Tiếng đánh nhau trên lầu càng lúc càng to. Tiêu Lâm cầm đũa lên gắp một miếng rau có thể ăn được, nhàn nhã tự đắc.
Những vị khách khác trong Minh Nguyệt Lâu cũng bị kinh động, tất cả chạy tán loạn.
Chỉ có một người bình thản giống như Tiêu Lâm. Vị trí của người đó nằm ở ngay bên cạnh Đao gia, bên ngoài đánh đến mức tóe lửa, người đó vẫn nhàn nhã uống rượu.
Một thanh kiếm không may bay vào ghim lên tường gỗ, cô nương bên cạnh sợ đến mức mặt tái mét, người đó cũng chỉ hơi né đi: “Tiếp tục, rót đầy”.
“Vâng..., tay của cô nương khẽ run, không thể không tiếp tục rót rượu: “Dịch công tử, mời”.
“Ừm".
Minh Nguyệt Lâu không thiếu khách quý. Ở nơi này, gặp mười người thì chín người không phú ắt quý, còn lại một người chính là khách giang hồ giết người lấy tiền thưởng.
Khi người giang hồ có tiền thì sẽ đến Minh Nguyệt Lâu, hoặc là lầu xanh có nhiều cô nương, tiêu sạch tiền trong một đêm, sau đó lại kiếm một khoản khác.
Trong đầu Tiêu Lâm không có nhiều thông tin về con cháu quyền quý, nhưng những chuyện bên lề của giang hồ lại không ít.
Cũng chẳng trách, trước kia Tiêu Hình hướng nội, giữ nghiêm lễ tiết, tự biết thân phận mình thấp, xưa nay không trèo cao người khác, chỉ âm thầm đọc sách.
“Ngụy huynh, huynh cũng thấy rượu Quỳnh Tô này ngon sao?”.
Ngụy Thanh đang xem say mê, nghe Tiêu Lâm hỏi như vậy thì quay đầu nói khế bên tai hắn: “Ngụy mỗ cho rằng rượu này còn hơn cả rượu ở hoàng cung”.
“Ô?”,
Tiêu Lâm hơi nghiêng đầu sang, Ngụy Thanh vội vàng giải thích, chẳng màng xem cuộc chiến trên lầu nữa: “Tiêu huynh, ta không có ý tán dương Dương Chư. Hôm nay huynh giúp ta nhận được khen thưởng của giáo dụ, sao ta lại đứng về phía Dương Chư được?”.
Hản ta vỗ ngực: “Ta chắc chẳn đứng về phía huynh, nhưng...".
Hản ta dừng một lúc, cười khó xử: “Có những chuyện chúng ta phải thành thật, rượu này... thật sự không tệ! Không. sợ Tiêu huynh chê cười, Dương Chư này đúng là bá đạo. Hắn muốn uống rượu này, không những mua hết rượu về, mà còn không cho phép người khác mua. Ta cũng là đến đây mới uống được, ha ha ha”.
Dương Chư còn chơi lũng đoạn?
Tiêu Lâm võ võ: “Nếu huynh thích như vậy, ngày mai ta sẽ sai người đưa mười vò đến phủ của huynh, coi như cảm ơn huynh hôm nay đã vất vả nhổ cây”.
Tân Nam sáng mắt lên: “Tỷ phu, đệ cũng muốn!”. “Đừng đùa nữa, Tiêu huynh”, Ngụy Thanh đẩy Tiêu Lâm:
“Huynh lấy đâu ra nhiều tiền mua rượu như vậy? Dù có rượu, làm sao huynh mua được nhiều như vậy?”.
Tân Nam gật đầu, vô cùng nghỉ hoặc, cậu ta giành giật lắm cũng không giành được bình nào.
“Huynh đừng lo, ta phái người đưa tới phủ của huynh, nhà huynh ở đâu?”.
“Thật hay giả?”, Ngụy Thanh vẫn không dám tin, hắn ta cười ha ha: “Nhà ta ở phía sau Ngũ Điểm Đường”.
Ngũ Điểm Đường là cửa hàng châu báu nổi tiếng ở kinh thành, bán châu báu quý giá của Đại Ngụy, nằm ở khu vực hoàng kim. Nhà của Ngụy Thanh năm ở đó, có thể thấy địa vị nhà hắn ta cao đến thế nào.
Ngụy Thanh không nói rõ địa chỉ cụ thể, Tiêu Lâm cũng không hỏi thêm: “Giờ Ty ngày mai, ta nói huynh đệ ta A Thạch đợi huynh ở Ngũ Điểm Đường, huynh đến nhận rượu là được”.
Tân Nam hơi ấm ức. Trước kia cậu ta đối xử với Tiêu Lâm không ra gì, nhưng bây giờ Tiêu Lâm gặp chuyện, cậu ta lập tức nghĩ tới đi gọi cứu bình, ví dụ như vụ Tống Thiên Vấn. Dù lần nào cậu ta cũng không gọi cứu binh thành công, nhưng cậu ta đã coi Tiêu Lâm như người nhà của mình.
“Cậu dám uống rượu của †a?”, Tiêu Lâm cười: “Không sợ trưởng tỷ của cậu đánh gãy chân cậu à?”.
Tân Nam lập tức läc đầu: “Đệ không sợ! Rượu của tỷ phu có gì mà không uống được chứ?”.
“Tân Nam...”, Tân Bắc âm thầm kéo cậu ta. Trưởng tỷ ghét Tiêu Lâm vô dụng kia nhất, sao cậu ta lại xin rượu Tiêu Lâm?
“Cho cậu hai vò, được không?”.
Trước kia, tên nhóc Tân Nam hơi độc miệng, nhưng cũng không độc băng người khác. Một vị tam công tử của tướng môn, ngày nào cũng bị con cháu nhà khác chọc tức mà không làm gì được.
Nể tình sau này cậu ta luôn giảng hòa cho Tiêu Lâm ở Tân gia, cho cậu ta ít rượu cũng không sao.
“Đa tạ tỷ phu!”, Tân Nam vui vẻ đến mức xoa tay xoa chân: “Vậy khi nào thì đưa đến?”.
“À thì..”. Tiêu Lâm đang cân nhắc thời gian thì một người rơi xuống khỏi lầu hai, cơ thể to béo đập thẳng vào chiếc đỉnh vuông nóng hổi ở chính giữa lầu một.
Trong đỉnh vuông là nước canh sùng sục, Dương Chư hét lên như lợn rống: “Aaaaa! Người đâu!”.