Ở Rể - Tiêu Lâm

Chương 264: Hai vị tỷ tỷ thật xinh đẹp!




Điều này chắc chắn sẽ lại gây xôn xao dư luận khi biệt phủ của Tiêu Lâm còn lớn hơn nhiều so với nơi ở của nhiều quan lại cấp cao.

Bà Tiêu đã tiếp quản khế ước đất đai, tên trên khế ước không phải là Tiêu Lâm mà là tên của bà Tiêu.

"Cái này... tại sao trên đó lại viết tên ta?" bà Tiêu sửng sốt. Phụ nữ ở thời đại phong kiến xuất giá tòng phu, phu tử tòng tử. Mọi thứ trong nhà đều đứng tên đàn ông. Làm sao có thể có tên phụ nữ trên khế ước đất đai?

"Là tấm lòng hiếu thuận của Tiêu huynh, xin phu nhân hãy nhận lấy".

Đây là yêu cầu của Tiêu Lâm, Dịch Quy ban đầu cũng rất ngạc nhiên. Ngoài lý do tấm lòng hiếu thảo ra, y không nghĩ ra nguyên nhân nào khác.

Bà Tiêu cầm khế ước đất và rơi nước mắt.

Bà nhìn tấm bảng "Tiêu phủ" trên cánh cổng, vui mừng đến nỗi ôm lấy Tiêu Tịnh mà khóc.

Tiêu phủ đã trở lại!

Cuối cùng cũng đã trở lại rồi!

Con trai giỏi, con trai thực sự giỏi quá!

Sự khốn khổ của nhà họ Tiêu trước đó ai cũng từng nghe tới. Thấy bà Tiêu òa khóc, mọi người cũng không khỏi rưng rưng.

Tiêu gia cả nhà trung liệt, nhưng sau đó lại suy tàn. Thật may mắn thay, Tiêu Lâm có thể lật ngược tình thế và hồi sinh Tiêu phủ một lần nữa.

Dịch Quy khế thở dài, tổ phụ của y và tổ phụ nhà họ Tiêu cũng là bằng hữu thân thiết. Hai vị tổ phụ ở trên cao có linh hẳn cũng rất vui mừng.

"Tiêu lão phu nhân, trong phủ đã bố trí nô bộc và nha hoàn" Dịch Quy vỗ tay nói: "Thanh Quả, Vân Quả, mau tới đây bái kiến Tiêu lão phu nhân và Tiêu tiểu thư”.

Hai cô gái dung mạo xinh đẹp thanh tú bước tới chào: "Nô tì bái kiến lão phu nhân và tiểu thư”.

Thanh Quả và Vân Quả là những nữ quản sự được nhà họ Dịch đào tạo. Họ làm việc quyết đoán, tính tình ngay thẳng và ngoan cường, quản lý mọi việc đâu ra đấy.

Tiêu gia mới lập phủ, nhiều việc lộn xộn, không có người hầu phụ trách, bà Tiêu nhất định sẽ vô cùng bận rộn.

Có hai cô gái này ở đây, nhất định có thể hỗ trợ bà Tiêu quản lý Tiêu phủ và đám nô bộc, nha hoàn một cách vô cùng thỏa đáng.

Dịch Quy đã báo cáo chuyện này với Tiêu Lâm, hắn cũng chẳng buồn nghe xem Thanh Quả và Vân Quả có năng lực gì, chỉ nghiêm túc đưa ra một yêu cầu xinh là được.

"Đa tạ Dịch công tử đã lao tâm khổ tứ giúp đỡ chúng tôi”, bà Tiêu giơ tay áo lên lau nước mắt vui mừng.

Tiêu Tịnh thì cười giòn tan: "Cảm ơn Dịch tiên sinh!"

“Không cần khách sáo, Dịch mỗ cũng là nhận tiền làm việc mà thôi”.

"Huynh trưởng có nhiều tiền lắm, như thể tiêu mãi cũng không hết được ấy!" Tiểu Tịnh là quỷ nhỏ ham tiền, cô bé vẫn luôn tính toán xem gia đình mình có bao nhiêu tiền, nhưng dù tính toán thế nào thì tiền của huynh trưởng vẫn cứ ùn ùn kéo tới như nước lũ..

Dịch Quy và Bạch Khởi nhìn nhau cười. Tiêu Tịnh đương nhiên không biết rằng khả năng thu hút tiền tài của huynh trưởng đúng là đỉnh của chóp.

"Tiêu huynh đi diễu hành trên phố xong còn phải tham dự tiệc mừng, chắc sẽ không thể về sớm được. Dịch mỗ không làm phiền lão phu nhân nữa, xin cáo từ".

"Dịch công tử đi thong thả". Bà Tiêu và Tiêu Tịnh cúi đầu tiễn Dịch Quy rời Tiêu phủ.

“Hai vị tỷ tỷ thật xinh đẹp!" Tiêu Tịnh kéo tay Thanh Quả và Vân Quả hỏi tiếp: "Sau này hai tỷ sẽ phục vụ huynh trưởng ta phải không?”

Thanh Quả và Vân Quả mặt đỏ bừng: "Tiểu thư, chuyện này..."

Nếu có cơ hội thì chuyện này cũng không phải là không có khả năng. Nô lệ từ trước đến nay đều là tài sản riêng của chủ nhân.

“Tịnh Nhi, không được nói tầm bậy”bà Tiêu bế Tịnh Nhi lên và nói: "Cô nương đừng để bụng, Tịnh Nhi vẫn còn nhỏ nên nói năng linh tinh”.

"Phu nhân khách sáo rồi, chúng nô tì làm sao dám trách tiểu thư?"

Bà Tiêu quả thực giống như lời đồn, rất bao dung, nhân hậu và tử tế cả với người hầu của mình.

"Đây là bạn của Tịnh Nhi. Cô bé tên là Muội Hỷ, cô bé cũng là em gái của Bạch Khởi. Cô bé và Tịnh Nhi đều như nhau, sau này nhờ các cô chăm sóc Muội Hỷ nhiều hơn".

Bà Tiêu đặc biệt gật đầu với cô bé bên cạnh, Thanh Quả khi nhìn thấy cô bé này thì không khỏi ngạc nhiên.

Cô bé này và Tiêu Tịnh bằng tuổi nhau, nhưng nếu như Tiêu Tịnh trông ngây thơ và trẻ con đúng lứa tuổi thì Muội Hỷ tuy còn nhỏ mà lại có nét duyên dáng tự nhiên, chưa gì đã toát ra khí chất của một mỹ nhân hiếm có.

Thanh Quả khẽ mỉm cười: “Bái kiến Muội Hỷ cô nương”. Ban nãy bà Tiêu đã đặc biệt dặn dò, cho nên hai nữ quản sự thông minh cũng hiểu rằng cần đối xử công bằng giữa Tiêu tiểu thư và Muội Hỷ, cho nên họ cũng hành lễ như khi chào hỏi tiểu thư.

"Ừm... Được rồi..." Muội Hỷ có chút hướng nội, rụt rè núp sau chân Bạch Khởi, chỉ nhẹ nhàng đáp lại một tiếng.