Ở Rể - Tiêu Lâm

Chương 123: Sao đáng sợ đến thế!



Tiêu Lâm công khai chọc vào điểm yếu của họ khiến đối phương nghẹn họng. Hắn ngồi xuống ghế, rót ly rượu: “Làm người hãy kiên nhãn một chút. Còn chín ngày nữa mới yết bảng vàng, các ngươi cũng nên đợi có kết quả rồi hãng làm nhục ta chứ, như vậy cũng cho thấy các ngươi là người cẩn thận, đúng không?”

Chuyện xấu xa của mình bị người ta nói lộ liễu thế thì ai mà chịu nổi? Họ vẫn là loại sĩ diễn nên mặt đỏ bừng, sau đó tái mét.

Tiêu Lâm gõ bàn, như một thầy giáo mà nói: “Đề toán học. đầu tiên: Có một cái ao rộng khoảng một trượng, bên trong có sậy non mọc cao hơn nước chừng một thước, kéo sậy tới bờ thì vừa hay cũng nối được tới bờ. Xin hỏi nước sâu bao nhiêu, sậy dài bao nhiêu?”

Đề này có nghĩa là trong một cái ao hình vuông khoảng một trượng, bên trong có cỏ lau, lộ ra mặt nước khoảng một thước, nếu kéo nó tới bờ thì vừa đủ độ dài, hỏi độ sâu của nước và chiều cao của cỏ lau?

Một trượng ở hiện đại là 3.33 mét, một thước là 0.33 mét, một tắc là 0.033 mét.

Vì để đám ngu ngốc này dễ hiểu, c chỉ dùng đơn vị ngày xưa: “Đáp án là nước sâu 12 trượng, sây cao 13 trượng!”

Mọi người hoảng hốt, miệng ý ớ, ngay cả Dương Chư cũng ngẩn ra.

Tiêu Lâm cười trộm: “Không biết đề đầu tiên các ngươi có làm đúng không? Đề thứ hai: Có một cái quan tài hình tròn, chôn trong tường, dùng một cái cưa không biết lớn cỡ nào để cưa, cưa sâu được một tấc, thì tạo được độ rộng một thước, vậy không gian đó rộng bao nhiêu?”





Đề này có nghĩa là một vật hình trụ bị chôn trong tường. Chưa biết độ rộng của vật mà dùng cưa từ trên bề mặt cưa xuống, khi đến chiều sâu một tấc, cưa cũng đâm ra được độ rộng một thước, hỏi vật đó có đường kính bao nhiêu?

Tiêu Lâm đặt ly rượu xuống, ngón tay lắc lư: “Đề này liên quan tới định lý Pytago, đáp án là 26 tấc. Các ngươi có đáp đúng không?”

Tiêu Lâm vung tay áo nói ra đáp án 10 đề toán.

Giảng hết từ cách giải tới đáp án.

Đừng nói đáp án, đề thế nào họ còn không nhớ mà Tiêu Lâm đã đọc vanh vách.

Sắc mặt của họ càng trắng nhợt, cơ thể lảo đảo. Thi hội qua đi, họ cũng so chiếu đáp án, của ai cũng khác nhau thì thôi, đằng này đa phần đều không giống với của Tiêu Lâm.

Tân Nam, Tân Bắc và Nguy Thanh kích động, theo lời Tiêu Lâm, út nhất thì họ cũng đúng được 2 câu.

“Keng!”

Kiếm của đám đệ tử rơi xuống đất, mặt tái nhợt, từng người đều so từng đề từng câu một.

Đáp án sai nhiều thế thì rớt chắc rồi, gia tộc họ sẽ rất xấu hổ.

Ban đầu họ cho rằng Tiêu Lâm nói bậy nói bạ, lúc hắn nói, họ còn bấm tay tính theo, phát hiện là đều đúng.

Nói cách khác, 10 câu thì Tiêu Lâm đúng hết 10.

Sao đáng sợ đến thế!

Rốt cuộc là kẻ nào nói Tiêu Lâm học ngu toán? Toán học của hắn như thế này thì cho vào top 3 Đại Nguy cũng là thấp Tồi.

Tiêu Lâm không chỉ giỏi văn, toán còn tốt như thế.

Mọi người trợn mắt há mồm, miệng như nhét được cả quả trứng gà, dáng vẻ ngu si, mặt mày tái mét.

Tiêu Lâm nói rồi nhấp ngụm rượu, hẳn nhấc mi: “Thư pháp của Tiêu mỗ dùng không tốt nhưng đề toán đúng hết, đứng đầu cũng không thành vấn đề? Các ngươi đáp đúng được mấy câu?”

“Aaaa!"

Dương Chư chỉ đúng một câu. Hắn ta nổi điên, tức giận làm cho người càng đau đớn.

Hàn Quế chán nản, sao có thể chứ, sao có thể đúng hết 10 câu? Đầu bảng năm trước chỉ đúng 3 câu thôi!

“Tiêu Lâm! Văn giáo dụ nói cho ngươi biết đáp án đúng không? Trình độ như ngươi thì không thể nào đúng được, năm mơ à?”, Dương Chư không phục, sao hắn ta có thể sai? Sao có thể?

Đám học sinh này sao so được với học sinh cấp ba hiện đại. vi phân và tích phân thời đại học cũng không phải là dễ xơi. Tiêu Lâm hừ lạnh: “Chúng ta tới thư phòng Thanh Viên, cùng ra cùng vào, các ngươi có thấy Văn giáo dụ dạy ta 10 đề này không?”