Ở Rể - Tiêu Lâm

Chương 259: Thuộc hạ mười bảy



Nếu không bảo vệ tốt chủ nhân của mình thì làm sao có thể xứng đáng làm hộ vệ?

Tiêu Lâm nhận ra Mông Ngạo có chút xấu hổ liền xuống ngựa rồi ngẩng đầu nhìn hắn một cái, hỏi: "Ngươi bao nhiêu tuổi?"

"Thuộc hạ mười bảy".

"Lớn vội quá, ta còn tưởng ngươi hơn hai mươi rồi".

Vội? Chẳng lẽ chủ nhân cho rằng hắn không đủ năng lực sao? Mông Ngạo càng có vẻ bất an hơn.



Người xưa không hiểu lời trêu chọc của Tiêu Lâm, khiến câu đùa của hắn thành ra vô duyên, Tiêu Lâm chỉ đành nói thẳng: “Không có gì đâu, đừng lo lắng. Ta rất dễ tính nên không cần phải cứng nhắc như vậy".

Sau đó, hắn xua tay, lên xe ngựa tiến vào cung điện.

Bên ngoài cổng cung điện còn có những hộ vệ khác của các Cống sinh.

Khi nhìn thấy Tiêu Lâm nói chuyện cười đùa thoải mái với Mông Ngạo, bọn họ đều có chút ghen tị.





Truyền Lư đại điển được tổ chức ở điện Văn Xương. Các Cống sinh vẫn chưa vào trong mà đang nói chuyện với nhau ở bên ngoài.

Tiêu Lâm vừa xuất hiện, Tân Nam và Tân Bắc hai mắt lập tức sáng lên! Anh rể đây rồi!

Còn Dương Chiêu thì như chết đứng, không giấu nổi sự bàng hoàng. Tiêu Lâm không phải đã chết rồi sao?

Ngoại trừ Dương Chiêu, những người còn lại đều tỏ ra rất bình thường và chào hỏi Tiêu Lâm.

Tiêu Lâm lúc này chỉ bận nghĩ đến Tần Cối, sau khi đáp lễ những người tới chào hỏi xong liền đứng sang một bên, thẫn thờ nhìn lên bầu trời.

Nếu Tần Gối là kẻ phản bội thì nhất định phải bị tiêu diệt.

Nhưng Tần Gối lại là thân tín và hộ vệ của Tần lão tướng quân nên chuyện này không dễ giải quyết chút nào.

"Ngươi tới đây một lát".

Ngay lúc Tiêu Lâm đang miên man suy nghĩ, Dương Chiêu kiêu ngạo đã vỗ nhẹ vào vai hắn.

Hành vi bất lịch sự này khiến Tiêu Lâm rất không hài lòng. Hắn ngẩng đầu liếc nhìn Dương Chiêu. Không giống như Dương Chư mập như heo, Dương Chiêu có nét đẹp, thân hình thẳng tắp, cái đầu ngạo mạn không nhúc nhích khi nhìn người khác.

"Nói ở đây là được rồi".

Giữa thanh thiên bạch nhật, hai người đàn ông trưởng thành trốn vào một góc thì thâm thì khác gì phụ nữ. Nếu người khác nghi ngờ họ có quan hệ bất chính thì phải làm sao?

Có điều gì mà không thể nói một cách quang minh chính đại?

Tiêu Lâm ánh mắt thản nhiên, bất động như thể bị điếc.

"Ngươi qua đây!"

Dương Chiêu cau chặt mày, giọng điệu càng khẩn trương hơn, nếu không đạt được mục đích hắn ta sẽ không dừng lại. Một tên con rể giống như chó ở Tân phủ, ra ngoài còn tỏ ra thanh cao?

Tiêu Lâm không nhúc nhích, Dương Chiêu cũng không có cách nào ép buộc lôi hắn đi trước mặt mọi người, vì thế đành thấp giọng hỏi: "Sao hôm nay ngươi lại tới đây?"

Thật nực cười!

Tiêu Lâm nghiêm túc nhìn hắn, nếu như ánh mắt của hắn là một thanh kiếm thì Dương Chiêu, tay sai của Ngụy giám quốc sẽ lập tức bị đóng đinh vào cột!

Tiêu Lâm đột nhiên mở miệng, âm lượng lớn đến nỗi tất cả những người xung quanh đều nghe thấy: "Ngươi hỏi vì sao ta không chết à? Ngươi ngạc nhiên vì ta sống sót đến sau kỳ thi Đình sao? Hay là vị chủ tử phía sau ngươi đang kinh ngạc?”

Các Cống sinh đang trò chuyện đột nhiên im bặt, câu nói này có ý gì?

Đây là điện Văn Xương! Là hoàng cung!

Dương Chiêu trợn mắt, sao Tiêu Lâm có thể nói ra huych toẹt như vậy? Tiêu Lâm lẽ ra nên sợ hãi! Hắn nên lập tức cầu hòa với phe Ngụy giám quốc! Nên cúp đuôi xin được chở che dưới vây cánh của Ngụy giám quốc mới phải.

Nhưng Tiêu Lâm lại quá... kiêu ngạo và bá đạo!

Tiêu Lâm nhướng mày, dùng ánh mắt như muốn giao lưu với tám đời tổ tiên nhà Dương Chiêu nhìn hắn ta, như muốn nói: Ta ngang ngược đó, rồi làm gì được ta?