Ở Rể - Tiêu Lâm

Chương 203: Có bao nhiêu người quay lại?



Nói đến đây, Tiêu Lâm đã hiểu vấn đề.

Hắn ngắt lời Tân Phượng Uyển: "Đừng đổ hết lỗi lầm lên đầu ta. Hơn nữa, ai nói ta hận cô?”

Hắn thậm chí còn quá lười để bỏ sức lực ra oán hận Tần Phượng Uyển.

Tân Phượng Uyển sửng sốt, nàng thậm chí đã hạ thấp tôn nghiêm để nói chuyện với Tiêu Lâm, vậy mà đây chính là thái độ của hắn sao?

"Hơn nữa, nếu ta giết Tân Phong, liệu ta có mang hắn về không? Ta sẽ để hắn lặng lẽ chết giữa đống thây người ở đó, như vậy không tốt hơn sao?"

Tiêu Lâm có chút tức giận, Tân Phong rõ là tài nghệ không bằng người khác nên mới bị thương nặng, nhưng đó lại thành ra lỗi của hắn.

Tần phủ thực sự là bậc thầy trong việc đổ lỗi.

Tần Phượng Uyển sững người, Tiêu Lâm nói nghe cũng có lý. Chẳng lẽ huynh trưởng của nàng thực sự bị kẻ khác làm bị thương? Nhưng tại sao Tần Phong võ nghệ cao cường lại bị thương nặng như vậy, còn Tiêu Lâm thì lại bình an vô sự?

"Tân Phượng Uyển, quá khứ ta và cô như thế nào không quan trọng, dù sao ta và cô cũng không có duyên phận ở bên nhau. Sự thật này ta sớm đã nhìn thấy rõ ràng, cho nên ta không oán hận cô, cũng sẽ không dùng thủ đoạn hạ lưu để ra tay với Tân Phong".





Nghe xong những lời này, trong lòng Tân Phượng Uyển tự nhiên hơi trùng xuống, trong lòng nàng chợt cảm thấy một nỗi thất vọng khó tả.

Hän chẳng hề quan tâm đến nàng chút nào sao?

Dù sao nàng cũng là thê tử mà hắn bái đường thành thân, hiện tại nàng chỉ muốn sống yên ổn, không gây phiền toái cho gia đình nữa, chỉ một nguyệt vọng nhỏ nhoi như vậy mà hắn cũng không chịu thành toàn giúp nàng sao?

Vốn dĩ cảnh tượng mà Tần Phượng Uyển tưởng tượng ra là huynh trưởng oai phong lẫm liệt cứu sống Tiêu Lâm. Tiêu Lâm sống dở chết dở quỳ xuống xin tha, hứa sẽ sửa đổi những lỗi lầm trước đây.

Đến lúc đó, nàng sẽ giáo huấn hắn một thôi một hồi, bắt hắn an phận làm cô gia của Tần phủ, nghe theo lệnh của nàng.

Không ngờ hiện thực lại không cho nàng cơ hội như vậy. Cho nên Tân Phượng Uyển mới phải hạ mình như vậy, hy vọng Tiêu Lâm có thể sống an phận, không làm tổn hại đến gia đình nàng.

Tuy nhiên, Tiêu Lâm không những không quan tâm mà còn thẳng thừng từ chối lời đề nghị hoà bình của nàng.

Tiêu Lâm vẻ mặt thờ ơ, cũng chẳng thèm nhìn nàng một cái, Tân phủ này ai cũng thích nói đạo lý.

Quả nhiên khó nuôi nhất chính là tiểu nhân, khó nuôi thứ hai chính là nữ nhân.

Mà hai đối tượng này Tần phủ đây đều có đủ.

Tiêu Lâm vắt chéo chân, động tác thô lỗ như vậy khiến Tân Phượng Uyển cau mày, nhưng lòng tự tôn không cho phép nàng tiếp tục nói nữa.

Tiêu Lâm hoàn toàn không coi trọng nàng, có nói nữa cũng chỉ tự chuốc nhục.

Tần Phượng Uyển yên lặng không nói nữa, đây cũng chính là điều Tiêu Lâm mong muốn. Hắn há miệng ngáp một cái: "Ta đi ngủ trước, Tân Phong tỉnh lại thì hãy gọi ta, đến lúc đó sẽ rõ ràng ai đúng ai sai".

Nói xong, hắn liền ngả người sang một bên, ngủ như chết. Tiêu Lâm đã lăn lộn cả ngày nên đặt đâu là ngủ đó. Hắn ngủ vô cùng ngon giấc.

Tân Phượng Uyển lòng nóng như lửa đốt giờ lại nghe tiếng hắn ngáy liền cảm thấy vô cùng tức giận!

Nàng cố tình nhấc tách trà lên rồi lại đặt xuống "cạch" một tiếng thật mạnh, vậy mà Tiêu Lâm vẫn không tỉnh dậy, có vẻ hắn rất mệt mỏi.

Nàng liếc nhìn hắn và chợt nhận ra Tiêu Lâm này khi im lặng kỳ thực cũng có chút phong thái của một văn nhân nho nhã.

Tần Phượng Uyển có chút thất thần, nếu như hắn gia thế hiển hách, với tài năng và khí phách của Tiêu Lâm sánh đôi với nàng cũng không phải là không thể. Nhưng Tiêu gia không quyền không thể, sao nàng có thể chấp nhận...

"Tiểu thư", một người hầu đi vào bẩm báo, cắt ngang dòng suy nghĩ của Tân Phượng Uyển: "Người đi cùng đại công tử đã trở về".

“Có bao nhiêu người quay lại?”

"Bốn mươi người đi, trong đó ban đầu có ba người trở về, nhưng một người không kiên trì được mà chết giữa đường nên chỉ còn có hai người", người hầu kia trả lời.

Bi thảm đến vậy sao?

Tần Phượng Uyển sửng sốt, quân của Tân phủ thiện chiến thế nào nàng biết rõ, vậy mà gần như toàn bộ đều bị tiêu diệt?

“Lão phu nhân đã sai người tới đó thu thập thi thể và chôn cất", người hầu kia nhìn thấy Tiêu Lâm đang ngáy o o thì không khỏi nhỏ tiếng lại, sợ sẽ đánh thức hắn.

"Hai người trở về đã nói gì? Tiêu Lâm đã lợi dụng lúc hỗn loạn để đả thương huynh trưởng ta phải không?"

Người hầu kia cau mày lại, ngay cả đối với bản thân hắn mà nói, những lời này cũng có chút khó tin.

Người hầu kia nhỏ giọng nói: "Tiểu thư... họ nói rằng cô gia đã cứu đại công tử".