Ở Rể - Tiêu Lâm

Chương 147: Khi ăn lượt thứ ba



Dịch Vô Lý đã giảng về số học hiện đại cho đứa cháu này, Dịch Quy lập tức hiểu được lời giải thích của Tiêu Lâm. Hóa ra tổ phụ không chỉ để lại ám hiệu cho thúc tổ ở Côn Ngô Các mà ngay cả tên cũng mang ý nghĩa sâu xa.

Dịch Vô Lý tên gì không quan trọng, một cái tên mà thôi, vốn dĩ Tiêu Lâm còn tên là Tiêu Hình, xem ra người Hoa Hạ đến Đại Ngụy đều thích đổi tên.

“Thúc tổ...".

“Đừng gọi vậy”, Tiêu Lâm kéo Dịch Quy đang quỳ dưới đất đứng dậy: “Mặc dù ta và ngươi đều biết lý do trong này, nhưng người khác không biết. Ngươi gọi ta như vậy, người khác sẽ cảm thấy buồn cười. Ngươi là công tử của Dịch gia, người khác chê cười ta không sao, nhưng ngươi còn đại diện cho. mặt mũi của Dịch gia”.

“Cháu không sợi”, từ khi Dịch Quy xác nhận Tiêu Lâm là huynh đệ của tổ phụ nhà mình, tính trẻ con lại lộ ra.

Y không sợ nhưng Tiêu Lâm không muốn vậy. Hẳn còn trẻ tuổi, một người cùng lứa tuổi suốt ngày đi theo sau mình gọi thúc tổ, thật chẳng ra làm sao.

Hắn mỉm cười, chỉ vào A Thạch và Bạch Khởi đã kinh ngạc đến hóa đá: “Ngay cả huynh đệ tốt nhất của thúc tổ cũng không hiểu nổi mối quan hệ giữa chúng ta, ngươi xem...”.

Tiêu Lâm đang định giải thích, Dịch Quy lại chỉ nghe được năm chữ huynh đệ của thúc tổ, lập tức quay sang hành lễ với A Thạch và Bạch Khởi: “Bái kiến thúc..”.

“Đừng đừng đừng đừng!”. A Thạch và Bạch Khởi điên cuồng xua tay, điên rồi sao?





Bùa mê thuốc lú của đại ca dùng nguyên liệu tuyệt thế gì vậy?

Bọn họ làm sao có thể nhận nổi sự hành lễ của Dịch công tử!

A Thạch liên tục đáp lễ, đừng đùa mình như vậy chứ!



Đứa trẻ Dịch Quy này đúng là vô cùng chân thành. Nếu đã không khuyên được, không ngăn được, Tiêu Lâm đành sử dụng uy nghiêm của trưởng bối: “Dịch công tử, sau này ở trước mặt người khác phải gọi ta là Tiêu huynh, khi không có người khác thì thích gọi thế nào cũng được. Vậy được chứ?”.

Dịch Quy nghe xong lại hơi ấm ức: “Thúc tổ gọi cháu là công tử thì khách sáo quá”.

“Được được, Tiểu Dịch, Tiểu Dịch được chứ? Không, Quy Nhi, Quy Nhi có được không?”.

Cháu? Quy Nhi? Con rùa?

Tiêu Lâm nhíu mày, mặc kệ, cứ dỗ dành đứa bé thành thật này trước rồi tính sau: “Thôi gọi là A Dịch đi”.

“Tổ phụ cũng gọi cháu như vậy!”, Dịch Quy nghe xong, vui vẻ gật đầu đáp.

Không gọi như vậy mà được à, Quy Nhi thì thật khó nghe.

Tiêu Lâm cười gượng. Những người làm bưng trà ra, thấy đương gia và Tiêu Lâm nói cười vui vẻ, xảy ra chuyện gì thế?

“Sau này, sòng bạc sẽ do thúc... Tiêu huynh năm giữ, các ngươi phải làm việc chăm chỉ như trước kia, không được lười biếng”.

Dịch Quy vô cùng vui vẻ, khay trà trong tay những người làm suýt thì rơi xuống đất.

Cứ ngỡ đương gia sẽ dạy dỗ cho Tiêu Lâm bắt chẹt tống tiền này một trận.

Bây giờ lại dâng cả sòng bạc cho người ta. Còn cười híp mắt dâng cho người ta!

Con người Tiêu Lâm cao sâu khó lường, ngay cả đương gia cũng khuất phục rồi sao?

Tại Tiêu gia, Mã công công đến tuyên chỉ, chờ mãi không thấy Tiêu Lâm, trà và điểm tâm đã nếm hết lượt này đến lượt khác.

Khi ăn lượt thứ ba thì đã là buổi trưa.

Tiêu Lâm cuối cùng cũng trở về, nhưng hắn về một mình, Bạch Khởi và A Thạch ở lại sòng bạc bàn giao công việc.

Còn chưa đến cửa nhà, hắn đã ngửi thấy mùi hương khói nồng nặc.

Từ xa nhìn lại, ngoại trừ người của hoàng cung, không ít người cầm hương bái lạy trước cửa nhà Tiêu gia, vô cùng chân thành.

Ở Hoa Hạ cổ đại, bách tính sẽ cho rằng người liên tục đỗ đầu là sao Văn Khúc hạ phàm.

Bây giờ Tiêu Lâm đương nhiên đã trở thành đại diện sao. 'Văn Khúc hạ phàm, người dân dẫn con cái nhà mình đến Tiêu gia thắp hương để hưởng chút tiên khí của sao Văn Khúc.

Trước kia cửa nhà Tiêu gia vắng vẻ, bây giờ lại vô cùng nhộn nhịp, quang cảnh thật là náo nhiệt.

Ồ, sao còn có đầy tớ của Tân phủ ở đây?

Đầy tớ đó thấy cô gia trở về, đang định nhanh nhảu tiến tới, Tiêu Lâm coi như không thấy, đi thẳng vào nhà lĩnh thưởng.