Ở Rể - Tiêu Lâm

Chương 270: Đứa trẻ ngoan




Nhưng có một người vẫn nhận ra.

Tiêu Lâm vẫn luôn chú ý đến Tân Cối đã nhận ra ánh mắt của Dương Lạc, Tống Trí giao nhau tại một điểm. Sau đó bọn họ lại gật đầu với nhau như một ám hiệu.

Mấy tên khốn này còn tưởng mình kín đáo lắm sao? Đúng là đồ ngốc! Đối với người khác thì Tân Cối quả thực là rất kín kẽ.

Nhưng trong mắt Tiêu Lâm, vừa nghe cái tên Tần Cối là trên mặt kẻ này dường như đã viết mấy chữ “ta là gian thần.

Tối nay cũng có chút thu hoạch. Tiêu Lâm vẻ mặt lạnh lùng, vờ như không thấy và hoà mình vào không khí buổi tiệc.

Yến tiệc cung đình thịnh soạn, ca múa đến đêm, tiếng cười nói giòn giã!

Tần Bát Phương vui vẻ uống cùng hoàng đế không ít. Khi buổi tiệc kết thúc, Tân Bát Phương đã ngà ngà say, hoàng đế liền ban tặng xe tám ngựa kéo đưa ông ấy về Tần phủ.

Xe tám ngựa kéo là loại xe cao cấp nhất của đại thần, đây là ân sủng lớn đến mức nào!

Tân Bát Phương ngồi lên xe rồi chỉ gọi mình Tiêu Lâm vào ngồi cùng, đến con trai ông ấy cũng chỉ được ngồi xe sáu ngựa kéo.

Thịnh tình này khó từ chối, Tiêu Lâm chỉ đành bước lên xe.

Hắn tưởng rằng Tần Bát Phương có bí mật gì muốn nói với mình.

Ai ngờ Tân Bát Phương đã ngà ngà say, chỉ nắm chặt lấy tay hắn như một người ông nội đang bồi hồi xúc động, thi thoảng lại gật đầu rồi lắc đầu. Như thể ông ấy đang hồi tưởng lại chuyện bi thương nào đó, nhưng Tiêu Lâm trước mắt chính là niềm an ủi vô cùng to lớn với ông ấy.

Vô vàn lời muốn nói và hàng trăm cảm xúc đan xen của Tần Bát Phương hoá thành những tiếng thở dài. Mặc dù ông ấy không nói lời nào nhưng Tiêu Lâm biết ông ấy rất vui mừng.

Niềm vui ấy không phải vì đánh thắng quân thù mà vui vì Tiêu Lâm có tiền đồ.

Tiêu Lâm có tiền đồ công danh, ngoại trừ người nhà hắn và Bạch Khởi là thực sự vui mừng ra thì chỉ có Tân Bát Phương là vui mừng đến nỗi vừa khóc vừa cười thế này.

Bàn tay ông ấy thô ráp đầy vết chai, vừa nhìn là biết bàn tay này thường cầm đao cầm kiếm

Tân Bát Phương ngồi ngay ngắn trong xe ngựa, vị tướng quân khi say vẫn vô cùng oai nghiêm. Có một tổ phụ tốt như vậy, Tiêu Lâm sao có thể mở miệng nói với ông ấy chuyện bỏ vợ?

“Tổ phụ... Tiêu Lâm vừa mở miệng, đôi mắt Tần Bát Phương chợt sáng lên, vui vẻ “à” lên một tiếng: “Đứa trẻ ngoan, cuối cùng cháu cũng đã chịu gọi ta hai tiếng 'tổ phự. rồi”.

Tiêu Lâm sững lại, hoá ra nãy giờ ông ấy trầm ngâm như vậy là đang đợi hắn gọi ông ấy hai tiếng “tổ phụ”.

Nghĩ cũng phải, Tân Bát Phương nhất định cũng biết Tiêu Lâm không được Tân phủ đối đãi tốt, cho nên trong lòng vô cùng áy náy. Tiêu Lâm lúc ở yến tiệc cũng không chịu gọi ông ấy là tổ phụ. Mặc dù Tiêu Lâm đã thanh mỉnh nhưng Tần Bát Phương không phải kẻ ngốc, đương nhiên ông ấy biết nam nhỉ đại trượng phu như Tiêu Lâm dù cho có bị người đời chèn ép cũng sẽ không dễ dàng cúi đầu.

“Đứa trẻ ngoan”, Tân Bát Phương khế võ vào tay hắn. Đường đường là khai quốc tướng quân mà giọng nói lúc này lại nghẹn ngào: “Tổ phụ... xin lỗi cháu”.

Tiêu Lâm là một nam nhân, hắn cũng không cảm thấy ấm ức. Cho dù kẻ khác bắt nạt hắn thế nào, hắn cũng tuân theo nguyên tắc quân tử trả thù mười năm chưa muộn. Thậm chí trên thực tế, không cần chờ đến mười năm, có thù thì thường hắn sẽ báo luôn.

Giờ Tân tướng quân áy náy như vậy ngược lại làm hắn cảm thấy có chút không quen. Người nhà họ Tần ai nấy cũng hung hăng bá đạo trước mặt hắn, Tân Bát Phương thì ngược lại vô cùng bao dung hiền hậu với hắn.

Chẳng trách Tiêu Lâm ban đầu nghèo rớt mồng tơi lại có thể vào Tân phủ làm cô gia. Tân lão tướng quân quả thực đối đãi với hắn không tệ.

Vốn dĩ Tiêu Lâm đối với Tân phủ chỉ có ghét bỏ và chê bai, nhưng Tần Bát Phương đối với hắn tốt như vậy, khiến hắn nghĩ tới ông nội rất yêu thương mình. Cũng không biết hắn xuyên không tới Đại Nguy rồi ông n u có lo lắng đến phát ốm không...

Tiêu Lâm đang định mở miệng an ủi ông ấy thì Tân lão tướng quân lại càng nắm chặt tay hắn hơn, giọng nói vô cùng trầm lắng: “Cháu à, từ hôm nay trở đi, ở kinh thành này sẽ không kẻ nào dám ức hiếp cháu”.

Tiêu Lâm sững lại, Tân Bát Phương ánh mắt sáng như ngọn đuốc, nói: "Kẻ nào dám động tới một sợi tóc của cháu, tổ phụ dù có phải liều mạng cũng sẽ bảo vệ cháu chu toàn!"

Một lão tướng quân già lại yêu thương và bảo vệ Tiêu Lâm như cháu ruột, trong lòng Tiêu Lâm không khỏi thấy cảm động và ấm áp.

"Cho dù tất cả những kẻ đó đều muốn hại cháu", Tân Bát Phương không nhận ra sự thay đổi trong biểu cảm của Tiêu Lâm, nắm chặt lấy tay hắn, dõng dạc nói: "Lão phu thề, kẻ nào dám làm tổn hại đến cháu thì chính là tử thù của Tần Bát Phương ta! Bất kể bọn chúng là ai, ta cũng sẽ giết không tha!"

"Tổ phụ..." "Hả?".

Tân lão tướng quân nhìn hắn, hỏi: "Sao vậy, cháu không tin lão phu sao?”

"Tin! Chỉ là, cháu nghĩ không đến mức nghiêm trọng như vậy đâu", Tiêu Lâm cười hi hi: "Cũng không phải ai ở kinh thành này cũng muốn giết cháu, cháu cũng có nhiều bằng hữu ở đây".

"Cháu có bằng hữu sao? Ta không tin", Tân Bát Phương võ vai hắn: "Cháu phải nhớ kỹ, trên đời không có thứ gọi là bằng hữu. Đám người đó không thật lòng với cháu đâu! Chỉ có tổ phụ mới thật lòng đối đãi với cháu, cháu nhớ rõ chưa?"

"....", Tiêu Lâm đột nhiên nhận ra, trong mắt Tần Bát Phương thì kẻ nào cũng có ác ý với hắn.

Hắn cười lớn: "Vâng! Tổ phụ nói sao thì chính là như vậy!"

"Ừm, đứa trẻ ngoan, đứa trẻ ngoan", Tần Bát Phương hài lòng gật đầu, càng nhìn cô gia nhà mình ông ấy càng thấy ưng cái bụng.

Tiêu Lâm nghĩ ngợi một lát, vẫn quyết định phải nói chuyện hắn quyết định hòa ly với Tân Phượng Uyển ra: "Nhưng mà, cháu và Tân Phượng Uyển..."

"Hừ!", Tân Bát Phương đột nhiên hừ lạnh một tiếng, nói: "Để ta về xử lý nó!"