uống rượu cùng mỹ nhân. Ngụy Thanh hăng hái liếc nhìn đám người Dương Chư, phấn khởi tường thuật bên tai Tiêu Lâm: “Bọn họ lên cầu thang rồi, đến rồi, đến trước cửa phòng Đao gia rồi”.

Lần đầu Tiêu Lâm gặp ám sát ở con hẻm nhỏ, kẻ đó chính là tên giặc cướp trong giang hồ.

Mặc dù lúc đó Tiêu Lâm chỉ là một Giải nguyên, nhưng cũng là người đỗ đầu hoàng khảo, vậy mà tên giặc cỏ kia không hề kiêng dè, ra tay vô tình.

Nếu không có Bạch Khởi, Tiêu Lâm đã mất mạng ngay tại đó.

Nói khó nghe thì người giang hồ ở Đại Ngụy là những kẻ. dã man thật sự. Coi thường pháp luật, coi thường sinh mạng, không quan tâm đến đạo đức, cũng không coi trọng quy tắc, càng không quan tâm cái gọi là địa vị, bởi vì bọn họ vốn không có địa vị.

Thế nên, lúc lầu hai vang lên câu nói của Dương Chư, Tiêu Lâm suýt thì cười chết.

Dương Chư quát: “Các ngươi có biết ta là ai không? Dám tranh Minh Nguyệt cô nương với ta? Minh Nguyệt, qua đây!”.

Với người giang hồ mà nói, Dương Chư là ai không quan trọng. Trong mắt Đao gia, đám con cháu thế gia chỉ là những kẻ đầu treo trên cổ mà thôi.

Trong phòng riêng, Đao gia ôm Minh Nguyệt uống rượu. Rượu ngon gái đẹp vốn khiến người ta khoan khoái, thế mà lại xuất hiện một đám nhóc ranh đến giở thói ngang ngược.

Nhìn kỹ thì là đám con cháu nhà quyền quý ở kinh thành.

Đao gia ra sức ôm eo Minh Nguyệt, gương mặt đầy sẹo vô cùng dữ tợn. Đám con cháu thế gia sợ hãi, nhưng đã đến đây rồi thì không thể nhát gan như vậy. Bọn họ có hộ vệ mà còn sợ một người giang hồ sao?

“Đao gia, thiếp sợ”.

Cô gái trong lòng ông ta đôi mắt cong cong, giọng nói thỏ thẻ khiến trái tim Đao gia tan chảy.

Bàn tay thô to của Đao gia lướt nhẹ qua khuôn mặt non mịn của nàng ta: “Đừng sợ, ta đi một lát rồi về”.