Ở Rể - Tiêu Lâm

Chương 140: Trên giang hồ



Đường đường là người đứng đầu Côn Ngô Các, vậy mà lại là đương gia của Tụ Bảo Phường!

Tiêu Lâm cũng không có gì ngạc nhiên, trước nay người giàu đen trằng lẫn lộn là chuyện bình thường.

Ngược lại, dân thường và đám giang hồ làm loạn ở Tụ Bảo Phường đều bị sốc, ở đây làm gì có ai không biết uy danh của nhà họ Dịch? Xong đời rồi, bọn họ vừa mới làm loạn trên địa bàn của Dịch gia!

Trên giang hồ, tên tuổi của Dịch gia còn có sức nặng hơn cả triều đình.

Kiếm sắc có thể giết người, và Dịch gia chính là thuỷ tổ của nghề chế tác kiếm!

Vào thời nhà Ngụy, tất cả những người sử dụng vũ khí, bất kể là trường kiếm hay đoản đao, khi gặp Dịch Quy cũng đều phải cung kính chào hai tiếng "lão đại"!

Dịch Quy vừa xuất hiện, mới chỉ đứng ở đó thôi, chưa kịp xử lý chuyện đám người kia làm loạn thì đám giang hồ ban nãy hống hách giờ đã im thin thít!

Tiêu Lâm trước đó còn chưa nhìn ra, một người có khí chất văn nhân nho nhã như Dịch Quy lại có bản lĩnh như vậy, kiếm được cả "tiền trằng" lẫn "tiền đen".

Cho dù người này là hậu duệ của đại huynh đệ, nhưng giờ vẫn chưa rõ là địch hay là bạn, Tiêu Lâm tạm thời án binh bất động quan sát diễn biến tiếp theo.





Trong toàn bộ sòng bạc, chỉ có chiếc bàn và ghế đẩu nơi Tiêu Lâm ngồi là còn nguyên vẹn, còn lại đã bị đập nát hết.

Trong cảnh hỗn loạn, chỉ có Tiêu Lâm vẫn vững chãi như Định hải thần châm, tâm bất biến giữa dòng đời vạn biến.

Khí chất này không hề thua kém Dịch Quy.

Dịch Quy vừa tới, xung quanh im lặng như tờ, chỉ nghe thấy tiếng chủ sòng bạc khóc nức nở. Trước đó ông ta không dám hống hách với Tiêu Lâm, nhưng hiện tại Dịch Quy đã đến, ông ta không còn chút thái độ ăn năn nhận lỗi nào như trước đó: "Đương gia, hắn cậy mình là Hội nguyên để lừa gạt tống tiền chúng ta!

Mấy tay phục vụ đều gật đầu như bổ củi. Đúng vậy, Tiêu Lâm há miệng ra đòi nuốt số vàng khổng lồ như vậy, đúng là lòng tham vô đáy trước nay chưa từng có!

Bạch Khởi siết chặt thanh kiếm của mình, sẵn sàng tấn công bất cứ lúc nào.

A Thạch thì bảo vệ thẻ cược thật kỹ để ngăn đám người kia giật lấy rồi xù nợ.

Tiêu Lâm không nói một lời, trong sự im lặng dần dần tăng lên, sự lạnh lùng trong mắt hắn cũng dần dần trở nên sâu sắc hơn.

Thực lực của Dịch gia không thể coi thường, nếu gây sự với họ thì kết cục có lẽ còn thảm hơn đám giang hồ đập phá ban nãy.

Trên đường tới đây, Dịch Quy đã nghe mấy tay phục vụ trong sòng bạc thêm mắm dặm muối, nói cái gì mà Tiêu Lâm đến gây phiền phức cho sòng bạc để trả thù.

Dịch Quy hồi lâu không lên tiếng, ông Tụ cũng không dám nói gì nữa, Sau một lúc im lặng, Dịch Quy bình thản nói: “Ông Tụ, ông dám lấy Hội nguyên đương triều ra đánh cược, ông biết tội của mình chưa?”

Mọi người xôn xao, Dịch Quy lại về phe Tiêu Lâm!

Tiêu Lâm hừ lạnh một tiếng, Dịch Quy hoá ra cũng có mắt nhìn người.

Ánh mắt của Dịch Quy còn lạnh lùng hơn cả Tiêu Lâm. Dịch gia trước nay chưa bao giờ bạc đãi người làm của mình. Ông Tụ này đã đi theo Dịch gia hơn mười năm, là người làm cũng là bạn lâu năm. Những năm nay ông ta cũng kiếm được không ít tiền, nhưng thật không ngờ điều đó lại khiến ông ta ngày càng ngạo mạn.

Ở một nơi ngoạ hổ tàng long như kinh thành, mọi người lúc nào cũng phải cảnh giác. Bởi cái đầu lúc này vẫn còn nằm ngay ngăn trên cổ, chỉ một khắc sau chưa chắc đã còn ở đó.

Dịch Quy bình thường cũng thường giáo huấn cấp dưới rằng ở chốn kinh thành này phải cẩn trọng trong mọi lời nói và hành động thì mới giữ được mạng. Nếu nảy sinh những ham muốn và ý nghĩ không nên có thì ai cũng không bảo vệ được họ!

Chủ sòng bạc buông thống bàn tay đang ôm chân Dịch Quy, điên cuồng dập đầu lạy: "Đương gia, tiểu nhân sai rồi! Tiểu nhân không nên khơi mào ván cược này!"

“Người ông cần xin lỗi không phải là ta", Dịch Quy chỉ sang Tiêu Lâm. Chủ sòng bạc đang định quay sang dập đầu với Tiêu Lâm thì hắn đã cắt ngang.

"Không cần, ta cũng không nhận”, Tiêu Lâm lạnh lùng xua tay, đầu của ông Tụ dừng lại ở giữa chừng, giờ dập hay không dập đầu tiếp mới được đây.

Giọng nói của Tiêu Lâm lạnh như băng. Hản thậm chí còn không thèm nể mặt Dịch công tử?

Đám người xung quanh lại một lần nữa xôn xao! Chỉ là một Hội nguyên nhỏ nhoi mà lại có giá quá vậy!

Dịch gia và hoàng thất có quan hệ tốt, Dịch gia lại là con sói đơn độc không kết giao với các gia tộc quyền quý khác, ai dám không cho Dịch công tử chút thể diện?

Hiển nhiên, kẻ to gan dám làm điều đó chắc chỉ có Tiêu Lâm.

Lần đầu tiên trong đời Tiêu Lâm bị hàng vạn người đóng đỉnh vào cây cột xấu hổ cho người đời nhục mạ, chỉ xin lỗi là xong chuyện sao?

Tiêu Lâm rút thanh Tuỳ Ý ra, ánh kiếm loé lên lạnh như: băng.

Dịch Quy ngạc nhiên, chủ sòng bạc cũng điên cuồng cầu xin tha thứ: "Xin hãy tha cho tiểu nhân! Nhà tiểu nhân có già có trẻ cần chăm sóc! Tiêu Hội nguyên, tiểu nhân không bao giờ dám làm như vậy nữa!"