'Trăm vạn lượng hoàng kim, Tụ Bảo Phường không có, Dịch Quy cũng biết Tiêu Lâm biết rõ điều đó.
Tụ Bảo Phường sai trước, tuy Dịch gia có mối quan hệ tốt với hoàng tộc, nhưng cũng sẽ không ỷ thế ức hiếp người.
Cho dù ỷ thế ức hiếp người thì cũng không có tác dụng gì với người không theo quy tắc thông thường như Tiêu Lâm.
Làm sai với Tiêu Lâm thì cách tốt nhất là thừa nhận, xin lỗi, bồi thường, mọi chuyện sẽ qua. Nếu không làm vậy, có bày vẽ màu mè gì cũng không có tác dụng.
Bởi vì thủ đoạn của Tiêu Lâm luôn màu mè phức tạp hơn bất cứ ai khác.
Tiêu Lâm uống ngụm trà. Trà đã nguội, càng tăng thêm hương thơm lành lạnh. Tụ Bảo Phường không tiếc trà đãi khách thế này, là người giỏi làm ăn.
Khách rất dễ bị đánh động bởi những ân huệ nho nhỏ như: vậy. Uống loại trà tốt của Tụ Bảo Phường, chắc chắn sẽ ra ngoài khoe với người khác, người khác nghe đồn cũng sẽ đến thử. Miệng truyền miệng, đương nhiên càng ngày sẽ càng nhiều người đến sòng bạc.
Một khi vào sòng bạc, có mấy ai có thể chịu được sự nhiệt tình sục sôi ở sòng bạc? Một giây thua sạch túi, cũng có thể một giây phát tài, còn kích thích hơn cả phụ nữ.
Mặc dù Tụ Bảo Phường được mệnh danh là sòng bạc lớn thứ hai kinh thành, nhưng số tiền kiếm được không thua kém gì Vạn Bảo Phường, tự xưng đứng thứ hai chỉ là khiêm tốn, có tiền mà không khoe khoang, rất phù hợp với phong cách của người làm đại sự.
Tiêu Lâm cố tình nắm thóp Tụ Bảo Phường quả thật là bởi Tụ Bảo Phường dễ bị nảm thóp.
Một người khiêm tốn kiếm tiền thì ngoài mặt sẽ không đắc tội với bất kỳ ai.
Tiêu Lâm gõ vào rương: “Xếp đầy số rương này”.
“Được”.
Mười rương, muốn xếp đầy cũng phải hai mươi mấy vạn.
Dịch Quy vô cùng sảng khoái. A Thạch và Bạch Khởi giật mình nhìn nhau, quả nhiên đúng như Tiêu Lâm nói, đêm nay bọn họ sẽ phát tài! Trời ạ! Hai mươi vạn lượng bạc! Bọn họ phải kiếm mấy chục vạn năm mới kiếm được!
'Thế mà một câu xếp đầy của đại ca là đã về tay!
Đã!
Quá đã!
A Thạch phấn khởi, nhưng Bạch Khởi lại có phần cảnh giác, chủ nhân chẳng khác nào đang tống tiền. Hản phải bảo vệ chủ nhân! Tùy Ý trong tay hắn sẵn sàng rời vỏ bất cứ lúc
nào, đề phòng Dịch Quy gây bất lợi cho chủ nhân.
Dịch Quy hào phóng như vậy, mắt không chớp lấy một cái, khiến Tiêu Lâm có hơi khâm phục.
Vừa rồi chưởng quỹ của Tụ Bảo Phường nói hắn bắt chẹt, hắn cũng đã mang tiếng như vậy, vậy thì hẳn sẽ cho đám người này biết thế nào là bắt chẹt chân chính!
Lần này Tụ Bảo Phường đạp danh tiếng của Tiêu Lâm dưới chân, Tiêu Lâm hắn dễ ức hiếp thế sao?
Tiêu Lâm hắn không những là con trai của Tiêu gia, mà còn là trạng nguyên tương lai, còn là nhân tài hiếm hoi của Đại Ngụy!
Danh dự của hẳn quý trọng hơn vàng.
Hản không thích nghe những lời sáo rỗng, hi vọng người khác nịnh hót, chuyện gì cũng phục tùng giống đám con cháu thế gia sĩ diện khác.
Sự tôn trọng mà Tiêu Lâm cần là vàng thật bạc thật.
'Thể diện được xây dựng bằng tài phú khổng lồ mới là thể diện chân chính. Chỉ có hai mươi vạn lượng thì không đủ.
Chỉ khi nào có vật chất lớn mạnh, Tiêu Lâm mới có thể trở thành người có tiếng nói thật sự.
Con cháu thế gia xem thường mùi tanh của tiền nhất, Tiêu Lâm thì cam tâm tình nguyện theo đuổi, hắn mỉm cười, nhìn Dịch Quy: “Ta còn muốn có Tụ Bảo Phường”.
Hắn muốn có Tụ Bảo Phường?
A Thạch đang vui vẻ và Bạch Khởi đều sửng sốt.
Đừng nói là Dịch Quy, bọn họ cũng không ngờ đại ca lại to gan như vậy!