Hắn ta ở trong ngục, ngày nào cũng đợi tin, vì tránh hiềm nghỉ nên người trong nhà không liên lạc với hắn.
Nô bộc nhỏ giọng nói: “Công tử, chuyện đã qua rồi, công tử cần gì phải quan tâm nhiều? Năm sau chúng ta thi lại, cũng. như nhau thôi”.
“Đương nhiên năm sau bản công tử sẽ thi lại! Ta hỏi chuyện năm nay! Nói maul”.
“Người đỗ đầu kỳ thi Hội..”, nô bộc nhỏ giọng hơn: “Là Tiêu Lâm”.
Chu Hành ngạc nhiên, một luồng máu nóng xông lên đầu. Hắn ta siết chặt nằm đấm, gân xanh nổi lên. Nếu mình không
vào ngục, người đỗ đầu bảng sẽ là mình!
“Không phải hẳn bị thương ở tay rồi sao? Sao hắn lại đỗ đầu bảng?”.
Chu Hành gần như sắp nghiến nát răng.
“Hắn... tuy thư pháp đứng chót, nhưng... toán học đúng hết”.
Hiện thực tàn nhãn dần dần được phơi bày trước mặt Chu Hành, hẳn ta kinh ngạc, tát nô bộc một cái: “Mẹ ngươi, không
nói hết một lần được sao?”.
“Công tử, nô tài sai rồi, sai rồi!", nô bộc nhăn nhó mặt mày, cúi đầu.
“Phế vật! Phế vật!”.
Chu Hành bốc hỏa, hắn ta nhớ tới Tân Phượng Uyển, giọng nói mới hòa hoãn lại: “Có phải Tân tiểu thư đang đợi ta không? Gần đây nàng thế nào rồi? Có phải rất lo läng cho ta, gầy đi nhiều lắm không?”.
Nô bộc run rẩy, run rẩy.
Chu Hành cau mày: “Nói đi! Ngươi im lặng là ý gì?”.
“Gian tế ở Tân phủ quay về báo....
Nô bộc vừa run vừa kể lại đầu đuôi chuyện tối qua Tiêu Lâm và Tân Phượng Uyển ân ái thế nào.
Chu Hành nuốt nước bọt, sắc mặt sa sầm.
Người phụ nữ mà hẳn ta chọn trúng lại bị tên phế vật Tiêu Lâm cưỡng ép?
Tại Minh Nguyệt Lâu.
Tiêu Lâm bỏ tiền bao Minh Nguyệt Lâu đãi khách, ăn mừng hắn đỗ đầu thi Hội.
Người không có thiệp chỉ cần báo tên Tiêu Lâm là có thể vào.
Một người đứng trước Minh Nguyệt Lâu, tay cầm quạt, lạnh lùng nhìn tửu lâu náo nhiệt vô cùng.
Một người phụ nữ tươi cười đứng trong đám đông, dường như không thích đứng đó chút nào.
Chính là Tân Phượng Uyển.
Hôm nay Chu Hành đến Tần phủ không tìm được nàng, người tiếp đón hản là Tân Phong.
Tân Phong không còn ghét sự xuất hiện của hẳn như trước kia, đồng thời chỉ chỗ của Tân Phượng Uyển cho hắn. Chu Hành lập tức đến Minh Nguyệt Lâu.
Chu Hành nhìn thấy sự căm hận trong mắt Tân Phong.