Ở Rể - Tiêu Lâm

Chương 132: Văn nhân trí thức



Nhưng Tiêu Lâm không làm việc này, những con bạc xung quanh không biết nên nói hẳn ngu ngốc hay quá tự tin.

Việc công bố kết quả ngày hôm nay không chỉ là một sự kiện trọng đại của các cử nhân tới kinh thành dự thi mà còn là một sự kiện trọng đại đối với dân thường và cả các nhân sĩ giang hồ.

Văn nhân trí thức và cử nhân đều tụ tập tại Tri Nghĩa Đường, còn dân thường và giang hồ tụ tập tại sòng bạc.

Không chỉ Tiêu Lâm mang tới hơn chục cái hộp rỗng mà còn một số tay giang hồ và vài cậu ấm ăn chơi cũng mang hộp rỗng đến, điểm khác biệt là họ cược rằng Tiêu Lâm sẽ không giành được vị trí đầu bảng.

Sòng bạc nơi Tiêu Lâm đến là sòng bạc lớn thứ hai ở kinh thành, tên nó là Tụ Bảo Phường, nghe cũng khá phù hợp với chốn cờ gian bạc bịp này.

Khi mới thành lập triều đại nhà Ngụy, Tụ Bảo Phường này chỉ là một sòng bạc nhỏ, dần dần phát triển thành sòng bạc. lớn như hiện nay. Ở Đại Ngụy, sòng bạc là hợp pháp miễn là có giấy phép kinh doanh.

Mọi người đều cho rằng sòng bạc là nơi hốt vàng hốt bạc, nhiều người đến đây với giấc mộng một đêm thành phú ông. Nhưng hầu hết mọi người sẽ mất tất cả mọi thứ, thậm chí mất luôn cái quần đang mặc.

Dù vậy, sòng bạc chưa bao giờ hết đông khách.





Cuộc đời con người nói cho cùng cũng là một canh bạc. kia mà.

Chỉ là có người có thể thua, cũng có người không có khả năng thua.

Hôm nay Tiêu Lâm đích thân tới sòng bạc, đương nhiên là để vận chuyển tiền.

Người đặt cược mặc dù là Bạch Khởi, nhưng hẳn đã đặt dưới tên Tiêu Lâm, bởi thân phận như Bạch Khởi dưới thời nhà Ngụy không hề được xem trọng. Do vậy, cho dù Bạch Khởi có đặt cược chính xác thì sòng bạc cũng sẽ lợi dụng sự thật rằng hắn từng là một nô lệ để làm cớ xù nợ.

Thứ hai, Tiêu Lâm thực sự muốn xem những kẻ lấy việc giãm đạp lên mình làm niềm vui sẽ phản ứng thế nào khi thua cuộc.

Sau khi Tiêu Lâm đến nhà Ngụy, số người khinh thường hẳn nhiều đến nỗi không đếm xuể, có lẽ nước miếng của đám người này cũng đủ để nhấn chìm hắn.

Tiêu Lâm đương nhiên không quan tâm đến miệng đời, nhưng những người này lại vô cùng quá khích, có kẻ còn cược hết gia sản răng hản sẽ không thể thi đỗ.

Tiêu Lâm muốn xem ai là kẻ dũng cảm mà lại thiếu tầm nhìn đến thế.

Khi Tiêu Lâm bước vào sòng bạc, hắn thấy ở đây có đủ mọi loại người.

Lần đầu tiên Tiêu Lâm nhìn thấy việc mình bị nhiều người coi thường một cách trực quan tới vậy.

Cũng là lần đầu tiên hắn thấy những người có thể đặt cược cả gia sản vào một kẻ xa lạ như hẳn.

Dường như tất cả sự vui mừng, sung sướng của họ đều đến từ thất bại của một mình Tiêu Lâm.

Thậm chí không cần sử dụng đến một thanh kiếm mà họ đã có thể ghim chặt một người đàn ông xuống đất. Nếu là Tiêu Hình trước đây gặp phải cảnh này thì với cốt cách văn

nhân của hắn chắc đã tức giận đến mức treo cổ tự tử.

Tiêu Lâm thì không những không tìm đến cái chết mà còn vô cùng thích thú với niềm vui kỳ quặc này.

Bất kỳ món tiền nào cược hắn thua, bất kỳ sự sỉ nhục nào. dành cho hẳn rồi sẽ hóa thành ngân lượng lấp lánh rót đầy vào túi hắn.

Tiêu Lâm chắc chắn phải ghi nhớ cảnh tượng này!

Hản sẽ nhớ mãi ngày này!

Cũng sẽ cố gắng nhớ khuôn mặt của những người này!

Hắn nhất định phải trở thành vĩ nhân ở thời nhà Ngụy, nếu không những kẻ này sẽ không chút do dự giãm lên đầu hắn đến khi hắn sứt đầu chảy máu, chà đạp đến khi hắn còn thảm hơn cả một con chó hoang.

Đúng là không có gì hưng phấn hơn cảm giác trực tiếp có mặt tại đó.

Nếu hắn đi nghe kết quả thì sẽ chỉ nghe thấy những tiếng hô kinh ngạc và những lời tán dương. Nhưng khi đến sòng bạc, hẳn có thể nhìn thấy rõ nhất sự vô tình của thế giới, cũng có thể trực tiếp cảm nhận được niềm vui khi ngân lượng không ngừng chảy vào túi mình!

Ha ha ha!

Tiêu Lâm trong lòng cười như điên, những con bạc ở sòng tâm lý cũng vô cùng thoải mái, họ đều tin tưởng kết quả của lần đánh cược này không có gì bất ngờ.