Bà Tiêu ăn mặc giản dị, trên đầu chỉ cài trâm bạc đơn giản. Nữ quyến ở đây ai cũng mang vàng đeo bạc, áo lụa tỉnh xảo, bà Tiêu ăn mặc đơn sơ không ăn nhập gì.
Bà Tiêu hơn ở chỗ khí chất nhẹ nhàng thản nhiên. Bà từng là phu nhân nhà tướng, lễ nghỉ tư thái vô cùng tròn vẹn, không khó để nhận ra trước kia Tiêu gia cũng là gia đình quyền quý xa hoa.
Nhưng trong mắt bà Tiêu lại mơ hồ có nước mắt, khóe miệng còn bị thương nhẹ, giống như mới bị người ta đánh. Bà yên lặng ngồi xuống, đường nhìn của mọi người giống như mũi tên xuyên thấu cơ thể của bà.
Tân lão thái thái dùng uy nghiêm và khí chất của đương gia chủ mẫu: “Cô gia nhà chúng ta tuy không đến nhưng Tiêu phu nhân lại rất có thành ý. Bà ấy đặc biệt đến đây để cảm tạ các vị đã nể mặt Tần phủ và Tiêu hội nguyên”.
Tiêu phu nhân đến Tân phủ thay mặt Tiêu Lâm cảm ơn mọi người?
Mọi người âm thầm khit mũi, theo lý mà nói muốn cảm tạ thì Tiêu gia đã đích thân bày tiệc cảm tạ bọn họ. Tiêu Lâm là cô gia của Tân gia, là người ở rể, ngay cả mẹ hắn cũng phải xem sắc mặt Tân phủ.
Tân phủ đúng là có chút bản lĩnh, Tiêu Lâm ngông cuồng nhưng lại bị Tân phủ nắm thóp.
Mọi người lắc đầu, bà Tiêu lại lộ vẻ mặt thản nhiên. Bà lặng lẽ nhìn Tân lão phu nhân, kéo tay áo, giấu đi vết thương vừa mới lộ ra.
Bình thường bà không tham dự những trường hợp này, nhưng nếu đã đến rồi thì sẽ đại diện cho mặt mũi của con trai. Bà biết dù Tiêu Lâm có vâng lời, Tân phủ hoàn toàn không coi trọng con trai của mình, cũng không coi trọng Tiêu gia, cho nên chỉ bằng độ lượng một chút, thản nhiên một chút.
Đến cũng đã đến, không thể khiến người khác chê cười bà nhỏ nhen, không hiểu biết.
Hôm nay là tiệc mừng của con trai, Tân phủ bắt bà đến đây một cách thô bạo, còn ra lệnh bà phải phối hợp. Nếu
không phối hợp, Tiêu Lâm sẽ không có kết cục tốt.
Vì con trai, bữa tiệc nửa đường đến mời này, bà sẽ ngồi cho đến hết tiệc.
Trong đám đông, ánh mắt của Tống Trí vô cùng ác độc.
Chính tên súc sinh do người phụ nữ này nuôi đã giết chết con trai ông ta!
Ánh mắt của Tống Trí vừa cay độc vừa ác nghiệt.
Nhưng, nhưng Tiêu Lâm lại giết một cách quang minh chính đại!
Ông ta không thể gây rắc rối cho Tiêu Lâm, còn không gây rắc rối cho người phụ nữ này được sao? Ông ta nháy mắt ra hiệu, gia quyến của một quan viên khác hiểu ý.
Nhóm người này cá mè một lứa, vô cùng ăn ý với nhau. Bà Tiêu lặng lẽ ngồi trên ghế, nữ quyến đã giao ánh mắt
với Tống Trí cứ quan sát bà, nhìn chăm chãm khiến bà mất tự nhiên.
Ở Đại Ngụy, không có đạo lý đàn ông mời rượu phụ nữ.
Thế nên, nữ quyến các nhà đại diện cho nhà mình mời rượu bà Tiêu: “Tiêu phu nhân một mình nuôi dưỡng được một người con trai tốt như vậy, đúng là hiền lương thục đức, là tấm gương cho chúng ta”.
Một người phụ nữ đã mất chồng, con trai còn đắc tội với nhiều người như vậy, bọn họ xu nịnh hết câu này đến câu. khác, đến bà Tiêu cũng nhận ra đây là nói kháy.
Tân lão thái thái ở bên cười nhạt, coi như không thấy.
Rượu hết ly này đến ly khác đưa lên, các nữ quyến vô cùng nhiệt tình, không cho bà Tiêu từ chối.
Bọn họ cười thầm, bà Tiêu bị chuốc rượu như vậy giống như những người phụ nữ phong trần ngoài kia. Nếu Tiêu Lâm biết được, chắc chẳn sẽ cảm thấy vô cùng nhục nhã.
Tân phủ dạy dỗ người khác đúng là nhất.
Tống Trí uống rượu với những người khác, không quan tâm chuyện của phụ nữ. Đợi lát nữa bà Tiêu uống nhiều rượu, trượt chân rơi vào hồ chết đuối thì ai sẽ nghỉ ngờ?
Ở hậu viện của Tân gia, một nhóm đầy tờ xoa cổ tay: “Bà già này sức lớn thật! Cào ta bị thương luôn rồi!”.
“Đúng vậy! Ta cũng rất đau”.
Bọn họ ai oán, Tân Nam và Tần Bắc đỗ cống sinh, đám đầy tớ cũng có món ngon cơm ngon để ăn, đột nhiên bị sai đi bắt bà Tiêu, quay về cơm canh cũng nguội lạnh.
“Cộc cộc cộc”.
Có người gõ cửa, một đầy tớ đang gặm chân gà đầy ai oán nói: “Ai đó?”.
Cửa mở ra, một đôi mắt lạnh băng lộ ra: “Tay nào của ngươi động vào mẹ †a?”.