Ở Rể - Tiêu Lâm

Chương 212: Thuần Quân trả đây



Không cần đoán, có lẽ Tân Phong đã biết chuyện hôm qua Tần Phượng Uyển ở lại chỗ Tiêu Lâm.

Tần Phong rất yêu thương muội muội, bây giờ chỉ muốn cầm kiếm chém Tiêu Lâm ra thành từng mảnh.

Hắn ta nhìn Tiêu Lâm một lúc lâu. Xe ngựa đi trong thành, chạy qua một hố nhỏ xóc nảy là hắn ta đã đau đến mức rên lên khe khẽ.

Vậy mà còn muốn ra tay với Tiêu Lâm?

Đương nhiên Tiêu Lâm không để tâm đến hắn ta. Từ khi hắn quay về Ám Uyên, người Tần gia, đặc biệt là Tân lão thái thái đã thay đổi thái độ về hắn.

Chỉ có Tân Phong vân chán ghét hắn như trước.

“Thuần Quân trả đây”.

Tiêu Lâm chỉ vào thanh kiếm trong lòng hắn, vào cung thì vào cung, bội kiếm không mang theo Kinh Hồng của





mình mà lại mang theo Thuần Quân.

Tân Phong không động đậy, hắn ta mím môi, vẫn im lặng như trước.

“Không trả? Không sao, dù sao huynh cũng không thể không trả lại cho ta”.

Tiêu Lâm mỉm cười, Tân Phong trợn mắt, nằm mơ.

Một lúc sau, Tân Phong cũng hỏi một câu: “Ngươi trèo cao tới được bệ hạ từ lúc nào?”.

Tiêu Lâm nhướng mày, câu hỏi hay.

Trước kia, Tần Phong cứ nghĩ Văn Hàn của thư phòng Thanh Viên, Dịch Quy của Côn Ngô Các là chỗ dựa của Tiêu Lâm. Mặc dù bọn họ không có quyền thế gì lớn, nhưng với Tiêu Lâm mà nói đã là chỗ dựa rất tốt.

Qua trận chiến Ám Uyên, người ngoài không nhận ra, nhưng người Tần gia thì có thể nhận ra hắn đã hợp tác với bệ hạ.

Một Hội nguyên nho nhỏ mà Hoàng đế lại coi trọng như vậy.

“Đây là bí mật”, Tiêu Lâm cười. Hắn đang nhắc nhở Tần Phong, nếu đã biết chuyện người ngoài không biết thì nên học cách im lặng.

Người sống ở xã hội quyền lực thời cổ đại, từng câu nói từng hành động phải thận trọng, nếu không, đầu rơi khỏi cổ là chuyện thường tình.

Cho dù Tần Phong là con trai trưởng tôn quý của Tướng quân phủ thì trước mặt Hoàng đế cũng chỉ là một thần tử.

“Ha...", nói Tân Phong không kiêng dè thì không đúng. Hắn ta hiếm khi gặp bệ hạ, huống hồ là làm việc cho bệ hạ. Tiêu Lâm chỉ là một dân thường, nhưng lại âm thầm liên hệ với cửu ngũ chí tôn.

“Ngươi nghĩ ngươi giấu được bao lâu?”, Tân Phong ho khụ khụ, buổi sáng đúng là quá lạnh: “Đám người Triệu Thương nói những chuyện này cho Hoàng Các, bọn họ cũng có thể phát hiện ra manh mối”.

Tiêu Lâm nay đã dần dần trưởng thành thành một con mãnh hổ, đợi đến khi phe Ngụy giám quốc phát hiện ra hắn tính kế Hoàng Các, phe Ngụy giám quốc chắc chắn sẽ giết hắn.

“Triệu Thương? Bọn họ dám?”, Tiêu Lâm cười ha hả, giọng điệu giễu cợt ấy khiến Tân Phong không vui.

Ky binh của Nội sử phủ hoàn toàn không dám nói chỉ tiết của ky binh giả lúc đó.

Bởi vì thật ra ky binh giả cũng thuộc Nội sử phủ, chỉ là ngoài mặt bọn họ nhận lệnh của Nội sử phủ, nhưng bên trong lại là người của Hoàng đế mà thôi.

Bây giờ, tất cả mọi người đều cho rằng, chuyện này là tai họa ngoài ý muốn do Kiếm Si chiêu mộ Tiêu Lâm mà ra.

Khi Tam Sỉ biết trận chiến ở Ám Uyên, ai cũng nổi trận lôi đình. Đặc biệt là Thi Si, ông ta tức giận ngất xỉu tại chỗ, lâm bệnh nặng.

Thi Si hối hận vì mình đã chiêu mộ Tiêu Lâm, càng tức giận khi Kiếm Si bất chấp tất cả, vì một Tiêu Lâm mà đối đầu với Thừa tướng phủ!