Tiêu Lâm từ chối không chút do dự, rồi sau đó đỉ thẳng vào trong bếp.
Mệnh lệnh sao? Hắn có phải là con chó của Tân phủ đâu mà để cho nàng thích gọi, thích chỉ đạo là làm theo?
Hơn nữa hôm nay nàng còn lén lút đi gặp người đàn ông khác ở bên ngoài, giờ còn gọi hắn, vậy khác gì hắn là một kẻ bị cắm sừng ngốc nghếch chứ?
“Cô gia, đó là đại tiểu thư đó. Nếu như cô gia mặc kệ nàng mà để nàng giận, gây chuyện thì phải làm thế nào?”
Tiêu Lâm khịt mũi cười, hắn sợ sao? Hắn phất tay nói: “Ta ngông với cái ngông của chính ta, giống như chú chim hoang bay khắp bốn phương”.
Gã sai vặt chạy sau hắn và hét lớn: “Cô gia, vậy là có ý gì, không thể trả lời tiểu thư như vậy mà.
“Ý là ta độc thân, ta vuỉ vẻ, nàng ta thích đi thì đi”.
Gã sai vặt giậm chân, nhìn theo bóng lưng của Tiêu Lâm rồi bất lực đi bẩm báo với Tân
Phượng Uyển.
Tiêu Lâm về tới nhà bếp, đang định nấu chút gì đó cho chó ăn thì nghe thấy giọng nữ vang lên: “Tiêu công tử, xin hãy ra ngoài một chút, tiểu thư đang đợi”.
Tiêu Lâm thò đầu ra, thấy có hai bóng hình đứng dưới gốc cây, một người trông khá đoan trang, nhẹ nhàng, giống như là Tân Phượng Uyển.
ở trong cùng một phủ, ra vào kiểu gì cũng chạm mặt. Có những chuyện muốn né cũng không né được, Tiêu Lâm vuốt ve chú chó nói: “Đợi chút nhé, ta đi rồi về ngay”.
Người nhà Tân phủ hà khắc, đến cả cơm thừa canh cạn cũng không cho chó ăn, để chúng đói kêu ăng ẳng. Nó thấy Tiêu Lâm đỉ mất thì phát tiết, tai dựng ngược rồi nằm sạp xuống rên ư ử đầy uất ức.
Tới mức mà tiểu thư tới đây luôn rồi, lẽ nào nàng đã phải phục về tài năng của hắn lúc ở Tri Nghĩa Đường nên mới tới làm lành?
“Ta tới là có việc muốn hỏi ngươi, tốt nhất là người trả lời cho thành thực vào”, Tân Phượng Uyển trong dáng vẻ đại tiểu thư trịch thượng, khác hoàn toàn với dáng vẻ nho nhã thường ngày khi hay đì du ngoại.
Nghe thấy vậy Tiêu Lâm biết là nàng định hỏi điều gì bèn ỉm lặng chờ đợi.
“Bài thơ của ngươi là bắt chước từ đâu, bắt chước của ai?”
Với những gì nàng hiểu về Tiêu Lâm thì hắn không thể nào có tài như vậy được. Một kẻ rớt bảng tới ba năm sao có thể tiến bộ chỉ trong một đêm như thế. Rõ ràng là nàng cũng bị bất ngờ trước bài thơ của Tiêu Lâm nhưng nàng nghĩ chắc chắn là có thứ gì đó mập mờ ở đây. Vê tới nhà, nàng đứng ngồi không yên. Thế là đành bất lực tới đây hỏi cho ra nhẽ.
“Bắt chước? Nương tử không cảm thấy vinh hạnh vì có người chồng như vậy mà còn đi chất vấn ta sao? Vậy là có ý gì?”, Tiêu Lâm trầm mặt.
Tần Phượng Uyển tái mặt, chau mày, mắt long lên đầy vẻ tức giận: “Ngươi nói cái gì? Ai là nương tử của ngươi?1′
“Chúng ta đã bái đường, cô không coi chúng ta là phu thê sao?”
“Đương nhiên là không”.
“Nếu đã vậy thì cô lấy thán phận gì ra để chất vấn ta? Tạỉ sao ta phải giải thích với cô?”, Tiêu Lâm lạnh lùng hỏi.
Tần Phượng Uyển á khấu, mặt đỏ linh căng. Một lúc sau, nàng lấy lại dáng vẻ: “Ngươi là con rể của Tân phủ, ở ngoài có danh nghĩa là vậy, vậy thì sao ta không có tư cách hỏi ngươi chú?”
“Vậy xem ra cô đã khẳng định ta đi bắt chước của người khác rồi”.
“Đúng vậy”.
‘Vậy theo cách nói của cô thì ta bắt chước của aỉ? Các người cứ nói mãi như thế, cái gọi là bắt chước, là chép thì phải có bản chính mới bắt chước được. Không biết là bản chính đang ở đâu?”
“Ngươi..”, Tân Phượng Uyển siết chặt khăn tay, bặm môi. Nàng không ngờ Tiêu Lâm lại có thể giảo biện như thế. Nàng khẽ hừ giọng: “Nếu ngươi thật sự có tài thì sao lại cam tâm làm rể ăn bám chú?”.
Tiêu Lâm khóc dở mếu dở. Phụ nữ không bao giờ nói lý, trước giờ vẫn luôn như thế.
Một lúc sau hắn mới điềm đạm lên tiếng: “Liên quan tới việc ăn bám, đây là hôn ước đã định giữa ông nội ta và Tân lão tướng quân. Nương tử, cô không cam tâm gả cho ta, ta có thể hiểu được. Dù sao thì ta cũng không vui khi cưới cô. Đợi ta đỗ đạt sẽ đích thân cắt đứt mối
quan hệ với cô. Vê điểm này cô không cần phải lo lắng”.