Cẩn thận? Nhưng cẩn thận cũng không thể giúp một người giữ được mạng sống. Chỉ có sức mạnh mới làm được điều đó.
Tiêu Lâm chỉ về phía sau lưng, từ hôm nay trở đi, tính cả Bạch Khởi là hắn đã có mười hai hộ vệ.
Ngày mai, Tiêu Lâm sẽ đưa mẹ và em gái Bạch Khởi cùng mười một nô lệ Côn Luân này về nhà họ Tiêu.
Dịch Quy và Văn Hàn cũng vô cùng kinh ngạc.
"Đại Nguy có giới hạn số lượng hộ vệ sao?", Tiêu Lâm nghỉ hoặc hỏi lại.
"Không phải giới hạn", Từ Thúc Bình nói nhỏ: "Nhưng chưa có văn nhân thi sĩ nào giống như Tiêu hội nguyên, thu nhận nhiều nô lệ Côn Luân như vậy làm hộ vệ".
Huống hồ, nuôi thêm một đống người như vậy thì tốn cả đống tiền!
Rất rất nhiều tiền!
Nuôi một hộ vệ đối với người bình thường còn chấp nhận được, nhưng nuôi mười hai người thì đúng là...
Nô lệ Côn Luân làm hộ vệ còn phải bỏ công bồi dưỡng, trang bị vũ khí, ngựa, những khoản chỉ phí này đều không nhỏ!
Không phải ai cũng có thể chỉ trả khoản tiền như vậy!
"Không sao, ta nuôi được họ”, nhưng Tiêu Lâm đâu có thiếu tiền? Muốn núi vàng biển bạc hắn hô lên một cái là có ngay!
Từ Thúc Bình lẩm bẩm: "Nếu cậu đã kiên quyết như vậy thì ta cũng không cản, nhưng thực sự là tốn tiền đến nỗi ta cũng không muốn nuôi. Cậu không biết đó thôi, mấy hôm nay Đại Tư Nông đều bận muốn điên lên, chưa bao giờ thấy có nhiều người muốn đưa nô lệ Côn Luân nhập hộ như vậy. Hôm nay ta đến dự tiệc của cậu đã phải xin nghỉ phép một ngày, cũng không biết bọn họ trừ mất bao nhiêu bổng lộc của ta rồi".
Từ Thúc Bình cứ thao thao bất tuyệt mãi không thôi, Văn Hàn đành cắt ngang, cười nói: "Được rồi, đêm khuya rồi, chúng ta giải tán đi".
"Haizz, được được được!" Từ Thúc Bình giơ món mì Tiêu Lâm tặng lên: "Đây là loại mì gì? Sao mùi thơm thế? Sao lại có cả dưa cải?"
"Đây là mì xào, luộc trong nước sôi, thêm chút dầu vào là có thể ăn".
"Ồ? Thần kỳ vậy sao?", đôi mắt lờ đờ say rượu của Từ Thúc Bình đột nhiên sáng lên.
"Ở quê ta món này gọi là mì ăn liền dưa chua Lão Đàm. Mọi người hãy thử xem.
Đây là món mì chiên sẵn mà Tiêu Lâm lệnh cho Minh Nguyệt Lâu chuẩn bị trước đó, nguyên liệu tuyển chọn cố gắng giống với mì ăn liền thời hiện đại nhất có thể.
Để xào những sợi mì này, Minh Nguyệt Lâu đã lấy hết dầu dự trữ ra khiến chưởng quầy tiếc của, đau lòng như cắt từng khúc ruột.
Tiêu Lâm nói với chưởng quầy rằng sau này Minh Nguyệt Lâu có thể kiếm được bộn tiền từ việc kinh doanh loại mì này. Chưởng quầy cũng khá tin lời hắn nhưng vẫn cảm thấy rất đau lòng.
Đúng vậy, mặc dù Tiêu Lâm rất thèm ăn xiên que, thịt nướng, lẩu cay,... nhưng sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, hắn đã quyết định tặng món mì ăn liền - mỹ thực lúc đêm khuya của hàng triệu nam nhân cho Đại Nguy đầu tiên!
Tiêu Lâm chọn mì ăn liền làm viên gạch đầu tiên để nâng tầm vị giác của người xưa!
Từ Thúc Bình lại ngửi một cái, hương thơm ngào ngạt!
“Vừa ngửi đã biết là cao lương thiên hạ, không phải là món ăn tầm thường, chỉ có người có tiền mới ăn được. Đa tạ đa tạ. Từ mỗ đây phải phúc đức lắm mới gặp được người hào phóng như Tiêu hội nguyên!"
"Ha ha ha! Khách sáo rồi!" Tiêu Lâm mỉm cười, nhe hàm răng trắng sáng đây kiêu hãnh.
Từ Thúc Bình và Văn Hàn rời đi trước. Văn Hàn đã có tuổi, lúc trèo lên xe ngựa thì không khỏi run rẩy.
Tiêu Lâm vội vàng chạy tới dìu: "Giáo dụ, từ từ thôi”. Trong mắt Văn Hàn ngân ngấn nước: "Đa tạ..."
Văn Hàn đã biết Tiêu Lâm chính là người xin bệ hạ mở cửa Thanh Viên thư phòng, đây là tâm nguyện cả đời của ông ta. Còn về việc có thể mở cửa được hay không, chỉ có thể đợi Tiêu Lâm trở thành Trạng nguyên rồi thì Thanh Viên thư phòng mới có thể mở mật chỉ của hoàng thượng. . Tì𝓂 đọc 𝐭hê𝓂 𝐭ại [ TRU𝙈TR U𝑌Ệ𝘕﹒V𝘕 ]
Tiêu Lâm hiểu ý, vừa đỡ Văn Hàn vừa thấp giọng nói: “Ta nhất định sẽ trở thành Trạng nguyên. Năm sau thư phòng nhất định sẽ có thể tuyển sinh vào mùa xuân, giáo dụ không cần lo lắng về việc này".