"A... A...' Lúc này, Tân Bát Phương kêu lên vài tiếng, ông ấy đau đớn quá! Nỗi đau đã lên tới cực điểm!
Toàn thân ông ấy đột nhiên co rút run rẩy, dây thanh quản như thể cũng vặn vẹo, nhưng ông ấy cố gắng hết sức nói từng chữ: "Không, đừng để Tân gia trở thành Tiêu... gia thứ hai!"
"Bảo vệ... Phượng Uyển.. bảo vệ Tần gia... cháu... cháu có đồng ý không?”
'Tần Bát Phương toàn thân co giật, chỉ còn lại chút hơi tàn!
Nhưng mọi ánh mắt đều đổ dồn vào Tiêu Lâm!
'Tần Bát Phương trao niềm tin cuối cùng cho vị cô gia bị mọi người khinh thường!
Ông ấy đang chờ đợi câu trả lời của Tiêu Lâm, bàn tay co giật bám vào tay 'Tiêu Lâm khiến tay hắn chảy máu!
Thật là một trái tim kiên cường!
Kể cả khi ông ấy sắp chết!
Ông ấy cũng phải đợi bằng được câu trả lời của Tiêu Lâm!
"A... a..." Tân Bát Phương nhìn chằm chằm Tiêu Lâm, như muốn nói: Cảm ơn, cảm ơn cháu rất nhiều.
Tiêu Lâm nghiến chặt răng, là kẻ nào!
Đó là ai!
Tần Bát Phương đau đớn rên rỉ hai tiếng, Tiêu Lâm nắm chặt lấy bàn tay chai sần của ông ấy, dường như hiểu rõ ý nghĩa trong những tiếng kêu lặp lại của Tân Bát Phương, Tiêu Lâm liều mạng gật đầu: "Cháu hứa! Cháu hứa! Cháu hứa!"
Ánh sáng trong mắt Tân Bát Phương dần dần mờ đi sau khi nghe lời hứa của Tiêu Lâm!
Cho đến cuối cùng ánh sáng đó hoàn toàn tắt hẳn!
"Cha!"
"Tổ phụ!"
"Phu quân!"
Người nhà họ Tần nhìn thấy cảnh này liền hét lên thê lương!
Tiêu Lâm quỳ ở bên giường, tay Tần Bát Phương vẫn nắm chặt tay hắn.