“Dừng tay! Rút lui!”, Triệu Thương hoảng loạn, ra lệnh người mình rút lui.
Chung Quế ra lệnh một tiếng, quân Vũ Lâm giương cung, mũi tên như mưa giết sạch ky binh do Hoàng đế phái tới.
Nhanh gọn đến mức Tiêu Lâm cũng sững sờ.
Chẳng trách ky binh của Hoàng đế lại dũng mãnh như vậy, hóa ra bọn họ dùng thân phận tử sĩ để chấp hành nhiệm vụ lần này.
Như vậy thì chết không đối chứng.
Như vậy thì cho dù Nội sử phủ và Thừa tướng có trăm cái miệng cũng không biện minh được.
Tiêu Lâm ra dấu, Bạch Khởi giơ tay, giọng vang to: “Dừng chiến!".
Tiêu Lâm cứ ngỡ nô lệ Côn Luân đang đánh đỏ cả mắt sẽ không nghe lệnh, nào ngờ vừa lên tiếng, các nô lệ Côn Luân lập tức rút lui, đứng sau lưng nhóm Tiêu Lâm.
Tính phục tùng như vậy không phải chiến sĩ trời sinh thì là gì?
Chung Quế liếc nhìn thi thể đầy đất, lại nhìn sang Tiêu Lâm, sau đó hành lễ với Kiếm Sỉ: “Kinh thành nhìn thấy khói báo động Vương gia đốt, bệ hạ có lệnh, lệnh cho hạ quan đến đón Vương gia vào cung”.
“Nội sử phủ mưu hại hoàng thân quốc thích, đáng xử tội!", Kiếm Si ôm cổ tay bị đứt, nhìn chằm chằm Triệu Thương đầy hung ác, nghiến răng nghiến lợi. Từ khoảnh khắc ky binh vung đại đao với ông ta, ông ta đã quyết định sẽ cắt đứt với phe Thừa tướng, quay sang đầu quân Hoàng đế.
Ông ta không biết ky binh chặt đứt tay ông ta thật ra là người của Hoàng đế.
Đây là bài học Hoàng đế dành cho ông ta.
Coi như là cái giá ông ta phản biến nhiều năm.
“Vương gia yên tâm, bệ hạ đã có kết luận”.
Chung Quế lên tiếng, Triệu Thương run rẩy, liên tục giải thích: “Chung lang tướng, những ky binh này không phải người của Nội sử phủ! Chuyện ngày hôm nay do Tiêu Lâm hỏa thiêu
quan nha ở Ám Uyên mà ra, bọn ta không có ý giết Vương gia”.
Lời giải thích của Triệu Thương không hề quan trọng. Quan trọng là Kiếm Si đã mất một bàn tay.
Quan trọng là Nội sử phủ muốn mưu sát đương triều Hội nguyên.
Triệu Thương đã đánh đến mức đầu bù tóc rối không khỏi kinh ngạc. Ông ta bỏ trường đao xuống, cùng vài huynh đệ còn lại quỳ trước mặt Chung Quế: “Thuộc hạ... oan uổng....
“Oan uổng hay không Vương gia sẽ nói với bệ hạ”.
Chung Quế lạnh lùng nghiêm nghị, ông ta ra lệnh đưa Kiếm Si lên xe ngựa, sau đó nói với Tiêu Lâm: “Bệ hạ có lời, Tiêu Lâm và nô lệ Côn Luân Ám Uyên bảo vệ Vương gia có công, thưởng! Còn thưởng gì, Tiêu hội nguyên đợi khi nào được triệu gặp diện thánh sẽ nói”.
Một câu nói của Hoàng đế, Tiêu Lâm vốn đảo lộn trắng đen, phạm lỗi sai lại biến thành công thần.
Nội sử phủ đến bảo vệ pháp luật lại trở thành tội thần.
Tần Phong đã ngất xỉu tỉnh táo được một chút, hắn ta nhạy bén, nhìn Tiêu Lâm không tin nổi. Chỗ dựa của Tiêu Lâm không phải Côn Ngô Các, không phải Kiếm Si, càng không phải Tân phủ... mà là Hoàng đế.
“Tạ bệ hạ!”, Tiêu Lâm hành lễ, vô cùng chân thành.
“Hãn Huyết Bảo Mã coi như tặng ngươi, xem như chúng ta đã từng quen biết”, Kiếm Si mặt trắng như tờ giấy, vô cùng tiếc nuối nhìn Tiêu Lâm. Sau khi ông ta dựa dẫm Hoàng đế, đương nhiên sẽ không thể chiêu mộ bất cứ môn sinh thiên tử nào nữa.
“Tạ Vương gia”.
Tiêu Lâm hành lễ, dùng ánh mắt tiễn Chung Quế áp giải người của Nội sử phủ đi.
Đây là lần đầu Tiêu Lâm nhìn thấy Hoàng đế đích thân sắp đặt ván cờ, một hòn đá trúng ba con chim.
Chia rễ Tam Sỉ.
Chiêu mộ Kiếm Sỉ.
Gây ra mâu thuẫn giữa Tam Si và Thừa tướng. Thủ đoạn ác liệt, vô cùng tàn nhãn, không có kế hở.
Địa vị của Tam Sỉ vững vàng mấy chục năm, hôm nay lại xuất hiện vết nứt khổng lồ.
“Chủ nhân”.
Bạch Khởi gọi, Tiêu Lâm hoàn hồn lại, hắn nghiêm túc nhìn nô lệ Côn Luân toàn thân đầy máu: “Có muốn rời khỏi Ám Uyên không?”.
Tân Phong kinh ngạc, không biết hắn định làm gì.
Trong gió cát, gương mặt của những người đàn ông tràn ngập sự hung ác và huyết khí khi vừa chiến đấu xong.
“Nếu các ngươi muốn, ta sẽ giúp các ngươi thoát khỏi nô tịch”.
Nô lệ Côn Luân lau máu trên mặt. Một người đàn ông không dám tin, ngay cả vị Vương gia vừa rồi cũng không dám nói lời như vậy: “Cậu có biết nô lệ Côn Luân có bao nhiều người không?”.
“Các ngươi có nhiều người hơn nữa, thì có nhiều bằng văn nhân tài tử của Đại Ngụy không?”.
Bạch Khởi kinh ngạc: “Chủ nhân, ý của người là?”.
Ý của Tiêu Lâm là trợ giúp Hoàng đế khôi phục chế độ bảo vệ nhân tài. Đây mới là kết quả Hoàng đế thật sự muốn có hôm nay, cũng là ý muốn của Tiêu Lâm.
Hôm nay Tiêu Lâm đến đây chỉ để chiêu mộ người hắn muốn. Những người còn lại sẽ trở thành hộ vệ cho văn nhân tài tử khác.
Tân Phong kinh ngạc, chợt hiểu ra khoảng cách thật sự giữa mình và Tiêu Lâm. Hắn ta phun ra máu, ngất đi.
“Nhưng chúng ta phải lập khế ước, khế ước giữa các ngươi và ta. Nếu các ngươi đồng ý, trên thế giới này sẽ không còn Ám Uyên”, Tiêu Lâm nghiêm nghị nói.