Ở Rể - Tiêu Lâm

Chương 126: Tiêu Lâm đứng đó



Tại từ đường Tân gia, Tân Nam và Tân Bắc quỳ trước mặt liệt tổ liệt tông, không dám ngẩng đầu lên.

Tiêu Lâm đứng đó, vẻ mặt khinh thường.

Không phải chỉ đến Minh Nguyệt Lâu ăn bữa cơm thôi sao, không phải chuyện gì lớn lao, còn quỳ từ đường?

Hản không phạm lỗi, đương nhiên không quỳ.

Cho dù phạm lỗi cũng phải quỳ trước liệt tổ liệt tông của Tiêu gia.

Gia quy của Tân gia nghiêm khắc, không được đến những nơi xa xỉ như Minh Nguyệt Lâu, cho nên Tân Nam và Tân Bắc ăn uống bên ngoài đều giấu người nhà.

Lần này xảy ra chuyện lớn nên Tần lão thái thái mới biết, quả nhiên hai đứa cháu này quậy phá ở ngoài. Bà ta gõ ba lần gậy xuống đất: “Tổ phụ và phụ mẫu các cháu còn đang chiến đấu ở chiến trường, các cháu không lo đọc sách thi lấy công danh mà lại quậy phá cùng những kẻ ăn chơi trác táng đó? Các cháu thật khiến tổ mẫu quá thất vọng!”.





Hai người Tân Nam, Tần Bắc cúi thấp đầu, không dám nói nửa chữ.

Kỳ thi Hội đã kết thúc, mặc dù chưa công bố nhưng coi như đã có kết luận.

Ra ngoài vui chơi một chút không phải chuyện gì lớn.

Tiêu Lâm âm thầm lắc đầu, cổ nhân đúng là cổ hủ, đọc sách mãi sao có thể lấy được công danh gì, thỉnh thoảng thư giãn mới có ích cho chuyện nâng cao thành tích.

Bộ dạng ung dung của Tiêu Lâm khiến Tân lão thái thái nổi giận. Nếu không phải hôm nay Tân Phong bắt hẳn vào. đây, e răng Tiêu Lâm sẽ không bước vào cửa Tần gia nửa bước.

Hành vi phóng đãng! Không coi trọng trưởng bối! Bây giờ lại thêm phong lưu thành thói!

Trước kia Tân lão tướng quân nói người này giữ lễ tiết, tuy không có bản lĩnh gì lớn nhưng hiền lành chất phác, là một đối tượng tốt.

Hiện nay đuôi hồ ly của Tiêu Lâm đã lộ ra, Tân lão thái thái thật sự thấy không cam tâm thay cháu gái.

“Tiêu Lâm! Cậu dẫn Tân Nam, Tần Bắc đến Minh Nguyệt Lâu, trước mặt liệt tổ liệt tông mà cậu còn không quỳ! Cậu có biết sai không?”.

Tân lão thái thái vô cùng nghiêm khắc, Tân Nam lấy can đảm nói: “Tổ mẫu, là cháu tự đi...”.

“Cháu im miệng cho tai”.

Nhìn thế trận này là lại định đổ lên đầu mình, Tiêu Lâm cười nhạt: “Ăn một bữa cơm mà cũng không được sao?”.

Sau này Tiêu Lâm mở tửu lâu, ngày nào hắn cũng ở trong môi trường đó, vậy ngày nào Tần lão thái thái cũng sẽ tức chết một trăm tám mươi lần hay sao?

“Trẻ ranh ngông cuồng! Không biết hối cải!”, Tân lão thái thái chưa thấy ai khó dạy như vậy. “Người đâu! Sử dụng gia pháp!".

Gia pháp của Tân gia là dùng roi da quất, roi to bằng nửa nắm tay, bị quất một roi như vậy chắc chắn sẽ nứt da toét thịt. Tân Nam đỡ trán, xem ra hôm nay đừng nói là chân mà ngay cả lưng của tỷ phu cũng sẽ bị quất gãy.

Không đánh Tân Nam, Tân Bắc mà lại đánh Tiêu Lâm, rõ ràng là nhắm vào hắn.

Tiêu Lâm không quan tâm, tiến lên một bước, lạnh lùng nói: “Tần lão phu nhân, bà còn chưa trả lời ta, ăn bữa cơm cũng không được sao?”.

Hản lại yêu cầu một trưởng bối trả lời hắn, Tân lão thái thái tức giận: “Cậu đã thành hôn, cậu còn mặt mũi hỏi vì sao không được? Con gái ở Minh Nguyệt Lâu nổi tiếng lẳng lơ, không phải con gái nhà lành! Quân tử chân chính đều sẽ không đi đến nơi như vậy!”.

Lúc này, tiếng khóc sụt sùi vừa tức giận vừa ấm ức vang lên ở không xa. Hóa ra Tân Phượng Uyển đang âm thầm theo dõi, chỉ muốn lão phu nhân đánh hắn một trận cho hả giận.