Tần Phượng Uyển gật đầu, lòng tin tăng thêm. Đúng, nàng là viên ngọc quý của Tần phủ, lại phải sợ một kẻ ở rể hay sao?
Tiêu Lâm xảy ra chuyện, chỉ có Tân phủ mới giúp được. Tiêu Lâm nhất định sẽ hối hận, nhất định sẽ hối hận vì đã đối xử với nàng như vậy.
“Ta nghe nói Chu Hành sắp ra khỏi ngục, cô nói Tiêu Lâm khiêm tốn một chút. Thế lực Chu thị lớn như vậy, ngay cả Chu Hành xúc phạm bệ hạ cũng được giải quyết êm đẹp, cô gia nhà cô không nên chọc giận người ta nữa”.
“À, thế sao...”, Tân Phượng Uyển động lòng, âm thầm năm chặt khăn tay, cảm thấy vui vẻ. Chu Hành sắp ra khỏi ngục, những ngày này nàng đã lo nghĩ rất nhiều cho hắn ta.
Để che giấu sự vui vẻ, Tân Phượng Uyển không biểu lộ ra mặt. Các quý phụ tiếp tục uống trà xem tranh, một cảnh tượng năm tháng yên bình.
Bọn họ chỉ là phụ nữ, thiếu kiến thức, đâu thể hiểu được sự quỷ quyệt và sóng ngầm ở triều đình?
Bọn họ chỉ nhìn thấy bề ngoài mà thôi.
Tần Phượng Uyển lại vô cùng hưởng thụ, bị bọn họ xúi giục một hồi là sinh ra ý nghĩ dạy chồng.
Tần đại công tử mà bọn họ luôn miệng răng đi cứu cô gia đáng thương đã bị đánh đến mức thất bại thảm hại, máu mũi chảy ròng ròng, ngã ở dưới đất nôn ra máu.
Ác!
Ác quá!
Ky binh của Nội sử phủ không hề nể nang gì!
Ngựa đen ưỡn ngực ngẩng đầu, đạp qua thân thể người đã chết, xương cốt của thi thể gãy răng rắc.
Ky binh cực tốt!
Chiến mã cực tốt!
Chiến thuật cực tốt!
Nội sử phủ lại có sức chiến đấu hạng nhất!
Lúc này Tân Phong đã ngã xuống đất, người mà hắn ta dẫn theo là tướng trong phủ, tuy kinh nghiệm dày dặn nhưng
hoàn toàn không phải đối thủ của đám người này.
Người của Kiếm Sỉ đã chết hết, thi thể người ngã đầy đất, thi thể ngựa cũng ngã đầy đất, vô cùng tanh tưởi.
Người của Tân phủ còn sót lại ba đến năm người, ky binh oai phong lãm liệt chỉ tổn thất một phần ba.
Triệu Thương ở trong đó, quyền chủ động hoàn toàn không còn nằm trong tay Nội sử phủ bọn họ. Những ky binh đó làm gì, bọn họ chỉ có thể làm theo.
Triệu Thương chỉ hi vọng bọn họ có thể giữ cho Vương gia và Tân Phong một mạng.
Nhưng Kiếm Sỉ lại nói: “Muốn giết Tiêu Lâm phải giết ta trước”.
Phần nhiều là vì Kiếm Si căm hận Thừa tướng, không phải đơn thuần muốn cứu Tiêu Lâm.
Tần Phong nôn ra máu, huyết khí dâng trào trong lồng ngực, đây không phải sức chiến đấu nên có của Nội sử phủ!
Mạnh! Quá mạnh!
Chỉ có Tần gia quân chân chính mới có thể chống đỡ được đòn tấn công của bọn họ.
Kiếm Si đốt khói báo động, mãi không thấy quân cứu viện của Hoàng đế.
“Đại công tử, bỏ... bỏ đi vậy!”, một phủ tướng khuyên nhủ, cô gia chết không sao, Tân Phong không thể chết!
Bỏ đi?
Tần Phong ăn nói dõng dạc ở trước mặt bà Tiêu, nói nhất định sẽ đưa Tiêu Lâm về, hắn ta lấy cả Thuần Quân rồi, sao có thể dễ dàng từ bỏ như vậy?
Cho dù hắn ta sống sót thì mặt mũi hắn ta để đâu?
Tân Phong quát lớn, phát động tấn công. Ky binh dùng sống đao đánh vào cổ hắn ta, sự đau đớn tê dại khiến Tân Phong suýt ngất đi.
“Công tử!".
Phủ tướng kinh ngạc, nhìn chằm chằm ky binh bằng ánh mắt hung ác.
Ky binh lạnh lùng đáp lại bằng ánh mắt lạnh lão: “Tránh ra”.
Nhưng Tân Phong lắc đầu, chặn trước mặt Tiêu Lâm, không tránh ra.
Ky binh sát khí bừng bừng vung đại đao, phủ tướng thấy công tử chịu tội, tức giận định liều mạng xông lên.
Tiêu Lâm xem kịch bình yên vô sự, hắn chặn phủ tướng lại: “Được rồi, không đánh lại thì đừng đánh nữa, lúc nên lùi thì phải lùi. Lo đỡ công tử nhà mình lên đi, hắn sắp ngất rồi”.
Phủ tướng không tin được nhìn hắn, hắn đang chê bai bọn họ sao?
“Bạch Khởi, ra lệnh đi!”, Tiêu Lâm lạnh lùng nhìn phủ tướng. Những người này tự xưng xuất thân danh môn chính phái, được danh sư chỉ điểm, kỹ thuật chiến đấu cao hơn một bậc.
Còn nô lệ Côn Luân không cần cưỡi trên ngựa cũng có thể giết chết đám ky binh ngồi trên cao.